Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 630: Tây Hạ lựa chọn

Chương 630: Tây Hạ lựa chọnChương 630: Tây Hạ lựa chọn
Lý Diên Khánh híp mắt đánh giá Khương trại cách đó không xa. Khương trại này không giống tối hôm qua, nó lại ở trong một sơn cốc.
Cửa vào cốc rất nhỏ, chỉ có một cửa lớn giản dị làm bằng gỗ lớn.
- Có phải Thống Chế nghĩ không ra vì sao họ lại xây dựng trại lớn trong sơn cốc đúng không?
Thiên tướng Trương Vệ giục ngựa tiến tới cười nói. Trương Vệ chính là người Khánh Châu, biết thói quen sinh hoạt của người Khương.
Lý Diên Khánh đánh giá bốn phía, chung quanh đều là điểm cao, duy chỉ khu vực bên này là một bãi đất trũng diện tích mấy chục dặm:
- Dường như không có núi để dựa vào!
- Thật ra rất nhiều thôn xóm phía Khánh Châu đều xây dựng trong sơn cốc, nhưng phòng xá không xây trên đất bằng, mà ở trong sơn động.
- Hầm trú ẩn!
Lý Diên Khánh thốt ra.
Trương Vệ gật đầu:
- Cũng tính là hầm trú ẩn! Hắc Đảng Hạng sống với người Khương đã lâu rồi, cũng học phương thức sống như vậy, họ gần như không có ngoại địch, cho nên không cân nhắc tới chiến tranh, với họ mà nói quan trọng nhất chính là đề phòng chó sói.
- Nhưng họ lại không nghĩ tới, như vậy chính là bắt rùa trong hũ.
Tướng lĩnh phía sau đều bật cười, câu bắt rùa trong hũ này của Thống Chế cực kỳ tượng hình. Trương Vệ sờ mũi nói:
- Có lẽ họ đã quen rồi, nhất thời chưa kịp hiểu được.
Lý Diên Khánh dùng roi ngựa chỉ vào ba cột khói báo hiệu dấy lên trong sơn cốc:
- Họ đã báo tin cầu viện, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút, tin tưởng phía Hàn Thống Lĩnh sẽ nhanh chóng truyền tin tức tốt đến!
Trận chiến phục kích đã dần tới hồi kết thúc, Hàn Thế Trung lựa chọn phục kích quân địch trong một đường cốc khoảng ba dặm. Khi quân địch tiến vào đường cốc, quân Tống lập tức phá hỏng lối vào trước sau, quân Tống trên triền núi bắn cả nàng mũi tên, chỉ một khắc đồng hồ, một ngàn kỵ binh người Khương liền bị bắn giết hơn một nửa.
- Xuất kích!
Hàn Thế Trung ra lệnh một tiếng, tiếng hô giết rung trời hai bên, mấy ngàn binh sĩ quân Tống tay cầm trường mâu vọt tới, bao vây hơn hai trăm kỵ binh còn lại.
Kỵ binh người Khương cố gắng phá vòng vây, nhưng họ càng đánh càng ít, thời gian trôi qua dần tiêu vong toàn bộ.
- Khởi bẩm Thống Lĩnh, quân địch đã bị tiêu diệt toàn bộ, không có người nào trốn thoát!
Hàn Thế Trung gật đầu:
- Châm lửa báo tin!
Củi gỗ đã sớm chồng chất trên đỉnh núi, binh sĩ nhanh chóng châm lửa chồng củi đã tưới dầu hỏa, ngọn lửa cuốn lên, một cột khói dày đặc bốc thẳng lên trời.
Sơn cốc Hàn Thế Trung tiêu diệt quân địch cách Dương Oa Tử chỉ hơn mười dặm, khi khói đặc bốc lên không trung, binh sĩ trên đỉnh núi lập tức vung cờ lớn.
- Thống Chế, tín hiệu tới rồi!
Mấy binh sĩ chỉ vào cờ lớn trên đỉnh núi hô.
Lý Diên Khánh không chút biểu tình gật đầu, quay đầu ra lệnh:
- Giết vào đi, chém giết tất cả nam tử!
- Giết!
Trương Vệ hô lớn một tiếng, quân Tống súc thế đã lâu giống như đê vỡ tuôn trào, đánh mạnh về phía sơn cốc.
Hoàng cung Tây Hạ, Lý Càn Thận đang chắp tay sau lưng đi lại trong Ngự thư phòng. Mấy tháng nay thế cục Liêu Quốc khiến cho Lý Càn Thuận luôn lo lắng, khiến gã ăn không ngon ngủ không yên. Gã hi vọng Liêu quốc có thể đứng vững trước thế công của Kim quốc, bởi vậy gã không tiếc phái người đưa đi mười quả Chấn Thiên Lôi.
Nhưng cuối cùng Liêu quốc vẫn diệt vong, chỉ là không ai nghĩ tới lại diệt vong trong tay triều Tống, nước lớn mục nát không chịu nổi kia lại cứng rắn một lần, quả thực ngoài dự liệu/
Chẳng qua Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan A Cốt Đả lại chết dưới thành Yên Kinh, điều này khiến Lý Càn Thuận đang tuyệt vọng lại thấy được một tia hi vọng.
Hoàng đế Kim quốc băng hà, ít nhất trong vòng hai ba năm, quân Kim sẽ không có hành động quân sự quy mô lớn. Sau khi thở phào một hơi, Lý Càn Thuận lại sinh ra một suy nghĩ lớn mật, Tây Hạ có thể thừa cơ nuốt luôn Tây Kinh Liêu quốc và tàn quân của Gia Luật Diên Hi hay không.
Đây vốn chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên, nhưng thời gian trôi qua, suy nghĩ này chẳng những không biến mất, trái lại càng thêm mãnh liệt. Lý Càng Thuận không nhịn được nữa, ra lệnh Lý Sát Ca toàn quyền phụ trách chuẩn bị việc này.
- Bệ hạ, Tấn Vương điện hạ tới rồi!
Một hoạn quan bẩm báo cắt đứt suy nghĩ của Lý Càn Thuận, gã vội nói:
- Nhanh mời hắn vào!
Không bao lâu, Tấn Vương Lý Sát Ca dáng người khôi ngô đi vào đại điện. Gã đã thoát ra khỏi bóng tối chiến bại trong chiến tranh Tống Hạ, trong một lần chính biến năm ngoái, Lý Sát Ca ngăn cơn sóng giữ giết chết Tần Vương Lý Nghiêu Thuận có ý đồ soán vị, bảo vệ hoàng vị của Lý Càn Thuận. Bởi vậy gã lại nhận được sự tín nhiệm của Lý Càn Thuận, lại nắm giữ quân quyền.
Lý Sát Ca đi tới phía trước quỳ xuống một chân:
- Thần đệ tham kiến Hoàng huynh!
- Không cần đa lễ, nhanh dậy đi!
Lý Càn Thuận thân mật kéo Lý Sát Ca ngồi xuống, cười nói:
- Trở về lúc nào vậy?
- Hồi bẩm Hoàng huynh, thần đệ vừa mới vào thành!
- Thật sự vất vả cho ngươi rồi!
Lý Sát Ca không vội vã báo cáo chuyện Tây Kinh, gã hỏi trước:
- Không biết tình hình Hắc Đảng Hạng bên kia thế nào?
Lý Càn Thuận lắc đầu:
- Dã Lợi Phong khiến ta quá thất vọng, họ đã vứt bỏ Phu Châu, lại lui về Khánh Châu.
- Không phải họ rất thuận lợi sao? Đánh bại hai vạn quân Tống, tại sao tình hình lại thay đổi đột ngột?
- Hẳn là gặp được kình địch!
- Ai?
Lý Càn Thuận chần chờ một chút rồi nói:
- Ngươi còn nhớ rõ Lý Diên Khánh kia chứ?
Khuôn mặt Lý Sát ca lộ vẻ phức tạp, gã làm sao có thể quên được, trận thua duy nhất của gã chính là do Lý Diên Khánh gây ra. Gã thở dài một tiếng:
- Hóa ra là hắn, khó trách Hắc Đảng Hạng thất bại nhanh như vậy, Lý Diên Khánh điều tới Thiểm Tây Lộ bao lâu rồi?
- Có lẽ điều tới không lâu, đảm nhiệm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu, lần này dẫn một vạn quân đội phủ Kinh Triệu bắc thượng đối phó Hắc Đảng Hạng. Hắn nắm được nhược điểm bộ lạc Hắc Đảng Hạng phân tán, đánh bại từng bộ lạc, liên tục diệt ba ngàn người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, giết toàn bộ nam tử, đưa phụ nữ và trẻ em vào Quan Trung làm quan tỳ, Dã Lợi Phong không chịu được đã bại lui về Khánh Châu.
Lý Sát Ca trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như Lý Diên Khánh dẫn quân bắc thượng, đoán chừng Hắc Đảng Hạng sẽ nhanh chóng diệt vong, nếu như vậy biên cảnh nam bộ làm sao bây giờ?
Lý Càn Thuận đứng dậy chắp tay đi vài bước, qua hồi lâu nói:
- Ta đã phái sứ giả tới Biện Lương, ta định dùng điều kiện hủy bỏ tiền cống hàng năm đổi lấy sự ổn định của biên cảnh Tống Hạ.
Lý Sát Ca lấy làm kinh hãi, tiền cống hàng năm của triều Tống rất quan trọng với Tây Hạ, nếu từ bỏ như vậy có phải nhượng bộ hơi lớn hay không.
Lý Càn Thuận hiểu được lo lắng của Lý Sát Ca, gã chậm rãi nói:
- Không chịu trả giá không bắt được sói. Người Tống vẫn luôn canh cánh trong lòng tiền cống hàng năm, ta hủy bỏ tiền cống hàng năm coi như cho họ đủ thể diện rồi, tin tưởng họ chắc chắn sẽ đáp ứng. Chỉ cần ổn định triều Tống, chúng ta sẽ không có nỗi lo phía sau, nếu như có thể tiêu diệt Gia Luật Diên Hi, rất nhiều tài phú mà hắn mang theo có thể hoàn toàn bù đắp được tổn thất của chúng ta.
- Nhưng không ít đại thần sẽ phản đối!
- Ta sẽ thuyết phục họ!
Lý Càn Thuận không muốn dây dưa quá nhiều trong vấn đề này, gã khoát tay ngăn lại:
- Chúng ta không cần nói chuyện này, nói tin tức của ngươi trước đi, ta rất muốn biết tình hình Tây Kinh!
Lý Sát Ca vội vàng nói:
- Đã tra xét Tây Kinh xong rồi, Kim quốc tự xưng trú quân một vạn, nhưng trên thực tế chỉ có ba ngàn quân đội.
Lý Càn Thuận mừng rỡ:
- Tin tức thật không?
- Tuyệt đối là thật, nghe nói vị trí tân Đế của Kim quốc không ổn định, có người muốn mưu đoạt vị trí của hắn, hắn đã rút phần lớn quân đội về phủ Hoàng Long rồi.
Lý Càn Thuận hưng phấn xoa tay:
- Tình hình của Gia Luật Diên Hi thế nào?
- Phía Gia Luật Diên Hi cũng bùng nổ nội chiến, Tiêu Thái hậu bỏ chạy từ Yên Kinh bị Gia Luật Diên Hi giết, dẫn tới Gia Luật Đại Thạch bất mãn. Kết quả Gia Luật Diên Hi xuống tay trước, cướp đi quân đội của Gia Luật Đại Thạch, Da Luật Đại Thạch chỉ dẫn hai trăm người hốt hoảng trốn về hướng tây.
- Vậy trong tay Gia Luật Đại Thạch có bao nhiêu quân đội?
- Đại khái khoảng chừng bốn vạn người, họ cũng nhìn chằm chằm Tây Kinh.
Lý Càn Thuận thấy ý cười giảo hoạt lóe lên trong mắt Lý Sát Ca, liền cười nói:
- Ta biết ngươi có mưu tính, ngươi cũng đừng giấu, nói ra ta nghe một chút!
- Hoàng huynh, ta cảm thấy chúng ta có thể dùng cớ trợ giúp Gia Luật Diên Hi cướp đoạt Tây Kinh, dẫn đại quân của hắn xuôi nam, sau đó một hành động tiêu diệt.
Lý Càn Thuận trầm ngâm một chút nói:
- Nhưng Gia Luật Diên Hi cũng không ngu ngốc, hắn sẽ không để chúng ta điều đi nhiều quân đội, dù sao Tây Kinh chỉ có ba ngàn Kim binh.
- Ta đương nhiên biết, chúng ta xuất binh mười vạn, tự xưng một vạn. Chỉ cần làm bí ẩn, Gia Luật Diên Hi sẽ không phát hiện. Mặt khác, trên tay chúng ta có một mồi thơm, không sợ Gia Luật Diên Hi không mắc câu.
- Chấn Thiên Lôi!
Lý Càn Thuận thốt ra, hai huynh đệ nhìn nhau, cùng cười ha ha.
- Nghe nói Chấn Thiên Lôi này do Lý Diên Khánh làm ra, đáng tiếc Thiên tử triều Tống lại không coi trọng, vô cớ làm lợi cho chúng ta.
- Cũng không phải không coi trọng, triều Tống nghiên cứu hỏa khí rất thấu triệt, chỉ là không thể hoàn toàn dựa vào hỏa khí. Lấy Gia Luật Diên Hi mà nói, ngươi cho hắn một trăm quả Chấn Thiên Lôi, hắn vẫn sẽ bị Kim quốc diệt đi. Quan trọng vẫn là người, quân đội thiện chiến mới là pháp bảo chiến thắng.
- Hoàng huynh nói đúng, lúc trước chúng ta còn cân nhắc dùng Gia Luật Diên Hi làm bình chướng, về sau phát hiện hắn căn bản không được, so với tiện nghi cho Kim quốc, còn không bằng chúng ta nuốt hắn.
Lý Càn Thuận vỗ vai huynh đệ:
- Đi thôi! Buông tay buông chân mà làm, ta hi vọng sớm ngày nghe được tin tốt của ngươi.
- Thần đệ nhất định sẽ không cô phụ trọng thác của Hoàng huynh!
Lý Sát Ca thi lễ rời đi. Lý Càn Thuận lại rơi vào trầm tư. Gã cũng biết mình đang mạo hiểm, một khi Kim quốc giải quyết nội bộ, một kích lôi đình tiếp theo chắc chắn là Tây Hạ. Nếu như là một năm trước, Lý Sát Ca không dám chống lại Kim quốc, nhưng khi họ nghiên cứu chế tạo thành công Chấn Thiên Lôi, gã rốt cuộc có lực lượng khiêu chiến Kim quốc. ‘Ngay cả Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng chết dưới Chấn Thiên Lôi, mình sợ cái gì? ’.
Nghĩ tới đây, sống lưng Lý Càn Thuận dần dựng thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận