Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 987: Giương cao cờ lớn

Chương 987: Giương cao cờ lớnChương 987: Giương cao cờ lớn
Trên quan đạo phía bắc Xích Ngạn Khẩu, một chiếc xe bò đang chậm rãi chạy dọc theo quan đạo. Hai nữ tử ngồi trong xe bò, hai nữ tử này đều đội mũ rộng vành, lụa mỏng che quanh bốn phía mũ rộng vành, che khuất khuân mặt hai nữ tử. Đây là trang phục thường thấy nhất của nữ tử người Tống đi ra ngoài, lụa mỏng có thể ngăn cản ánh nắng và tro bụi, cũng có thể ngăn cản ánh mắt của một số kẻ du côn.
Chẳng qua có thể nhìn ra được, tuổi một nữ tử đã hơi lớn, dáng người cao lớn, bên hông đeo một thanh trường kiếm. Một nữ tử khác thì khá ngây ngô, dáng người không cao, tuổi trông rất nhỏ. Nàng ôm một đứa trẻ trong ngực, đứa trẻ đang ngủ say sưa, nữ tử cúi đầu nhìn đứa trẻ, lộ vẻ lo lắng.
- Thải Nga, không nên gấp gáp, hiện giờ hắn đương nhiên sẽ không ở Xích Ngạn Khẩu, chúng ta tiếp tục bắc thượng, nhất định sẽ tìm được hắn!
Lúc này, nữ nhân lớn tuổi thấy ven đường phía trước có một quán trà, liền nói:
- Ta đi hỏi thăm tin tức một chút, thuận tiện mang một ít đồ ăn nước uống tới.
Nói xong, nàng cũng không cần kêu dừng xe bò, tung người nhảy xuống, bước nhanh tới quán trà. Xa phu xe bò lúc này mới phát hiện nữ tử lớn tuổi xuống xe, gã vội vàng dừng xe bò lại.
Không bao lâu, nữ tử lớn tuổi trở về, trong tay cầm một bao đồ ăn và hai bầu nước. Nàng phân phó xa phu một tiếng:
- Phía trước rẽ đường đi Hồ Châu!
Nàng trở lại xe bò, khẽ nói với nữ tử trẻ tuổi:
- Hỏi thăm rõ ràng rồi, mấy ngày trước phía Hồ Châu đánh một trận, đội thuyền hẳn là đi Thái Hồ. Chúng ta tới bên Thái Hồ hỏi thăm một chút, sẽ biết đội thuyền ở đâu.
Nữ tử nhỏ tuổi gật nhẹ đầu:
- Hết thảy do Am chủ làm chủ.
Nữ tử lớn tuổi suy nghĩ lại nói:
- chúng ta không thể đi Hồ Châu, bên kia đã bùng nổ đại chiến, chắc chắn có rất nhiều quân đội, chúng ta dễ dàng bị chặn đường, tốt nhất đi đường vòng.
Nàng lại phân phó xa phu, trực tiếp tới Phủ Bình Giang, không tới Hồ Châu.
Không cần phải nói, hai người này chính là cung nữ Lý Thải Nga và Mai Vân đại sư Am chủ Bạch Vân Am chạy trốn từ hoàng cung tới.
Trương Uy điều tra các nơi ở hoàng cung, lại xem nhẹ Bạch Vân Am phía sau núi. Mai Vân Am chủ nắm lấy cơ hội liền dẫn Lý Thải Nga và Thái tử Triệu Phu trốn thoát khỏi Phượng Hoàng Sơn. Dựa theo phân phó của Thiên tử, các nàng phải giao Thái tử Triệu Phu cho Lý Diên Khánh, hai người liền thuê một chiếc xe bò bắc thượng.
Năm nay Lý Thải Nga chỉ có mười ba tuổi, bảy tuổi vào cung, vẫn luôn sống trong hoàng cung, không hề có bất cứ tiếp xúc nào với bên ngoài. Có thể nói nàng hoàn toàn không hiểu thế sự, hoàn toàn chỉ là một tờ giấy trắng.
Lão ni cô Mai Vân đại sư hơi tốt hơn nàng một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nàng. Nàng đã ngăn cách gần ba mươi năm, đạo lý đối nhân xử thế gần như đều thoái hóa rồi, chẳng qua nàng biết chút võ nghệ, cũng có thể đối phó năm chiêu ba thức.
Hai người họ căn bản không có kinh nghiệm trốn tránh trạm gác ngầm. Bạch Vân đại sư chạy tới quán trà nghe ngóng hướng đi của Lý Diên Khánh, lập tức bị trạm gác ngầm canh giữ ở quán trà tập trung vào. Lúc xe bò vừa chạy đi, trạm gác ngầm liền dẫn mười mấy tên lính bám đuôi truy kích.
- Am chủ, phía sau xảy ra chuyện gì?
Lý Thải Nga chợt phát hiện mười mấy tên lính đuổi theo phía sau, lập tức kinh hoảng.
Mai Vân Am chủ quá sợ hãi, nàng biết họ đã bại lộ rồi. Nàng lo lắng trong lòng, rút trường kiếm nhảy ra khỏi xe bò, hét lớn một tiếng, đâm tới người dẫn đầu trạm gác ngầm.
Những binh sĩ trạm gác ngầm này mỗi người kinh nghiệm phong phú, làm sao có thể quấn lấy đấu với Mai Vân Am chủ. Họ lập tức chia binh hai đường, năm sáu người cuốn lấy Mai Vân Am chủ, mấy người khác đánh tới xe bò.
- Thải Nga, xuống xe bò chạy mau!
Mai Vân Am chủ bị binh sĩ cuốn lấy, không cách nào cứu viện. Nàng thấy tình thế nguy cấp, xe bò quá chậm, nàng vội hô lớn.
Lý Thải Nga sợ hãi luống cuống, đâu có thể nhảy xe chạy trốn, chỉ biết ôm chặt Triệu Phu khóc lớn.
Mấy tên lính đuổi kịp xe bò, một tên lính một đao chém ngã x phu, khống chế xe bò lại. Thủ lĩnh trạm gác ngầm đắc ý cười lớn, năm vạn lạng bạc thưởng sắp tới tay, gã liền tung người đánh tới xe.
Ngay trong nháy mắt này, một mũi lang nha tiễn bắn tới, một tên bắn thủng hậu tâm thủ lĩnh trạm gác ngầm. Thủ lĩnh trạm gác ngầm kêu thảm một tiếng, rơi xuống từ trên xe bò.
Một mũi tên khác cũng bắn nhanh tới, tên lính khống chế xe bò bị bắn thủng cổ, ngã lộn nhào từ trên xe bò xuống đất.
Chỉ thấy bảy tám tên đại hán xông ra từ rừng cây ven đường, họ mỗi người võ nghệ dũng mãnh, sức chiến đấu cường hãn, nháy mắt giết chết toàn bộ mười mấy tên lính, giải vây thay Mai Vân Am chủ.
Đại hán dẫn đầu mở màn xe ra, nói với Lý Thái Nga sợ hãi toàn thân run rẩy:
- Ngươi đừng sợ, chúng ta không giết ngươi.
Gã lại chỉ vào đứa trẻ trầm giọng nói:
- Ngươi nói thật cho ta, có phải hắn là Thái tử Triệu Phu hay không?
Lý Thải Nga khóc lớn nói:
- Quan gian đưa Thái tử cho ta, để ta đi tìm Tấn Vương, nhưng ta đi nơi nào tìm Tấn Vương đây!
Hán tử dẫn đầu cười ha ha:
- Tại hạ Nguyễn Tiểu Nhị, là thủ hạ đại tướng của Tấn Vương điện hạ. Chúng ta đang muốn tiến tới Phủ Bình Giang, xem ra mạng Thái tử không nên tới đường cùng rồi.
Lý Thải Nga vừa mừng vừa sợ:
- Các ngươi thực sự là người của Tấn Vương điện hạ?
- Nhìn thấy Tấn Vương điện hạ ngươi sẽ biết.
Nguyễn Tiểu Nhị quay đầu hô lớn:
- Lão Ngũ, lão Thất, chúng ta lại có nhiệm vụ mới!

Đội thuyền của Lý Diên Khánh dừng bên núi Tây Động Đình, núi Tây Động Đình thuộc về Phủ Bình Giang, cũng chính là Tô Châu hiện giờ, là một tòa đảo lớn độc lập, không thể nối thẳng tới đất liền. Có hơn ba trăm hộ cư dân trên đảo, dựa vào làm ruộng và đánh cá mà sống.
Trưa hôm nay, Tri Phủ Bình Giang Mạc Tuấn chạy tới núi Tây Động Đình, mang đến tin tức mới nhất của Phủ Lâm An cho Lý Diên Khánh.
- Giới nghiêm ban ngày của Phủ Lâm An đã giải trừ, nhưng ban đêm vẫn thực hành lệnh cấm đi lại. Hôm qua Thái thượng hoàng chính thức lên làm Nhiếp Chính Vương, chủ trì triều hội thứ nhất, tiến hành điều chỉnh rất nhiều quan viên.
- Tiến hành điều chỉnh trọng đại nào?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Chủ yếu là bãi miễn vị trí Tướng Quốc của Phạm Trí Hư và Cao Thâm, do Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn thay thế. Mặt khác Tần Cối kiêm nhiệm Lại Bộ Thị Lang, chuẩn bị bắt đầu thanh lý các quan viên chủ phó không xứng chức. Còn có Ngự Sử Trung Thừa Trương Trừng bị miễn, do Đỗ Sung thay thế, đồng thời Đỗ Sung lại xây dựng Giám Sát Cục, chủ yếu giám thị ngôn luận triều đình. Hiện giờ người ở kinh thành ai cũng cảm thấy bất an, nghe nói đã có hơn trăm quan viên đề xuất từ chức.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Vậy có bổ nhiệm Kinh Lược Sử Xuyên Thiểm hay không?
- Dường như không có!
Mạc Tuấn cười nói:
- Thái thượng hoàng ngoài miệng một bộ mặt, sau lưng lại một bộ mặt. Mặc dù hắn bãi miễn hết thảy tước vị và chức quan của Đô Thống, nhưng quả thực không dám đưa tay vào quân Kinh Triệu.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Không phải hắn không dám đưa tay, hắn trước thầm lôi kéo, đoán chừng đã phái người đi Phủ Kinh Triệu rồi. Nếu như Lưu Kỹ hoặc Vương Quý bị hắn lôi kéo, hắn sẽ lập tức bổ nhiệm Kinh Lược Sử Xuyên Thiểm mới.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, lại hỏi:
- Có tin tức của Nhạc Phi không?
Mạc Tuấn gật đầu:
- Hắn và Lý Cương được quan gia bổ nhiệm làm Trấn Phủ Sứ Nhạc Châu cùng An Phủ Sứ Kinh Nam vào buổi chiều hôm chính biến. Thái thượng hoàng không thay đổi ý chỉ này, chẳng qua nghe nói dường như Lý Cương cũng đề xuất từ chức, cho nên Thái thượng hoàng lại gia phong Nhạc Phi làm Đô Thống Chế Lưỡng Hồ.
- Vậy có lan đến chỗ ngươi hay không?
Mạc Tuấn cười khổ một tiếng:
- Đây là chuyện sớm hay muộn, đoán chừng Tần Cối đang thống kế khuynh hướng các quan lại địa phương! Ta chắc chắn là khó qua tai kiếp.
Nói tới đây, Mạc Tuấn lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Đô Thống tính toán lúc nào trở Phủ Kinh Triệu?
Lý Diên Khánh lắc đầu nói:
- Tại sao ta phải trở về Phủ Kinh Triệu? Ta trở về Phủ Kinh Triệu chẳng phải quá tiện nghi đám cẩu tặc kia?
- Thế nhưng mà…
Mạc Tuấn vừa muốn nói chuyện, Lý Diên Khánh liền vung tay ngắt lời gã:
- Ta nắm chắc trong lòng, ta đã phái người đi liên lạc Hàn Thế Trung và Tào Thịnh, mặt khác phía quân Kinh Triệu cũng sẽ có một đội kỵ binh tới đây.
Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo ngoài khoang thuyền:
- Khởi bẩm Đô Thống, Tào Tri Phủ và Hàn Đô Thống có gửi bồ câu đưa thư tới!
- Nhanh đưa vào!
Một lát, thân binh tiến lên trình hai phần thư bồ câu. Lý Diên Khánh mở thư bồ câu ra nhìn kỹ, hắn lại nhanh chóng bước tới trước bản đồ cẩn thận đối chiếu. Mạc Tuấn tiến lên hỏi:
- Đô Thống, tình hình thế nào?
Lý Diên Khánh khẽ cười:
- Phía Tào Thịnh sẽ hoàn toàn hưởng ứng sự hiệu triệu của ta, Phủ Giang Ninh có một vạn năm ngàn trú quân sẽ nghe theo sự chỉ huy của ta. Mặt khác Hàn Thế Trung sẽ tuyên bố trung lập, nhưng hắn sẽ âm thầm cho ta mượn ba vạn tinh binh.
Mạc Tuấn vội vàng nói:
- Phủ Bình Giang cũng có năm ngàn sương quân, còn có rất nhiều thuế ruộng, quân đội như vậy sẽ có năm vạn người.
Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Hiện giờ ta lo lắng chính là Lưu Quang Thế Sở Châu. Ta đã viết thư cho hắn, hi vọng hắn giữ trung lập. Hiện giờ hắn không tỏ thái độ, vì phòng ngừa vạn nhất, ta cần chiêu mộ năm ngàn thủy quân ở Phủ Bình Giang.
Mạc Tuấn cười nói:
- Thực ra không cần chiêu mộ, trong năm ngàn sương quân có thể chọn ra ba ngàn binh sĩ thủy tính không tệ. Hai ngàn người khác lựa chọn ra từ quân đội Phủ Giang Ninh là được, Đô Thống muốn phong tỏa Trường Giang sao?
- Đúng là như thế, sáu mươi chiếc thuyền của ta không sử dụng thì đáng tiếc.
Vào ban đêm, Lý Diên Khánh giơ cờ lớn ở Phủ Bình Giang, hiệu triệu Châu Huyện trong thiên hạ theo hắn thanh quân trắc, diệt đám gian nịnh tiểu nhân Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Ngạn, Đỗ Sung.
Tri Phủ Giang Ninh kiêm Phòng Ngự Sử Duyên Giang Tào Thịnh hưởng ứng đầu tiên, sau đó Tri Sự Nhuận Châu Triệu Viêm, Luyện Binh Sử Thường Châu Phan Nhạc cũng lục tục hưởng ứng, giơ cao cờ lớn ‘thanh quân trắc’.
Phòng Ngự Sứ Hoài Bắc Hàn Thế Trung tuyên bố lấy đại nghiệp kháng Kim làm trọng, bảo trì trung lập, nhưng gã lại thầm lệnh Thống Chế Từ Ninh và Trương Hổ dẫn ba vạn quân tới Giang Nam, chi viện Lý Diên Khánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận