Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên. (2)

Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên. (2)Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên. (2)
LÝ Đại Khí lắc đầu nói:
- Xin Đại Lang hãy chuyển lời cho Lý Văn Quý, ta sẽ bày rượu chúc mừng cho Khánh nhi ở thôn Lý Văn, cảm ơn “ý tốt” của ông ta!
Thang Chính Tông cũng hiểu rõ vấn đề của Lý gia, hắn chỉ chuyển lời mà thôi, cũng không khuyên Lý Đại Khí, cười nói:
- Được rồi! Hôm nay ta sẽ nói lại với con trai của Lý Văn Quý
***
Lúc này huyện Thang Âm đã sôi trào cả lên, hơn vạn dân chúng huyện Thang Âm tụ tập hai bên đường lớn nghênh đón giải nguyên của họ trở về.
Vương triều Đại Tống coi trọng người đọc sách không chỉ là khi lên triều, mà còn ngấm sâu trong lòng mỗi người dân bình thường của Đại Tống. Đọc sách mới có đường ra, đọc sách mới có thể làm quan phát tài, đọc sách mới có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ có đọc sách lên bảng mới có thể được dân chúng hoan nghênh…
Lý Diên KHánh thi đậu giải nguyên không chỉ là có tiền đồ cho bản thân, cũng mang niềm vui bất ngờ cực lớn cho huyện Thang Âm. Năm ngoái thí sinh huyện Thang Âm không ai thi đậu, huyện Lâm Chương có mười hai người thi đậu, còn đoạt hạng hai và hạng ba khiến người huyện Thang Âm vô cùng khuất nhục. Mà lần này Lý Diên Khánh thi đậu giải nguyên, khiến tất cả người huyện Thang Âm đều mở mày nở mặt, niềm vui phát ra từ sâu trong lòng họ.
Tiếng pháo đùng đoàng liên tiếp vang, lụa màu cùng tiền đồng như mưa bay về phía Lý Diên Khánh, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang vọng trong huyện thành. Giờ khắc này không chỉ Lý Diên Khánh vinh quang, cũng không chỉ là vinh quang của thôn Hiếu Hòa, mà là vinh quang của toàn bộ huyện Thang Âm.
Năm nay Diêu Đỉnh bệnh một trận, nguyên nhân là do ngoại tôn Nhạc Phi của ông không chịu đi theo con đường mà ông đã định sẵn cho, bỏ châu học, muốn đi thi Vũ cử, điều này khiến Diêu Đỉnh cực kỳ thất vọng, buồn bực không vui dẫn tới đổ bệnh, mãi tới mùa hè bệnh tình mới dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng cơ thể yếu hơn trước nhiều.
Hiện giờ cơ bản ông đã không lên lớp, chỉ chỉ dạy thêm cho một vài học sinh ưu tú, nhưng ông vẫn ở lại học đường Lộc Sơn. Có ông ở đây, biển vàng của học đường Lộc Sơn sẽ không phai màu.
Từ sau khi Lý Diên Khánh đạt thứ nhất thi huyện, danh khí học đường Lộc Sơn một lần nữa vang xa, Tưởng tri huyện vui vẻ, cấp cho học đường Lộc Sơn ba trăm quan tiền, để học đường Lộc Sơn mở rộng quy mô, đồng thời đề bạt Lý Đại Quang làm giáo dụ.
Hiện giờ học đường Lộc Sơn đã có gần bốn trăm học sinh, sư phụ cũng tăng lên sáu người, quy mô lớn hơn gấp đôi khi trước, rất nhiều nhà nghèo khó mặc dù không kham nổi huyện học nhưng cũng sẽ tốn mấy quan tiền để con em tới trường hai năm học vỡ lòng, học đọc sách viết chữ.
Hai ngày nay, Lý Đại Quang bận tới váng đầu, sau khi tin tức cháu trai Lý Diên Khánh của y thi đậu giải nguyên truyền về, học đường Lộc Sơn một lần nữa trở thành tiêu điểm vạn người chú ý, nhất là khi Tưởng tri huyện tự mình khua chiêng gõ trống tới học đường báo tin vui, điều này khiến Lý Đại Quang kinh hỉ vạn phần. Mà lúc này, Lý Đại Quang một lần nữa dính hào quang của cháu trai, Tưởng tri huyện đã hứa hẹn mùa xuân sang năm sẽ điều y tới làm phó giáo dụ Huyện học.
Trong phòng, Lý Đại Quang đang thương lượng với Diêu Đỉnh chuyện mở rộng chiêu sinh. Hai ngày nay, có vô số người huyện Thang Âm nhờ quan hệ, nhét phong bao, muốn con mình nhập học học đường Lộc Sơn, bái làm môn hạ của Diêu Đỉnh. Mọi người đều nhìn ra rất rõ, Lý Diên Khánh có thể thi đậu giải nguyên không phải công lao của huyện học, mà là của học đường Lộc Sơn, chính xác hơn là của sư phụ Diêu Đỉnh.
Hiện giờ Lý Đại Quang coi Diêu Đỉnh như Bồ tát vậy, chính vì có Diêu Đỉnh ở đây, y mới có tài nguyên cuồn cuộn, hồng bao thu mỏi tay, nếu Diêu Đỉnh rời khỏi học đường Lộc Sơn, sau này ai tới đưa chỗ tốt cho mình.
- Hiện giờ học trò muốn tới học đường chúng ta đọc sách đã vượt qua trăm người, nhưng điều kiện của học đường có hạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiêu thêm năm mươi người. Ý của ta là có thể để những học sinh chỉ đọc sách hai năm về nhà, bỏ danh ngạch ra, ta thống kê qua một chút, có chừng sáu mươi người, đây là danh sách.
Lý Đại Quang đặt một phần danh sách trước mặt Diêu Đỉnh. Mặc dù hiện giờ y là giáo dụ học đường, nhưng chuyện lớn như này hắn cũng không dám tự làm chủ.
Diêu Đỉnh nheo nửa mắt, lẳng lặng nghe Lý Đại Quang trình bày. Lời của Lý Đại Quang khiến ông buồn nôn như có ruồi chui vào cổ họng, nếu là năm năm trước, ông đã nhảy dựng lên chỉ vào mặt Lý Đại Quang tổng sỉ vả, y dám trục xuất học sinh bần hàn về nhà, thế mà y cũng mở miệng nói được.
Chỉ là hiện giờ tuổi tác Diêu Đỉnh đã cao, tính tình nóng nảy của ông đã bị năm tháng mài rũa sạch, nhưng lại có thêm vài phần cơ trí từng trải. Diêu Đỉnh biết Lý Đại Quang muốn gì, người như Lý Đại Quang chỉ cần có thể đạt được mục đích, y sẽ không để ý tới trong học đường có bao nhiêu học sinh. Diêu Đỉnh chậm rãi từ tốn nói:
- Những đứa nhỏ này mặc dù chỉ là con em nhà bần hàn, nhưng chỉ cần đã tiến vào học đường, đều là đệ tử của thánh nhân, không thể ngại nghèo yêu giàu, càng không thể nửa đường đuổi người ta đi.
Mặt Lý Đại Quang đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Ta không phải là vì ngại nghèo yêu giàu, ta chỉ cân nhắc lâu dài cho học đường Lộc Sơn. Chỉ khi bồi dưỡng nhiều học sinh ưu tú, thanh danh học đường mới có thể giữ gìn lâu dài. Ta cảm thấy mấu chốt là ở sinh nguyên, khi sinh nguyên nhiều, học sinh ưu tú mới nhiều.
Mặc dù Diêu Đỉnh biết điểm xuất phát của Lý Đại Quang là từ ngại nghèo yêu giàu, muốn tư lợi từ đám con em nhà giàu, chỉ có điều Diêu Đỉnh cũng phải công nhận Lý Đại Quang biết ăn nói, dùng lý do đường hoàng để che dấu ý nghĩ đê tiện của bản thân.
Lập nghiệp khó, giữ nghiệp còn khó hơn, tiếng tăm của Lộc Sơn học đường đã có, nhưng muốn duy trì thanh danh của học đường cũng không thể chỉ dựa vào một mình Lý Diên Khánh, còn phải không ngừng bồi dưỡng học sinh ưu tú mới, học sinh ưu tú hay không mấu chốt vẫn là sinh nguyên.
Đây là điều Diêu Đỉnh từng nói nhiều lần, bây giờ lại bị Lý Đại Quang xào lại.
Diêu Đỉnh không khỏi trầm tư, bản thân ông ở Lộc Sơn học đường chưa được mấy năm, nhưng tâm huyết nửa đời của ông đều dồn vào học đường này, đương nhiên ông hi vọng Lộc Sơn học đường có thể trở thành một học đường tiếng tăm lừng lẫy huyện Thang Âm thậm chí là cả Tương châu.
Diêu Đỉnh trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Ta cảm thấy không cần để bọn họ về nhà, có thể thuê mấy căn nhà trên trấn, làm thành một phân học đường, chuyên môn dạy học vỡ lòng, phía bên chúng ta chỉ dạy cấp trung học và cấp đại học cùng với những học sinh chuẩn bị kiểm tra huyện học, như vậy chỗ này sẽ thoải mái hơn.
Đây chính là kế sách đường vòng của Diêu Đỉnh, cũng không cần đuổi đám nhỏ nhà nghèo về nhà, cũng không trở mặt với Lý Đại Quang, biện pháp duy nhất là chia Lộc Sơn học đường thành hai, tách cấp tiểu học mà Lý Đại Quang ghét ra.
Lý Đại Quang vỗ ót một cái, biện pháp tốt như vậy sao y lại không nghĩ tới chứ? Y vội vàng đồng ý:
- Hiện giờ ta sẽ đi tìm địa điểm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận