Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 836: Cùng đường xuôi nam

Chương 836: Cùng đường xuôi namChương 836: Cùng đường xuôi nam
Hỗ Thanh Nhi mang theo Sư Sư lên bờ. Không bao lâu, hai nữ tử cung trang đi xuống từ xe ngựa, chính là An Đức Đế cơ Triệu Kim Nô và Mậu Đức Đế cơ Triệu Phúc Kim. Sư Sư nói vài câu với họ, chỉ thuyền lớn. Triệu Kim Nô liền dẫn muội muội theo hai người lên thuyền.
Hỗ Thanh Nhi dẫn Triệu Phúc Kim tới khoảng thuyền bên cạnh nghỉ ngơi trước. Triệu Kim Nô đi theo Sư Sư vào khoang thuyền chính. Lúc này, Tào Uẩn ra đón, thi lễ vạn phúc cười nói:
- Tào Uẩn làm lễ với Lục thẩm nương!
Triệu Kim Nô là thê của Tào Thịnh, lúc vừa tới Tào phủ, là Tào Uẩn đi cùng nàng vài ngày, quan hệ giữa hai người không tệ. Nàng tiến tới nắm chặt tay Tào uẩn cười nói:
- Về sau chỉ sợ ta cũng không chỉ là Lục thẩm nương của ngươi, ngươi vẫn gọi ta là Nhị tỷ đi!
- Nếu như Lục thúc ở đây thì làm sao bây giờ?
- Ngươi đừng để ý tới hắn, chúng ta gọi của chúng ta, không liên quan gì tới hắn. Lại nói ngươi là nàng dâu Lý gia, không thể cứ cân nhắc nhà mẹ đẻ đúng không?
- Được! Nhị tỷ vào ngồi đi.
Tào Uẩn mời Triệu Kim Nô vào buồng nhỏ trên tàu ngồi xuống, Sư Sư cũng ngồi ở bên. Có nha hoàn tiến tới dâng trà, Tào Uẩn khẽ cười nói:
- Nhị tỷ, nghe nói Giang Nam có chiến sự, cũng không biết tình hình gần đây thế nào?
- Cũng đã kết thúc rồi, ta nghe Phò mã nói, quân đội đã tiến vào huyện Tiền Đường, Hướng gia chạy trốn tới hải ngoại rồi. Trịnh gia và Chu gia đều bị giam lỏng. Hiện giờ Uẩn nương đi huyện Tiền Đường cũng không sao.
- Nhị tỷ có muốn cùng đi với chúng ta hay không?
Tào Uẩn cười mời Triệu Kim Nô đi cùng.
Hôm nay Triệu Kim Nô chỉ là định giao muội muội cho Tào Uẩn, sau đó tự nàng về Giang Đô. Nhưng hiện Tào Uẩn mời nàng đi huyện Tiền Đường, Triệu Kim Nô cũng động tâm rồi. Lần này nàng nam hạ vốn dự định đi huyện Tiền Đường mua nhà, không ngờ trượng phu được bổ nhiệm làm Thông Phán Dương Châu, nàng không tiện một mình xuôi nam. Hiện giờ có cơ hội, Triệu Kim Nô suy nghĩ cười nói:
- Ta đương nhiên muốn đi Hàng Châu, nếu không ta viết phong thư cho Phò mã, sau đó chúng ta cùng nhau xuôi nam?
Tào Uẩn gật đầu, phân phó nha hoàn đi lấy bút mực giấy nghiên. Triệu Kim Nô lập tức viết một phong thư cho trượng phu, giao cho thị nữ mang về thành.
Thuyền lớn quay đầu xuất phát, dọc theo kênh đào chạy tới Trường Giang.
- Uẩn nương, kỳ thực muội muội ta cũng là người cơ khổ, lúc trước sắp gả cho con trai Thái Kinh, kết quả chưa qua cửa nhà trai liền bị rắn cắn chết, nàng thành góa phụ trước khi cưới. Nàng vẫn luôn thích Diên Khánh, lần này nàng suýt bị đưa tới Kim doanh, là Diên Khánh cứu được nàng. Nàng một lòng muốn gả cho Diên Khánh, coi như làm thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện, ngươi hãy tiếp nhận nàng đi!
Trong khoang thuyền, Triệu Kim Nô rốt cuộc tìm được cơ hội nhắc chuyện thông gia với Tào Uẩn.
Tào Uẩn lắc đầu cười nói:
- Các ngươi nha! Đầu tiên là Thanh nhi khuyên ta, hiện giờ ngươi cũng tới khuyên ta, giống như ta là người không hợp tình hợp lý vậy. Huống hồ đường đường Đế cơ muốn gả, chẳng lẽ ta dám không đáp ứng sao?
- Đây không phải là muốn nể mặt ngươi sao? Ngươi là đại phụ, nếu ngươi không gật đầu, Phúc Kim cũng không vào được cửa Lý gia!
Triệu Kim Nô khuất ý lấy lòng Tào Uẩn. Tào Uẩn cũng hiểu rõ trong lòng, vị tiểu thẩm nương này trời sinh tính cao ngạo, rất ít khi tiếp xúc với người Tào gia. Lần này vì muội muội, nàng coi như hoàn toàn buông cái giá đỡ.
- Nhị tỷ đã nói đến mức này, ta không đáp ứng cũng không thực tế, chẳng qua có mấy câu ta muốn nói rõ ràng.
Triệu Kim Nô vui mừng, vội vàng nói:
- Mời Uẩn nương nói!
Tào Uẩn trầm ngâm một chút liền chậm rãi nói:
- Nàng là Đế cơ, đối ngoại sẽ đặc thù một chút, sắc phong và lễ nghi đều đồng đẳng Vương phi, điều này ta có thể hiểu được, cũng không tính toán. Nhưng ở Lý gia, nàng là muội muội của ta, nhất định phải phục tùng sắp xếp của ta, không thể quên tôn ti thứ tự, nếu không ta có quyền từ bỏ nàng.
Triệu Kim Nô thầm cười khổ trong lòng, Tào Uẩn quả nhiên là người ngoài mềm trong cứng, trong vấn đề nguyên tắc không hề nhượng bộ chút nào. Nàng vội vàng gật đầu:
- Ta đi nói với nàng.
Tào Uẩn lại nói:
- Nếu như Phúc Kim đáp ứng, vậy ta có thể nhận nàng dâng trà. Nếu như nàng không chịu đáp ứng, vậy ta sẽ đưa nàng về Dương Châu, phía Quận Vương ta sẽ giải thích. Thực sự không được, Tào Uẩn ta từ chồng về nhà ngoại!
Triệu Kim Nô nắm chặt tay Tào Uẩn:
- Uẩn nương đừng nói như vậy, Phúc Kim là người nhu thuận, tuyệt đối sẽ hiểu quy củ. Chuyện này ngay cả quan gia cũng xác định rõ ràng Phúc Kim là bình thế, nàng không phải người không biết tốt xấu, ngươi yên tâm, để ta làm bảo đảm!
Tào Uẩn nở nụ cười xinh đẹp:
- Nhị tỷ, ta chỉ là nói rõ ràng thấu triệt trước, về sau mọi người dễ ở chung. Thực ra đây cũng là vì tốt cho nàng, chỉ cần mọi người đều biết lễ, chúng ta cũng sẽ kính yêu lẫn nhau, ở chung hòa hợp.
- Ta hiểu được, hiện giờ ta đi nói cho nàng.
Triệu Kim Nô vỗ tay Tào Uẩn, đứng dậy rời đi.
Trong khoang thuyền bên cạnh, Triệu Phúc Kim ôm con trai Lý Phác hai tuổi của Lý Diên Khánh trong lòng, đang nói chuyện phiếm với Sư Sư. Sư Sư cũng ôm con gái A Liên trong lòng, hai đứa trẻ đang loay hoay đồ chơi nhỏ tạo cung mà Triệu Phúc Kim tặng cho chúng.
- Thực sự không nghĩ ra, phía Giang Hạ lại có nhiều người huyện Thang Âm như vậy, đây chẳng phải là muốn lập một huyện Nam Thang mới sao?
- Thật đúng là như vậy, bắt đầu từ sáu tháng cuối năm trước, lại có rất nhiều bách tính Thang Âm tới, ngay cả Huyện Thừa của họ cũng trốn tới theo. Thang Âm chẳng qua ba mươi vạn người, lại có một nửa chạy trốn tới Giang Hạ. Rất nhiều người đều chạy tới từ phía Giang Nam, nghe nói người ở quê quán tập trung ở Giang Hạ, kết quả tất cả mọi người đều chạy tới Giang Hạ. Bên kia đã có mười mấy vạn người ở, tất cả mọi người nói muốn thiết lập huyện Nam Thang.
- Vậy Sư Sư tỷ còn muốn về Giang Hạ không?
- Cái này không biết, xem quan nhân sắp xếp thế nào đi!
Đang tán gẫu, Triệu Kim Nô xuất hiện ở cửa khoang thuyền, vẫy tay với Triệu Phúc Kim:
- Tứ muội, muội tới đây một chút.
Triệu Phúc Kim giao Tiểu Bảo Lang cho nhũ mẫu, áy náy cười với Sư Sư, đứng dậy đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu.
- Nhị tỷ, chuyện gì vậy?
- Muội đừng hỏi, đi theo ta!
Hai tỷ muội tiến vào một căn buồng nhỏ khác trên thuyền ngồi xuống. Triệu Kim Nô cười hỏi:
- Đứa bé muội vừa ôm là con trai của Lý Diên Khánh sao?
- Đúng vậy, hắn gọi Lý Phác, nhũ danh Bảo Lang
Triệu Phúc Kim chợt nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng nói:
- Nhị tỷ, Sư Sư nói chuyện với ta vừa rồi, tỷ biết là ai không?
- Là ai?
- Chính là Lý Sư Sư mất tích năm đó.
Triệu Kim Nô lấy làm kinh hãi:
- Không phải Lý Sư Sư đã chết sao?
- Đây chẳng qua là giả chết, trên thực tế nàng đi cùng Diên Khánh, gả cho Diên Khánh làm thiếp. Sau khi ta nhận ra nàng, chính nàng cũng thừa nhận là Lý Sư Sư lúc trước, chẳng qua nàng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ.
Triệu Kim Nô vung tay:
- Chuyện này tỷ muội chúng ta biết là được, ngay cả Phò mã cũng không thể nói, truyền đi từ đầu đến cuối đều không tốt lắm.
- Ta biết, ta chỉ nói với tỷ một chút, người khác ta sẽ không nhắc tới chuyện này.
Triệu Kim Nô trầm tư một chút nói:
- Vừa rồi ta đã nói với Uẩn nương, chúng ta đều rất thẳng thắn, coi như đạt thành nhận thức chung, nhưng có mấy câu ta phải dặn dò muội.
Triệu Kim Nô nói cho muội muội kỹ càng những lời nàng đã nói với Tào Uẩn, cuối cùng nói:
- Uẩn nương là người ngoài mềm trong cứng điển hình, không động vào ranh giới cuối cùng của nàng, chuyện gì cũng dễ nói. Một khi đụng vào ranh giới cuối cùng, nàng sẽ thực sự trở mặt. Cho nên ta cần liên tục căn dặn muội, vào cửa Lý gia, chuyện thứ nhất muội cần làm chính là quên đi thân phận Đế cơ của mình. Chỉ như vậy, muội mới có thể ở chung vui vẻ với các nàng. Nếu không các nàng liên thủ đối phó muội, cuộc sống của muội sẽ khó khăn rồi.
Triệu Phúc Kim gật nhẹ đầu:
- Nhị tỷ không cần lo lắng, ta hiểu rõ trong lòng!
- Muội đã hiểu, vậy hôm nay liền dâng trà, coi như ta giao muội ra.
Đế cơ gả đi đương nhiên còn cần một số quá trình, xử lý nở mày nở mặt một phen. Nhưng những thứ này chỉ là lễ nghi, điều kiện tiên quyết của tất cả lễ nghi là Tào Uẩn chấp nhận Triệu Phúc Kim vào cửa. Chỉ có Tào Uẩn tiếp nhận trà của Triệu Phúc Kim, Đế cơ mới có thể gả cho Lý Diên Khánh, nếu không hết thảy đều là nói suông.
Lúc thuyền chở khách đến Nhuận Châu, dưới sự chứng kiến của một đám tỷ muội, Tào Uẩn nhận trà do Triệu Phúc Kim dâng, coi như thừa nhận tỷ muội mới vào cửa.
Đi qua cửa này, hành trình tiếp theo nhẹ nhõm hơn nhiều, mọi người cười nói, hoặc chơi đùa với đứa trẻ. Lúc gần tới huyện Tiền Đường, Triệu Phúc Kim cảm thấy mình đã hòa làm một thể với người nhà mới, từ đáy lòng nàng yêu thích gia đình mới này, cho nàng vui sướng nhẹ nhõm chưa bao giờ có. Nàng không còn tiếp tục nghĩ tới cuộc sống buồn tẻ ngột ngạt trong cung kia.
Sáng sớm, thuyền chở khách đi qua sông Hoạn Đường, đang dọc theo sông hộ thành phía đông chậm rãi xuôi nam. Triệu Phúc Kim thức dậy thật sớm, một mình đứng trước cửa sổ thuyền nhìn ra sông Tiền Đường xa xa. Nơi xa là một mảng sương mù sông trắng xóa, khiến sông Tiền Đường rộng lớn như miệng kèn như ẩn như hiện.
- Mấy ngày nay sống rất vui vẻ, đúng không?
Triệu Kim Nô chậm rãi đi tới bên cạnh muội muội cười nói.
Triệu Phúc Kim gật đầu:
- Hiện giờ ta biết vì sao Nhị tỷ luôn thích ra ngoài du ngoạn, cũng là muốn thoát khỏi áp lực trong cung à?
Triệu Kim Nô khẽ thở dài:
- Chúng ta sinh ra trong nhà Đế vương, vừa là vận may của chúng ta, nhưng cũng là bất hạnh của chúng ta. May mắn là chúng ta sống an nhàn sung sướng, không phải sầu vì cuộc sống gian khổ. Cũng bất hạnh là chúng ta thân bất do kỷ, giống như sống trong lồng chim, sớm đã nhấp nháp sự buồn phiền và áp lực của cung đình. Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn may mắn, gả cho người đàn ông mình thích. Tứ muội, may mắn hôm nay không dễ dàng, muội ngàn vạn lần phải trân quý nha!
Triệu Phúc Kim mỉm cười:
- Ta đã nói với Uẩn nương, sau khi tới huyện Tiền Đường, ta vẫn ở chung một chỗ với các nàng, chờ ngày xuất giá ta sẽ lại rời đi.
- Vậy còn cần nghi thức phiền toái cái gì, cứ yên lặng gả đi như vậy cho xong.
- Ta cũng muốn nha! Mấu chốt là hoàng đệ không nhất định đáp ứng.
Triệu Kim Nô bỗng nhiên cười giả dối:
- Ta đi nói với hoàng đệ, hiện giờ dời đô ngàn vạn chuyện cần phải làm, khắp nơi đều phải bỏ tiền, để hoàng đệ làm đơn giản một chút, cũng đừng phô trương như thế.
Hai người nói chuyện, thân thuyền chao đảo một cái, liền nghe người chèo thuyền hô to ở đầu thuyền:
- Cập bờ rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận