Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 131: Quay về võ trường.

Chương 131: Quay về võ trường.Chương 131: Quay về võ trường.
Lúc này, Hồng Đại Chí vỗ vỗ bả vai Lý Diên Khánh, an ủi hắn:
- Trong ngoài đại sảnh này có ít nhất một trăm người đó! Nhưng lại chỉ có hai nười thi đậu mà thôi, hiền đệ đừng quá thất vọng, dù sao số người may mắn cũng chỉ có mười lăm, là con số quá ít ỏi. Năm sau chúng ta thi lại!
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Ta không thất vọng, dù sao thì cạnh tranh khốc liệt quá mà.
Hắn vừa dứt lời, phía xa xa lại vang lên tiếng pháo đốt, có người chạy tới hô to:
- Giáp Bảng (ba người đứng đầu) ra rồi, Võ Bang Xương đứng thứ ba!
Người chung quanh không ngớt lời khen ngợi, có điều đã tới Giáp Bảng rồi, bọn họ gần như không còn hi vọng gì nữa. Vào lúc mọi người chuẩn bị giải tán, tiếng nhạc cổ vui tươi bỗng nhiên vang lên, lại có một đội người báo tin vui tiến về phía nhà trọ Thang Ký! Tất cả mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ nhà trọ Thang Ký có người đỗ Giáp Bảng ư?
Lý Đại Khí đứng bật dậy, đôi mắt tuyệt vọng lại lóe lên chút ánh sáng hi vọng.
- Tin mừng! Tin mừng!
Nha Dịch báo tin vô cùng kích động, lớn tiếng nói:
- Lý Diên Khánh huyện Thang Âm, hạng nhất Giáp Bảng!
Cả nhà trọ sôi trào, tiếng hoan hô, tiếng reo hò gần như chấn động cả nóc nhà. Lý Diên khánh ngẩn ra tại chỗ, kích động tới mức không ngăn được giọt lệ sắp tràn khóe mi.
Lúc này, Lý Đại Khí thể như phát điên, tách đám người phía trước ra, vọt lên trên, vươn tay ôm chặt lấy con trai! Ông không nhịn nổi nữa, nghẹn ngào khóc nấc thành tiếng. Bao nhiêu năm nhục nhã và chờ mong, bao nhiêu năm hối hận tự trách mình, rốt cuộc chút ít tự tôn nhỏ bé luôn bị ông chôn vùi dưới đáy lòng cũng bùng lên.
Bên trong trường thi giăng đèn kết hoa, mười lăm vị cử nhân tắm rửa thay quần áo, ai nấy đều mặc áo trắng, đầu đội mũ Nga Quan. Mặc dù Lý Diên Khánh còn nhỏ tuổi, nhưng dáng người hắn không nhỏ hơn những sĩ tử khác, thậm chí còn cường tráng cao lớn hơn vài phần, sau khi đội mũ Nga Quan lên, càng khiến hắn trông có vẻ khí chất bất phàm, tinh thần phấn chấn.
Lần này, trong số mười lăm người trúng cử nhân, có tám người là Thái Học sinh, ba người là sĩ tử địa phương, bốn người khác tới từ thư phiện Ứng Thiên và thư viện Nhạc Lộc.
Trong Văn Uyển Đường của trường thi, mọi người đang kiên nhẫn chờ đợi quan chủ khảo và những quan viên khác tới, bọn họ tốp năm tụm ba, nói chuyện phiếm.
Từ trước khi kỳ thi Giải Thí này băt đầu, mấy thế lực tham gia khoa cử đã phân bố rõ ràng, không vừa mắt lẫn nhau. Sĩ tử địa phương vô cùng căm thù Thái Học sinh và những học trò của Tứ Đại thư viện, cho rằng bọn họ tới đoạt mất không ít danh ngạch đỗ đạt của học tròTương Châu.
Mặc dù trước kia cũng có Thái Học sinh về quê hương dự thi, nhưng số lượng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có ba, bốn người thi đậu, chiếm tỉ lệ rất nhỏ trong danh ngạch ba mươi người đứng đầu, nên không khiến người ta quá phản cảm, không ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng năm nay lại khác, danh ngạch trúng tuyển bị triều đình rút lại chỉ còn một nửa, thế mà Thái Học Sinh với học sinh tới từ Tứ Đại thư viện cứ ùn ùn kéo về quê nhà tham gia thi cử. Cuối cùng, bọn họ chiếm mười hai trên tổng số mười lăm danh ngạch trúng tuyển, bảo sao sĩ tử địa phương không phẫn nộ cho được?
Cũng như vậy, Thái Học sinh và học trò của Tứ đại thư viện coi thường sĩ tử địa phương, tựa như phượng hoàng khinh thường chim sẻ vậy. Nhất là sau khi chuyện ở quán rượu xảy ra, Triệu Ngọc Sách bị đánh, Thái Học sinh luôn luôn đoàn kết lại càng thêm phản cảm với sĩ tử địa phương.
Mà Giải Nguyên lại bị Lý Diên Khánh bọn họ ghét nhất cướp mất, sự bất mãn và hổ thẹn này hòa lẫn vào nhau, tạo thành một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, bởi vậy cả đám đám Thái Học sinh coi như không thấy Lý Diên Khánh luôn.
Chỉ có một người trong đám Thái Học sinh là ngoại lệ, đó chính là Trịnh Vinh Thái. Mặc dù Trịnh mập chỉ là người thứ mười lăm, nhưng trên gương mặt gã không che giấu nổi sự hưng phấn và kich động, cứ như gã trúng Giải Nguyên vậy.
- Ta đã biết từ trước mà, Lão Lý nhất định là Giải Nguyên, cho nên ta cứ luôn… cứ luôn ủng hộ Lão Lý.
Thiếu chút nữa là Trịnh mập nói ra gã vẫn luôn phản đối chuyện phụ thân bảo gã làm Giải Nguyên, may mà Lý Diên Khánh kịp thời huých gã một phát, gã mới nuốt nửa câu sau về.
Gã lại nhìn đám Thái Học sinh đang nói chuyện trên trời dưới đất cách đó không xa, bĩu môi nói:
- Đám người này mắt cao hơn đầu, ở Thái Học bọn này có là cái quái gì đâu, về quê một cái lại biến thành tự cho mình là đúng.
Trịnh Vinh Thái bị sĩ tử Tương Châu ở Thái Học cô lập tập thể, bây giờ cuối cùng cũng có một người bạn tốt sắp tới Thái Học cùng mình, bảo sao gã không vui cho được?
Lý Diên Khánh đang cùng một sĩ tử địa phương, tên Lưu Tích nói chuyện phiếm, Lưu Tích là người An Dương, phụ thân là một quan viên cấp thấp ở phủ Chân Định, y đậu hạng ba trong kỳ thi huyện, không có tên trên bảng Phong Vân. Nhưng trong kỳ thi Giải Thí lần này, y phát huy cực kỳ xuất sắc, thi đậu hạng tám.
Lưu Tích là sĩ tử Châu Học, năm nay mới mười lăm tuổi, dáng người nhỏ gầy, tính cách ngượng ngùng hướng nội. Y sợ bị Thái Học sinh bắt nạt nên cứ đi theo Lý Diên Khánh hoài.
- Gia phụ cũng có ý này, bảo ta trực tiếp tới Thái Học đọc sách, hi vọng sau này Diên Khánh huynh đệ săn sóc nhiều hơn!
Chưa đợi Lý Diên Khánh đáp lời, Trịnh Vinh Thái đã vỗ vỗ bả vai Lưu Tích, nhếch miệng cười nói:
- Về sau ca ca sẽ bảo vệ đệ. Đệ đi cùng với ca ca, ta sẽ không để người ta bắt nạt đệ.
Lưu Tích nhỏ bé trước mặt Trịnh Vinh Thái to lớn nom hệt như một cây cỏ nhỏ xíu, y quả thực hơi sợ tên mập này, đành phải đồng ý đầy khúm núm. Lý Diên Khánh lại lườm Lý Vinh Thái một cái:
- Tiểu tử ngươi cả ngày ăn chơi đàng điếm, đừng có làm hư người ta!
Trịnh mập cười hắc hắc:
- Thực sắc tính dã mà! Điều thánh nhân dạy bảo sao ta có thể quên được chứ?
Lúc này, Chu Xuân đứng cạnh thấp giọng nói:
- Bọn họ tới rồi!
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai người Dương Độ và Võ Bang Xương đi tới, mà Triệu Ngọc Thư vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có động tĩnh gì, chỉ đứng nhìn Trịnh Diên Khánh từ phía xa, trong ánh mắt ngập tràn thù hằn.
Lý Diên Khánh xoay người, trên gương mặt là nụ cười thản nhiên, có chút xa cách, nhưng không hề thất lễ.
Dương Độ và Võ Bang Xương đều là con cái trong những gia đình lớn ở An Dương.
Cử chỉ thong dong, nhìn vô cùng có phong độ. Hai người bọn họ đều là học trò Thượng Xá của Thái Học, đều hi vọng có thể thông qua lần Giải Thí này để có được địa vị học sinh Thượng Xá trung đẳng.
Mặc dù học sinh Thượng Xá và Thượng Xá trung đẳng chỉ khác biệt một cấp, nhưng khoảng cách giữa hai cấp bậc này lại giống như khoảng cách được phó giáo sư đại học và giáo viên bình thường dạy dỗ vậy, trúng bảng thi Tỉnh mới được lên cấp.
Dựa theo quy định của Thái Học, học trò Thượng Xá muốn trở thành học trò Thượng Xá trung đẳng nuộc phải học hết ba năm, sau đó thông qua kỳ thi cực kỳ nghiêm ngặt. Một khi trở thành học trò Thượng Xá trung đẳng, đồng nghĩa với việc đậu thi Tỉnh, xuất thân giống Tiến sĩ.
Nhưng năm nay Thái Học đưa ra thêm một yêu cầu nữa: Nếu đã học hết ba năm, nếu có thể trở thành Giải Nguyên trong kỳ thi Giải Thí, là có thể thăng lên làm học trò Thượng Xá Trung đẳng. Vì vậy mục tiêu hai người bọn họ và Triệu Ngọc Thư về quê nhà tham gia kỳ thi Giải Thí vô cùng rõ ràng, chính là để trở thành Giải Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận