Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 701: Thái tử Triệu Hoàn

Chương 701: Thái tử Triệu HoànChương 701: Thái tử Triệu Hoàn
Lý Diên Khánh bước lên thềm, lại hỏi Lý Cương:
- Quân Nghị Đường vận chuyển thế nào?
- Cũng không tệ lắm, mới bắt đầu thì có chút gian nan, về sau phía quan gia thả chút tài nguyên, hiện tại đang vận hành khá thông suốt.
- Hiện Quân Nghị Đường có mấy người?
- Trước mắt sắp xếp sáu người, ta và Cấp Sự Trung Ngô Mẫn là Tả Hữu Tri Chính, ngoài ra còn có Ngự Sử Trung Thừa Hà Lật, Xu Mật Sứ Cao Thâm và Trung Thư Xá Nhân Tôn Phó với Tần Cối, phụng Đông Cung tiến hành quyền giám quốc.
- Cao Đồng Tri cũng tham gia rồi sao?
- Đương nhiên, rất nhiều quân đội điều động cần có Xu mật viện phối hợp. Đó là người mà quan gia chỉ định, nhưng mà y không thường xuyên đến Đông cung
- Nhưng mà, hôm nay lúc quan gia triệu kiến ta, hình như hy vọng Quân Nghị Đường không có dính líu với Tri chính đường.
Lý Cương cười lạnh một tiếng nói:
- Những cái này bọn ta đều biết, quan gia không chỉ một lần nói với Thái tử điện hạ, nhưng mà vấn đề không phải từ chỗ chúng ta, mà là Tri chính đường. Vương phủ và Thái Du không tiếc sức lực muốn phá hủy tất cả cố gắng của chúng ta. Mỗi việc chúng ta sắp xếp chúng đều muốn chắn ngang, gây khó dễ, rất nhiều chuyện cần thái tử ra mặt mới có thể giải quyết được. Chúng ta mặc dù phẫn nộ nhưng vì đại cục vẫn phải nhẫn nhịn.
Nói đến đây, Lý Cương thở dài:
- Trước mắt quân Kim mùa đông sẽ đánh tới, triều đình trên dưới phải cùng chung một mối thù, cùng giơ cao ngọn cờ kháng Kim, nhưng vì có đám người Vương Phủ, Thái Du, Đồng Quán cho dù quốc gia gặp nguy cũng không quan tâm, chỉ tư lợi bản thân. Bọn chúng lại là những người nắm quyền lớn trong tay, đúng là bi ai của đại Tống.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chúng ta sẽ nói kỹ về chuyện này sau, ta phải đi bái kiến thái tử điện hạ trước!
- Được! Xin mời đi theo ta!
Lý Cương dẫn Lý Diên Khánh tới trước thư phòng Thái tử, thái giám đi vào bẩm báo, Lý Cương lúc này mới trở về quan phòng của mình Cần Chính Điện. Lát sau, thái giám ra nói:
- Lý Phủ Doãn, điện hạ cho mời!
Lý Diên Khánh đi vào thư phòng, chỉ thấy Triệu Hoàn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, y tiến lên khom mình hành lễ:
- Vi thần Lý Diên Khánh tham kiến Thái tử điện hạ!
- Không cần khách khí, mời ngồi!
Triệu Hoàn chỉ bút vào vị trí bên cạnh, áy náy nói:
- Ngồi xuống trước đi, đợi ta một lát!
Lý Diên Khánh ngồi xuống một bên, một lúc sau, Triệu Hoàn phê duyệt xong tấu chương, gác bút xuống cười nói:
- Từ mùa thu hai năm trước đi Kinh Triệu, đến nay cũng là mùa thu, ròng rã hai năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh!
- Vâng ! Ti chức còn nhớ rõ tình hình lúc đi Kinh Triệu, phảng phất như ngày hôm qua, không ngờ chớp mắt đã hai năm.
- Nhưng tình hình đại Tống lại vô cùng không ổn, chắc hẳn ngươi cũng biết, Hà Bắc bị luân hãm, mấy chục vạn dân vô tội bị thảm sát, lòng ta đau như cắt mà lực bất tòng tâm. Cũng may phụ hoàng nghĩ đến đại cục, bổ nhiệm ta làm Giám quốc, cho ta cơ hội hy sinh cho quốc gia. Nhưng thời gian không đợi người, hiện tại đã tháng 10, hơn một tháng nữa Hoàng Hà sẽ đóng băng, nhưng việc chuẩn bị chiến đấu vẫn còn thiếu sót rất nhiều, ta thực sự rất lo lắng.
- Điện hạ cần vi thần làm gì sao?
Lý Diên Khánh khom người hỏi.
Triệu Hoàn lắc đầu:
- Ta cần quân đội của ngươi, nhưng bây giờ…
Triệu Hoàn thở dài:
- Nói thực, ta cần một đội quân có thể cầm thành cố thủ thực sự, một đội quân thực sự trung thành với ta. Trên danh nghĩa ta là Giám quốc, nhưng thực tế là ta không thể điều động Cấm Quân kinh thành.
Lý Diên Khánh trầm ngâm không nói, lúc trước hắn nhận được bồ câu đưa của Triệu Hoàn mượn từ Bảo Nghiên Trai, lệnh hắn từ bỏ Thái Nguyên, dẫn quân vào kinh thành. Kết quả là ngày hôm sau hắn lại nhận được một phần bồ câu đưa thư, hủy bỏ mệnh lệnh một ngày trước. Mặc dù chỉ là một lần phong ba nho nhỏ, nhưng chuyện này lại làm cho Lý Diên Khánh nhìn ra Triệu Hoàn nóng lòng muốn đăng cơ, phát hiện ra thực chất bên trong gã có sự liều lĩnh xúc động.
Chính là ý thức được điều này, Lý Diên Khánh không có ý định nói chuyện mình đã giấu hai vạn tinh binh cho Triệu Hoàn, tránh gã làm ra chuyện tự hại bản thân mình.
Cân nhắc một chút, Lý Diên Khánh nói lấp lửng:
- Ti chức tại Kinh Triệu phủ còn huấn luyện mấy vạn quân đội, trước mắt do Chủng soái khống chế, một khi quân Kim có hành động khác thường, điện hạ có thể lập tức lệnh cho họ tiến vào Kinh cần vương. Tin rằng họ sẽ đuổi tới kinh thành trong thời gian ngắn nhất. Hiện tại, điện hạ chỉ cần gia cố thêm tường thành, nếu quân Kim đánh tới cũng không sợ bọn chúng.
Triệu Hoàn lập tức thấy hứng thú, tiếp tục hỏi:
- Quân Kinh Triệu cụ thể có bao nhiêu?
- Tinh binh có thể điều động khoảng hai vạn, ngoài ra, có mấy vạn quân đội nhất định phải trấn thủ biên cảnh Tống Hạ.
- Còn có mấy vạn người cụ thể là nhiều hay ít?
- Đại khái khoảng ba vạn!
Triệu Hoàn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vài bước, trong lòng tính toán một lát, quay đầu lại vội hỏi:
- Hai vạn tinh binh hiện tại có thể điều động sao?
Lý Diên Khánh cười lắc đầu:
- Điện hạ, hiện tại có một số việc điện hạ không thể làm, nhất là có liên quan đến quân đội. Nếu để người khác nắm được đằng chuôi thì e hậu quả khó lường.
Kỳ thực Lý Diên Khánh đang ngầm nhắc nhở Triệu Hoàn, một khi chưa được thiên tử cho phép điều động quân đội, chỉ e cái đầu tiên bị phế chính là Đông cung thái tử.
Triệu Hoàn nghe hiểu lời của Lý Diên Khánh, gã đành phải thu hồi khát vọng mãnh liệt với quân đội trong lòng, lại ngồi xuống lần nữa, một lúc sau mới nói:
- Nghe nói, hôm nay ngươi đi gặp Phụ hoàng, ông ấy nói gì với ngươi?
- Ngài để ta nhắc nhở điện hạ, tuyệt đối không được bỏ qua Tri chính đường.
- Hừ! ta biết phụ hoàng sẽ nói như vậy, sau đó thì sao? Phụ hoàng còn nói cái gì?
- Quan gia hy vọng thần không giá nhập Quân Nghị Đường trong thời gian chiến tranh.
Sắc mặt Triệu Hoàn lập tức trở lên khó coi. “răng rắc” cây bút trong tay lập tức gãy đôi.
Lý Diên Khánh khẽ khom người cười nói:
- Cũng không phải gia nhập Quân Nghị Đường mới có thể làm việc cho Điện hạ. Ti chức đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, tin rằng có nhiều chỗ có thể giúp cho Quân Nghị Đường.
Triệu Hoàn nhẹ gật đầu:
- Ngươi nói đúng, gia nhập Quân Nghị Đường chỉ là hình thức mà thô, có thời gian thì giúp ta xem phòng thủ thành, nếu có chỗ nào không được, thì chúng ta có thể kịp thời sửa lại.
- Ngày mai sau khi vi thần nhậm chức xong liền bắt đầu tuần tra kinh thành!

Lúc từ Đông cung ra đã là sắp hoàng hôn, Lý Diên Khánh ra khỏi hoàng thành thì tìm được hai tên thân binh, bọn họ đi đến Bảo nghiên trai trên đường Phan lâu trước, biết phụ thân còn chưa trở về từ Giang Hạ, liền quay người đến Tào phủ.
Cô gia đến, người gác cổng lập tức chạy vội vào phủ bẩm báo. Một lát sau, Tào Nghiễm vội vàng chạy ra đón.
- Diên Khánh, đều là người nhà, còn bẩm báo gì nữa, sau này cứ trực tiếp vào phủ là được.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngày đầu tiên trở về, cũng nên chào hỏi một câu, về sau sẽ không cần nữa.
- Cũng đúng!
Tào Nghiễm để quản gia an bài hai tên thân binh của Lý Diên Khánh, y nhiệt tình dẫn Lý Diên Khánh vào trong trạch:
- Ngươi trở về đoán là cả thành đều biết, buổi chiều lão gia tử còn đang hỏi ngươi, chúng ta nói chắc chắn ngươi đi gặp Thái tử.
- Thân thể lão gia tử thế nào?
- Vẫn tốt! trước mắt vẫn còn khỏe, nhắc đến mới nói may mà có phụ thân ngươi. Mấy tháng nay, tài phú Tào gia đều vận chuyển về Hàng Châu, toàn bộ đều nhờ phụ thân ngươi trợ giúp, nỗi lo về sau của lão gia tử được giải trừ, tâm tình của người lại thoải mái hơn.
- Đã chuyển hết rồi à?
- Cũng tương đối rồi, kế đó còn có một bộ phận người trong tộc cần di chuyển, lần này đợi phụ thân ngươi từ Giang Hạ trở về thì chúng ta sẽ lên đường.
- Đại bá, cần nắm chặt thời gian, một khi nước sông kết băng, thì sẽ bị chậm một chút.
Tào Nghiễm cười vỗ vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Trong lòng ta đã có tính toán!
Hai người đi vào hậu viện, phát hiện người ở hậu viện đã ít đi rất nhiều, không ít cửa viện đã khóa lại, chứng tỏ trong đó đã không có người ở.
- Nhạc phụ ngươi vẫn còn, kinh doanh trong kinh thành vẫn cần y xử lý, y hẳn là nhóm người cuối cùng rời khỏi kinh thành.
- Lão gia tử đâu?
- Lão gia tử cũng là trong nhóm người cuối cùng. Ta sắp xếp người đi sớm nhưng ông không chịu, ngươi giúp ta khuyên bảo ông một chút.
Đi vào viện tử của Tào Bình, liền thấy Tào Bình chống gậy đi ra cười ha hả:
- Tiểu tử rốt cục cũng về rồi!
- Tổ phụ coi chừng!
Lý Diên Khánh thấy Tào Bình bước xuống bậc khó khăn, vội vàng bước nhanh về trước đỡ lấy y, Tào Bình thở dài một tiếng:
- Trước kia còn có thể sải bước, năm ngoại bệnh một trận, hiện tại bắt buộc phải dùng gậy.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mặc dù đi đứng không tiện nhưng trung khí của tổ phụ vẫn còn khỏe lắm.
- Đúng vậy!
Tào Bình đắc ý nói:
- Lão Phan thì không xong rồi, mấy ngày trước ta đi thăm y, đừng nói đi đường, ngay cả nằm trên giường nói chuyện cũng mệt nhọc, ta còn tốt hơn y.
Lý Diên Khánh đỡ Tào Bình ngồi xuống ghế mềm, Tào Bình giơ ngón cái lên, mặt mũi tràn đầy tán thưởng:
- Nghe nói lần này ngươi trở về, mấy vạn dân chúng trong kinh thành đều ra nghênh đón ngươi, làm ta nhớ lại năm xưa cùng Địch đại soái khải hoàn hồi kinh, cũng nhận được sự hoan nghênh của bách tính toàn thành. Thời khắc này giờ còn rõ mồn một trước mắt. Đã mấy chục năm kinh thành không có hình ảnh rầm rộ như vậy, không ngờ cháu rể ta lại đạt được vinh quang như vậy, thật làm cho ta vui mừng!
- Tôn nhi cũng rất cảm động.
Tào Bình lại nói:
- Ngươi biết nội tình điều ngươi về kinh lần này chứ!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Cháu cũng đoán được. Có lẽ là kết quả thỏa hiệp của triều đình với Kim quốc.
- Đúng là làm cho người ta phẫn nộ. Nhưng mà, triều đình cũng có giới hạn, không đáp ứng yêu cầu vô sỉ của Kim quốc. Thực ra, ta cảm thấy điều ngươi trở lại kinh thành cũng không phải chuyện xấu, chí ít bách tính cũng vô cùng mừng rỡ. Diên Khánh, một khi Kim quốc tấn công phía nam một lần nữa, ngươi phải là trụ cột vững vàng của đại Tống.
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Kỳ vọng lớn, áp lực cũng lớn.
Trầm mặc một lát, Tào Bình chậm rãi hỏi:
- Diên Khánh, nói thực cho ta biết, nếu như quân Kim tấn công phía nam, đại Tống ta được bao nhiêu phần thắng?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Kim quốc hôm nay chính là nhà Liêu trăm năm trước, nhưng mà đại Tống hôm nay kém xa thực lực đại Tống trăm năm trước. Hiện tại, mặc dù Kim mạnh Tống yếu nhưng theo thời gian chuyển dời, Kim quốc cũng từ mạnh thành yếu, đại Tống cũng từ yếu thành mạnh, sẽ hình thành thế cục nam bắc giằng co, nhưng ta tin tưởng Tống cuối cùng sẽ chiến thắng Kim, thu phục đất mất, tẩy rửa thảm bại sỉ nhục hôm nay.
Tào Bình yên lặng gật đầu, lúc này Tào Nghiễm bên cạnh nói:
- Phụ thân nghỉ ngơi một chút đi!
Tào Bình miễn cưỡng cười cười, nói với Lý Diên Khánh:
- Dù sao phụ thân ngươi cũng không có ở kinh thành, Tào phủ cũng có đủ chỗ ở, ngươi ở lại đây đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Lý Diên Khánh đứng lên nói:
- Vậy tổ phụ nghỉ ngơi trước đi, tôn nhi cáo từ.
Lý Diên Khánh đi ra, Tào Nghiễm cười hỏi:
- Lần này ngươi vào kinh mang theo bao nhiêu thủ hạ?
- Mang theo hơn một trăm thân binh
Người quả thật hơi nhiều một chút, Tào Nghiễm suy nghĩ một lát liền nói:
- Nếu không thì chật một chút, đông viện còn hơn hai mươi phòng, để bọn họ ở lại nơi đó được không?
Lý Diên Khánh cười lắc đầu:
- Không cần làm phiền Tào phủ, ta thuê một khách sạn gần đây, có Hỏa Kế và chưởng quỹ chăm sóc sinh hoạt thường ngày, ngược lại cũng thuận tiện hơn.
Tào Nghiễm cười nói:
- Cũng được, khách điếm lão Tào chếch đối diện Tào phủ có thể ở hơn hai trăm người, điều kiện ăn ở cũng không tệ, cũng là khách điếm nổi danh ở kinh thành, thực ra chính là của Tào gia. Ta sắp xếp một chút, để họ đóng cửa, các huynh đệ đêm nay chuyển tới.
Lý Diên Khánh đại hỷ, lập tức sai hai tên thân binh đi thông báo các tân binh khác vào ở khách điếm lão Tào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận