Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 372: Thư viện Lộc Sơn.

Chương 372: Thư viện Lộc Sơn.Chương 372: Thư viện Lộc Sơn.
Chu Xuân rót đầy một chén rượu cho Lý Diên Khánh. Lúc này quản gia bưng mười mấy đĩa thức nhắm tiến tới, là thê tử Chu Xuân an bài. Lý Diên Khánh nếm rượu một chút, rượu quả thực khá ngon, liền uống một hơi cạn sạch, hắn khẽ thở dài nói:
- Gần một năm rồi không được uống loại rượu ngon thế này!
- Đúng rồi, dường như trong quân đội không thể uống rượu.
- Cũng không phải, lúc khao ba quân cũng uống không ít, nhưng đều là rượu sữa của người Tây hạ, hương vị rất tanh, căn bản không có cảm giác thơm thuần như loại rượu ngon này.
- Ta cũng nghe nói chiến sự Tây Hạ, dường như hai bên nghị hòa, ta cũng không biết ai được lợi ích, chẳng qua Tây Hạ xưng thần cũng không tồi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tây Hạ xưng thần chỉ là đối ngoại, đối nội họ vẫn là Hoàng đế. Nghị hòa thật ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là tìm lý do ngưng chiến mà thôi.
- Thế nhưng mà ngưng chiến rất quan trọng với những quan viên địa phương chúng ta! Ngươi không biết hai năm này áp lực của chúng ta lớn bao nhiêu, bách tích thuế phú nặng như núi, thuế hộ và thuế đất đều tăng lên gấp đôi, bao nhiêu gia đình bị ép phải bán ruộng phá sản. Hai tháng trước ta xuống nông thôn thu quân lương, thiếu chút kích thích dân biến ở xã Thang Bắc. Thật ra ta cũng không muốn bức bách dân chúng như vậy, nhưng không có cách nào, hạn mức thuế ruộng mà phía trên đè xuống nhất định phải hoàn thành, đây là thuế ruộng phân chia bên ngoài thuế phú, không hoàn thành được chúng ta sẽ bị bãi quan, rất nhiều nông dân phá sản bỏ vợ con đi làm thổ phỉ.
Nói tới thổ phỉ, Lý Diên Khánh muốn tiếp tục nói thêm về đề tài này, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Nghe nói loạn phỉ Lương Sơn giết vào phủ Đại Danh rồi?
Chu Xuân gật đầu:
- Hơn một tháng trước, nghe nói là Lô Tuấn Nghĩa muốn báo thù diệt môn, liền dẫn năm ngàn quân đội Lương Sơn giết tới phủ Đại Danh, giết chết toàn bộ quan viên Ngụy Huyện. Tri Huyện của huyện Quan Thị cũng bị giết chết bởi dân chúng quá mức phẫn nộ. Lúc ấy hắn không đánh hạ huyện Đại Danh, nếu không quan viên phủ Đại Danh không ai sống nổi.
- Quân đội Lương Sơn không có ý đồ tiến đánh Tương Châu chứ?
- Điều này thì không, triều đình rất tức giận, Thiên tử phân phối ba vạn đại quân giao cho phủ Đại Danh tiễn phỉ. Nghe nói hiện giờ Lương Trung Thư tự mình dẫn ba vạn đại quân giằng co với chủ lực quân Lương Sơn ở khu vực Bắc Châu tới huyện Cao Đường gần bên Hoàng Hà, cách nơi này của chúng ta tới hơn nghìn dặm. Thật ra uy hiếp chúng ta không phải quân Lương Sơn, mà là loạn phỉ Phũ Sơn kia.
- Chu huynh nói cụ thể một chút đi!
- Hai tên trùm thổ phỉ một người gọi Đào Tuấn, một người khác gọi Giả Tiến. Hai người này tập trung năm sáu tên đạo phỉ chiếm cứ Phũ Sơn làm vua. Nghe nói hai người này có bối cảnh Lương Sơn, nhiều lần dẫn quân xuống núi đánh cướp huyện thành. Tháng trước, ba trăm phỉ chúng giết vào Tương Châu cướp sạch huyện Lâm Lự, không ít người chết! Hiện giờ các huyện đều đang huấn luyện hương binh và tổ chức cung tiễn xã tự vệ.
- Ngươi nói bọn họ có bối cảnh Lương Sơn?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên.
- Nghe nói là đồ đệ của Lô Tuấn Nghĩa. Ta suy đoán Lương Sơn muốn thành lập căn cơ tại Thái Hành Sơn, mới phái một số thủ hạ ra, ít nhất hai tên trùm thổ phỉ này tới từ Vận Châu.
Qua lúc lâu Lý Diên Khánh mới nói:
- Giả Tiến kia đã chết trên tay ta rồi.
Chu Xuân sững sờ:
- Sao lại như vậy?
Lý Diên Khánh nói kỹ càng một lần chuyện mình gặp phải tập kích ở huyện Hàm Đan, cuối cùng nói:
- Mặc dù ta đã xé toang đăng ký tại khách sạn, cũng nhờ Chương Tri Châu không nên tiết lộ thân phận của ta, nhưng chỉ sợ không giữ được bí mật. Bản thân ta thì không sợ cái gì, nhưng vạn nhất huyện Thang Âm bị liên lụy vì ta, bị Đào Tuấn dẫn quân tới báo thù, ta thật sự áy náy trong lòng.
- Việc này ta cảm thấy không cần lo lắng, Thang Âm ngay ở phía nam Tương Châu, lại là nơi bình nguyên giao thông thuận tiện, không ở vùng núi xa như huyện Lâm Lự. Đào Tuấn muốn giết tới chỗ chúng ta, chỉ sợ cửa ải huyện An Dương kia họ cũng không qua được. Lại nói họ chẳng qua mấy trăm người, Tương Châu có một ngàn sương binh, trong huyện chúng ta còn có năm trăm hương binh, ta cảm thấy có thể tự vệ.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn cũng cảm thấy mình quá lo lắng rồi. Cho dù hai người này là đồ đệ của Lô Tuấn Nghĩa, ít nhất Lô Tuấn Nghĩa cũng phải cho mình thể diện.
Hai người lại uống vài chén rượu, Lý Diên Khánh liền đứng dậy cáo từ. Chu Xuân tiễn hắn ra cửa lớn, cười nói:
- Qua ít ngày ta cũng muốn xuống nôn thôn tới trấn Lộc Sơn, đến lúc đó chúng ta lại uống một chén.
- Được! Tiểu đệ làm chủ, mời huynh trưởng uống một chén.
Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, ôm quyền cười nói:
- Cáo từ đại tẩu thay ta, nếu như nàng có thư nhà, lúc vào kinh ta có thể thuận tiện đưa cho người nhà giúp nàng.
- Đa tạ rồi!
Lý Diên Khánh giục ngựa chạy tới cửa nam, dần biến mất không thấy gì nữa. Chu Xuân vẫn nhìn Lý Diên Khánh đi xa, lúc này mới quay về trong phủ.

Cách chạng vạng tối khoảng một khắc, Lý Diên Khánh đã tới trấn Lộc Sơn. Thời điểm này năm ngoái hắn đã tới một chuyến, khi đó trấn Lộc Sơn không hề khác gì khi còn bé. Nhưng thời gian một năm ngắn ngủi, Lý Diên Khánh chợt phát hiện trấn Lộc Sơn đã thay đổi rồi, rất nhiều nhà dân trước đây đều biến thành cửa hàng. Vốn chỉ có một quán rượu hiện giờ tăng lên tới ba bốn nhà, khách sạn cũng tăng lên tới ba nhà, tiệm tạp hóa lớn hơn, các loại quán nhỏ bày đầy hai bên đường, chỉ có lúc tết Thổ Địa mới náo nhiệt như vậy nha!
Trong quán hai bên có thể trông thấy tốp năm tốp ba học sinh trẻ tuổi, mười mấy tên học sinh đang kết nhóm đi vào quán rượu. Lý Diên Khánh chợt nhớ tới chuyện phụ thân từng nói, học đường Lộc Sơn đã thăng cấp làm thư viện Lộc Sơn.
Hắn lập tức giục ngựa chạy nhanh vài bước, dần đến học viện Lộc Sơn, quả thực hoàn toàn thay đổi. Lý Diên Khánh nhớ kỹ trước cổng là một đường nhỏ quanh co, hai bên là rừng trúc, lúc tan học, các loại quán nhỏ bày đầy hai bên đường nhỏ. Hiện giờ cả khối đất bị lấp bằng, nơi lấp bằng được trồng cây đào và cây mận, ở giữa là một con đường trải đá, rộng chừng một trượng năm thước, hai chiếc xe bò có thể đi song song, nối thẳng tới cửa lớn.
Cửa gỗ cũ trước đó đã biến thành một cửa lớn kiểu đền thờ bằng đá, phía trên có bốn chữ lớn màu vàng rồng bay phượng múa: ‘Thư viện Lộc Sơn’, Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra bút tích của phụ thân.
Phòng ốc cũ nát bên trong cửa lớn đều rực rỡ hẳn lên, thao trường càng rộng hơn, mảng lớn nghĩa địa đằng sau cũng thay đổi thành từng tòa kiến trúc, thậm chí đỉnh núi Lộc Sơn dường như cũng xây thêm không ít phòng xá.
Lý Diên Khánh không tự chủ được dẫn ngựa đi tới thư viện, không ít học sinh đi ra từ thư viện đều kinh ngạc nhìn hắn, những học sinh này Lý Diên Khánh không biết người nào, chẳng qua nhìn từ quy mô thư viện ít nhất hơn ngàn người.
- Diên Khánh, là ngươi sao?
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy một người bước nhanh tới từ phía sau, chính là trưởng tử Diêu Vạn Niên của sư phụ Diêu Đỉnh.
Lý Diên Khánh nhớ phụ thân từng nói qua, Giáo dụ của thư viện Lộc Sơn chính là Diêu Vạn Niên, hắn vội vàng tiến đến hành lễ:
- Tiểu chất tham kiến thế thúc!
Mặc dù Diêu Vạn Niên là con trai sư phụ, nhưng y cũng là đại cữu của Nhạc Phi, cho nên Lý Diên Khánh vẫn phải dùng lễ vãn bối để gặp y.
- Ngươi trở về lúc nào vậy?
- Ta vừa trở về gấp, còn chưa về nhà nữa!
- Ngươi nhất định là vội trở về trước ngày giỗ của sư phụ rồi, ngày mai tất cả mọi người sẽ bái tế sư phụ ngươi đó!
Lý Diên Khánh lập tức sửng sốt, hắn căn bản quên mất mai là ngày giỗ của sư phụ.

Lý Diên Khánh trở lại nhà cũ quả thực khiến Trung thúc mừng rỡ, lúc này y và bạn già dọn dẹp phòng ở cho Lý Diên Khánh, lại để cháu trái A Ngưu tới trấn Lộc Sơn mua rượu thịt ngon nhất cho tiểu quan nhân.
Vào đêm, Lý Diên Khánh nằm trong phòng mình, nhìn nóc nhà quen thuộc. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ trong nên trống rỗng. Trong đầu hắn còn đang nghĩ tơi chiến trường Tây Hạ, máu lửa chém giết, sự thảm khốc đi lại bên bờ sống chết kia, đã là chuyện cũ hai tháng trước, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tất cả chi tiết đều có thể nhớ rõ ràng, hết thảy dường như xảy ra ngày hôm qua.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh tới trước mộ phần mẫu thân tế tự. Quan tài của mẫu thân Lý Diên Khánh được chuyển tới từ xã Thang Bắc nhiều năm trước, một lần nữa táng trong đất tổ cách nhà không xa. Lý Diên Khánh dùng đá xanh xây mộ thất cho thê tử, chung quanh chặn đá, tương lai y tạ thế, cũng sẽ an táng cùng một chỗ với vong thê.
Mộ bia là Lý Diên Khánh tự tay viết, ‘Gia tỷ Đinh thị Lý phu nhân chi mộ’, bên cạnh là ngày sinh của nàng.
Mặc dù Lý Diên Khánh không chút ký ức với mẫu thân triều Tống mất sớm, nhưng từ quần áo và giày dép lúc còn nhỏ của hắn do phụ thân lưu lại, liền biết tình yêu của mẫu thân đối với hắn, những thứ đó đều do mẫu thân dùng kim khâu từng mũi cẩn thận mà thành.
Lý Diên Khánh quỳ xuống dập đầu ba cái trước mộ mẫu thân, thì thào nói:
- Hài nhi không cô phụ kỳ vọng của mẫu thân, đã thi đậu khoa cử Thám Hoa, lại lên chiến trường ra sức vì nước, không thẹn với tổ tiên, không thẹn với Đại Tống, hi vọng mẫu thân trên trời có linh thiêng nghỉ ngơi!
Hắn đặt tế phẩm xuống, thắp ba nén hương, lại dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy yên lặng nhìn mộ bia. Qua thật lâu, hắn quay người rời khỏi khu mộ, cưỡi ngựa tới trấn Lộc Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận