Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 782: Điều kiện không tưởng.

Chương 782: Điều kiện không tưởng.Chương 782: Điều kiện không tưởng.
Trên sân thực nghiệm đã có sẵn một chiếc thang công thành dựng ở đó, hai binh sĩ diễn tập đang đứng trên một đài cao, mô tả cảnh trấn thủ tưởng thành. Khoảng cách của họ với thang công thành là khoảng ba trượng, mô phỏng từ cạnh tường thành tấn công thang công thành.
Hà Phưởng phía dưới giải thích cho Lý Diên Khánh:
- Dùng tay ném cần kỹ xảo, cần phải luyện tập mới được. Để người mới có thể không cần học mà vẫn nắm được kỹ xảo, Hách Đại đã nghĩ ra một cách, thêm một cái vòng sắt ở gần chỗ hỏa lôi, cắm lên một cây gậy đồng, chỉ cần binh sĩ vung gậy đồng lên, phi hỏa lôi sẽ được bắn ra.
Lý Diên Khánh thấy rất rõ ràng, Hà Phưởng đứng bên cạnh giải thích qua là hắn đã hiểu được. Mới đầu cần hai người thao tác, một người châm lửa, một người phụ trách ném đi. Nhưng sau khi thuần thục thì một người hoàn toàn có thể độc lập thao tác.
Lúc này, một binh tính châm lửa đốt hai cây đuốc, đợi đến khi lửa đốt đến chỗ dây đỏ, binh sĩ tay cầm côn đồng ném mạnh về hướng thang công thành, vòng sắt tuột khỏi côn đồng, phi hỏa tiên bay vòng tròn đền chỗ thang công thành. “phanh” một tiếng, xích sắt của phi hỏa tiễn đập lên chân gỗ của thang công thành, xoay vòng tròn, quấn chặt lấy chân gỗ.
- Tốt!
Lý Diên Khánh lớn giọng khen ngợi, một sự sáng tạo quá thông minh.
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, khói đen bốc lên mù mịt, một chân gỗ của thang công thành đã bị gãy làm hai. Lý Diên Khánh chợt phát hiện hình như bên trong không có trang bị gì cả, thắc mắc:
- Sao không có độc châm trong miếng sắt độc?
- Hồi bẩm Thiếu Bảo, đây chỉ là phi hỏa lôi thử nghiệm. Phi hỏa lôi thật sự hoàn toàn giống với thiết hỏa lôi.
Lý Diên Khánh gật đầu, điều này cũng đúng, miếng sắt độc chỉ là liên đới làm thương người, trên sân diễn tập quả thực không cần thiết. Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Tại sao không dùng một quả tâm lôi, một quả hỏa lôi. Như vậy, một người cũng có thể thao tác.
Hà Phưởng lắc đầu;
- Mặt này chúng thần cũng đã thử qua. Một là, trọng lượng hai đầu không giống nhau, sẽ mất đi sự cân bằng. Hai là, chỉ e một viên hỏa lôi xảy ra vấn đề, hai viên hỏa lôi có thể đảm bảo chắc chắn phát nổ.
- Phi hỏa lôi có khả năng bao phần thất bại?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Nếu như đập trúng thang công thành thì không thể thất bại, trừ khi thoát khỏi mục tiêu.
- Có lòng tin như vậy sao?
- Ti chức đã thí nghiệm qua hơn trăm lần, không ngừng cải tiến. Lúc đầu là dây thừng, nhưng sẽ bị quân địch cắt đứt, sau đó đổi thành dây xích, thì kinh phí lại lớn. Nhưng bách phát bách trúng, không bị rơi mất cái nào.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nhưng ta phát hiện trong kho lượng tồn không nhiều?
Hà Phưởng khẽ thở dài một cái:
- Hiện tại có khoảng năm trăm hai mươi viên. Thực ra, vấn đề lớn nhất là xích sắt cung ứng không đủ, nếu như vấn đề này có thể giải quyết, thì trong ba ngày có thể tăng ba trăm viên.
- Vậy trước mắt dùng tạm dây thừng hoặc gân trâu. Tình hình đang nguy cấp, tăng số lượng tồn kho lên đã.
- Ti chức hiểu rõ!
Trong khi Lý Diên Khánh hô hào, khua chiêng gõ trống chuẩn bị ứng chiến tại nội thành thì trong chủ doanh quân Kim phía bắc thành, hai bên Tống Kim đang bắt đầu lần hòa phán thứ nhất. Phía quân Tống là do Tể Chấp Bạch Thì Trung dẫn đầu, Phó Tướng Quốc Ngỗ Mẫn và Cảnh Nam Trọng là tả hữu phó sử đàm phán, mà quân Kim thì do Hoàn Nhan Tà Dã dẫn đầu, hai tên quý tộc Liêu quốc là Da Luật Dư Đổ và Tiêu Trọng Cung là tả hữu phó sử.
Nội dung và tiết cấu cuộc hòa đàm hoàn toàn do quân Kim khống chế. Nội dung đàm phán đầu tiên không phải là ngưng chiến rút quân mà là bồi thường quân phí cho quân Kim.
Hoàn Nhan Tà Dã ngồi vênh váo, bộ dạng kiêu ngạo nói với Bạch Thì Trung:
- Quân Kim chúng ta thương yêu bách tính, không cướp đoạt phụ nữ và tài vật. Tai ương của Hà Bắc hoàn toàn do tàn binh quân Tống gây ra, chúng ta trật tự nghiêm chỉnh, giết không ít những bại binh cướp đoạt của dân chúng. Nhưng quân Kim cũng là người, có nhu cầu bình thường của đàn ông, cũng cần nuôi sống gia đình. Như vậy đi! Chúng ta yêu cầu quý quốc cung cấp ba ngàn quan kỹ và cung nữ cho binh sĩ, thứ hai, cấp năm trăm vạn lượng hoàng kim để làm quân phí. Các người nhất định phải đáp ứng hai điều kiện này, thì chúng ta mới tiếp tục đàm phán đến vấn đề ngừng chiến.
Đám người Bạch Thì Trung nhìn nhau, biến sắc. Điều kiện đầu tiên đã làm cho bọn họ không thể chấp nhận, ba ngàn cung nữ quan kỹ, cung nữ trong hoàng cung triều Tống vốn dĩ không nhiều, tổng cộng chỉ có hơn ba ngàn người. Chả lẽ quân Kim biết chuyện này, mới đưa ra điều kiện hà khắc như vậy sao. Mặc dù nói thần tử không thể quyết định chuyện hậu cung, cho dù có thể giải quyết, thì loại nhục nhã này sao có thể để xảy ra trên người mình, hơn nữa năm vạn lượng hoàng kim, lấy đâu ra?
Điều duy nhất Bạch Thì Trung có thể đồng ý chính là hàng năm tiến cống quân Kim. Lấy thu nhập tài chính sau này để giải quyết khó khăn trước mắt, cho nên khi quân Kim đưa ra yêu cầu năm trăm vạn lượng hoàng kim thì đám người Bạch Thì Trung căn bản không làm được.
Bạch Thì Trung thở dài nói:
- Thuế phú của triều đình từ năm ngoái đã không áp giải vào kinh. Hiện tại, quốc khố triều đình trống không, thực sự không có được năm trăm vạn lượng hoàng kim. Đô Nguyên Soái có thể hoãn lại nửa năm một năm, đợi sau khi thuế phú triều đình áp giải về kinh, thì chúng ta sẽ thanh toán cho nhà Kim.
Hoàn Nhan Tà Dã cười lạnh một tiếng:
- Đây chỉ là điều kiện tiền đề của ta, ngay cả điều kiện tiền đề cũng không đáp ứng được, có thể thấy là các ngươi không có thành ý. Vậy thì không cần đàm phán nữa, chúng ta tấn công thành xong thì tự lấy.
Hoàn Nhan Tà Dã đứng dậy muốn đi, Bạch Thì Trung vội vàng nói:
- Xin Đô Nguyên Soái cứ ngồi trước đã!
Hoàn Nhan Tà Dã đứng lại, lạnh lùng nói:
- Bạch Tướng Quốc còn gì muốn giải thích sao?
- Năm trăm vạn lượng hoàng kim thực sự quá cao, cho dù đào sâu ba thước thành Đông Kinh cũng không có nhiều như vậy. Đây là sự thật, tuyệt đối không phải nói dối.
Hoàn Nhan Tà Dã đương nhiên biết đối phương không thể bỏ ra nổi năm trăm vạn lượng hoàng kim. Y hét giá cao, đương nhiên cũng cho đối phương cơ hội trả giá, lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?
- Trong tả kho của triều đình còn một trăm vạn lượng bạc…
- Phi !
Chưa để Bạch Thì Trung nói xong, Da Luật Dư Đổ bên cạnh liền nhổ một cái:
- Các ngươi coi đại quân nước Kim là bọn vô dụng sao?
Hoàn Nhan Tà Dã giơ tay ngăn y lại:
- Tả kho không có, nhưng nội khố chắc là có!
- Đô Nguyên Soái có điều không biết, tiền đồng và tiền vàng trong nội kho gần như đã tiêu hết, chỉ còn năm trăm vạn thước lụa và không ít đồ quý giá, còn có một ít đá quý, đồ gốm và một ít dụng cụ kim thạch.
- Vậy thì một trăm vạn lượng bạc và năm trăm vạn thước lụa. Hơn nữa, phụ nữ phải tăng, không được dưới một vạn người. Ta muốn đặc biệt nhắc nhở ngươi, trong một vạn phụ nữ phải có tất cả cung nữ.
Bạch Thì Trung chỉ sợ y nhắc đến cung nữ, y sao có thể làm chủ. Lúc này, Cảnh Nam Trọng nói nhỏ bên tai y:
- Nếu như Thái Thượng Hoàng đồng ý, quan gia cũng không thể phản đối!
Bạch Thì Trung bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Hoàn Nhan Tà Dã:
- Có thể cho bọn ta đi gặp Thái Thượng Hoàng một chút. Nếu như Thái Thượng Hoàng đồng ý, thì bọn ta cũng có thể về ăn nói với Thiên tử.
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu:
- Các ngươi có thể đi gặp y, nhưng ta nói thẳng, ta không có tính nhẫn nại. Trước khi trời tối, nếu còn không đáp ứng, bọn ta sẽ tấn công thành!

Cách trướng Nguyên Soái không xa, có một khu bị doanh nhỏ, chỉ chiếm khoảng năm mẫu đất. Bên trong có bốn, năm cái trướng, được một trăm tên quân Kim bảo vệ nghiêm mật, đây chính là nơi cầm tù Triệu Cát.
Triệu Cát tuy là tù binh, nhưng vì thân phận đặc biệt nên Hoàn Nhan Tà Dã đối với y không tệ, ngoại trừ việc mất tự do thì những thứ khác được hưởng giống tiêu chuẩn của Vạn Phu Trưởng. Ngoài ra, còn có hai thiếu nữ chuyên môn phục vụ y.
Trong trướng lớn nhất, đám người Bạch Thì Trung gặp được Thái Thượng Hoàng bị bắt làm tù binh. Ba vị Tướng Quốc mang theo nước mắt quỳ xuống dập đầu với Triệu Cát:
- Vi thần Bạch Thì Trung, vi thần Ngô Mẫn, vi thần Cảnh Nam Trọng bái kiến Thái Thượng Hoàng bệ hạ!
Sắc mặt Triệu Cát tái nhợt, ánh mắt âm u, y ngồi sau bàn bình tĩnh nhìn ba tên cựu thần. Không ai biết rốt cục y đang nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, Triệu Cát mới bình tĩnh nói;
- Đàm phán với quân Kim thế nào?
- Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng bệ hạ. Đối phương đưa ra giá không tưởng, còn chưa bắt đầu đàm phán, bọn chúng đã muốn năm trăm vạn lượng hoàng kim và ba ngàn cung nữ. Hiện tại triều đình làm gì có năm trăm vạn lượng hoàng kim chứ?
- Triều đình không có, nhưng dân có!
Triệu Cát lạnh lùng cắt lời.
Ba người Bạch Thì Trung ngẩn người, không ngờ thái độ của Thái Thượng Hoàng lại như vậy? Một lúc sau, Bạch Thì Trung lại thấp giọng nói:
- Sau đó đối phương nhượng bộ hơn một chút. Yêu cầu một trăm vạn lượng bạc và năm trăm vạn thước lụa, một vạn thiếu nữ, bao gồm tất cả cung nữ thì mới tiếp tục đàm phán.
Ngừng một chút, Bạch Thì Trung lại tiếp tục nói:
- Mới bắt đầu, bên quân Kim đã đưa ra giá cao như vậy, chỉ e sau đó sẽ ngày càng cao hơn. Triều đình không thể chấp nhận được!
Triệu Cát trầm mặc một lát:
- Đại Tống hiện tại còn sự lựa chọn khác sao?
- Vi thần hiểu, chỉ là quân Kim đòi trước khi trời tối phải đưa ra câu trả lời. Thời gian cấp bách, vi thần phải trở về, Thái Thượng Hoàng còn có lời gì cần vi thần chuyển lời sao?
Triệu Cát một lúc sau mới nói:
- Thay trẫm nói với hoàng thượng. Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, trẫm hiện tại đang ở doanh trại quân Kim chịu khổ, hy vọng họ có thể đồng cảm để trẫm sớm ngày trở về kinh thành.
- Vi thần nhất định… thuyết phục quan gia nhanh chóng đón Thái Thượng Hoàng hồi cung.
Triệu Cát gật đầu, lập tức nhắm mắt lại. Ba người lại thi lễ, sau đó mới cáo từ.
Lúc này, quân Kim không có áp giải bọn họ, mà để ba người bọn họ trở về kinh thành!
- Bạch Tướng Công!
Cảnh Nam Trọng dừng ngựa thấp giọng nói:
- Chuyện liên quan đến cung nữ, Bạch Tướng Công định nói thế nào?
- Ta còn có thể nói thế nào, nói sự thực thôi! Dù sao Thái Thượng Hoàng cũng đồng ý.
Bạch Thì Trung thở dài, y bỗng cảnh giác, hỏi:
- Chẳng lẽ ông có biện pháp?
Cảnh Nam Trọng vội vàng lắc đầu:
- Ta nào có biện pháp gì, tất cả nghe theo Bạch Tướng Công!
Bạch Thì Trung thầm mắng một tiếng, thúc ngựa đi nhanh. Hiện tại đã là buổi chiều, trước khi trời tối phải chính thức trả lời, thời gian của bọn họ không còn nhiều, nhưng Bạch Thì Trung không phát hiện ra, khi y quay người đi, trong mắt Cảnh Nam Trọng hiện ra một tia ngoan độc khó phát giác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận