Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 776: Huyên náo cầu hòa.

Chương 776: Huyên náo cầu hòa.Chương 776: Huyên náo cầu hòa.
Ba vạn kỵ binh Nữ Chân chỉ mất nửa canh giờ để đồ sát gần như sạch sẽ hai vạn quân Tống, ngoại trừ mấy trăm người chạy trốn theo đường sông Biện, gần hai vạn người còn lại đều bị tàn sát toàn bộ, đầu bị cắt treo dưới cổ chiến mã lính Kim. Bọn họ quay đầu ngựa càn quét tới đại doanh quân Tống hướng tay nam. Phía ấy còn có mười vạn quân mới chiêu mộ, nhưng trong mắt Hoàn Nhan Tông Hàn, đó là mười vạn con dê chờ làm thịt.
Trương Khúc bám vào Tôn Phó bò lên từ sông Biện, toàn thân ướt sũng. Bọn họ tìm được mấy khúc gỗ ôm mà bơi tới giữa sông, trốn được một mạng. Khi Tôn Phó lên bờ thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất đi. Hai vạn cái thi thể không đầu chồng chất trong ruộng, máu tươi chảy dồn lạo thành một con cái hồ máu rộng tới vài mẫu. Cảnh trước mắt như tái hiện địa ngục.
Trương Khúc cùng hai tên lính đưa Tôn Phó bị dọa đến ngơ ngẩn về Kinh thành. Vừa vào thành, Tôn Phó quỳ sụp xuống vừa khóc vừa gào không rõ tiếng:
- Tội nhân! Ta là tội nhân thiên cổ! Xong hết rồi. Quân đội xong hết rồi!
Rất nhanh đã có tin tức truyền đến. Diêu Bình Trọng suất lĩnh mười vạn đại quân bị ba vạn quân Nữ Chân đột nhập quân doanh. Trong quân doanh dấy lên một tràng gió tanh mưa máu, quân Tống khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cuống cuồng bỏ chạy, mười vạn đại quân hoàn toàn tan tác. Kỵ binh Nữ Chân không giữ tù nhân, chém giết đến cong cả lưỡi đao, đâm người đến gãy mũi mâu, truy sát hơn ba mươi dặm. Mười vạn đại quân, gần tám vạn người bị tàn sát, trong vùng đất trống ba mươi dặm biến thành núi thây biển máu, dưới cổ chiến mã kỵ binh Nữ Chân treo đầy đầu người.
Diêu Bình Trọng trốn được một mạng, bôn ba suốt ngày đêm chạy được bảy trăm năm mươi dặm đến đất Thục, cuối cùng hoàn toàn nản lòng thoái chí, xuất gia làm đạo sĩ tại Ba Thục.
Kỵ binh Nữ Chân đổi vũ khí, quay đầu đánh sang hướng đông nam. Bên đó còn có Đồng Binh suất lĩnh tám vạn quân đội, đang vội vàng chạy tới Trung Mưu.
Khi kỵ binh Nữ Chân tùy ý đồ sát lính Tống, Hoàn Nhan Tà Dã tự mình dẫn mười lăm vạn đại quân vượt sông Hoàng Hà ở bến Bạch Mã, đánh thẳng đến đông kinh Biện Lương, lệnh Tri phủ phủ Đại Danh Lương Trung Thư làm đặc sứ tới đông kinh trước để chiêu hàng.
Tin xấu liên tiếp truyền tới Kinh thành. Đến sáng sớm ngày hôm sau, Từ Ninh giữ cửa Nam Huân nhận được binh phù và bảo kiếm Đồng Bình phái người đưa tới. Quân đội của Đồng Bình nhận được tin quân Tống bị đồ sát, trong vòng một đêm, tám vạn tân binh đào vong hầu như không còn một ai. Đồng Bình không còn mặt mũi nào về Kinh diện kiến Thiên tử, nguyện từ chức về quê làm nông.
Tin dữ của Đồng Bình còn chưa được tiêu hóa hết, một tin tức quan trọng khác đã tới dọa cả triều dã chấn kinh. Trên đường trở về, Thái Thượng Hoàng đã bị lính Kim bắt làm tù binh lử huyện Vĩnh Hưng. Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, Thiên tử Triệu Hoàn ngất tại chỗ.
Trong Tri Chính Đường hỗn loạn tưng bừng. Triệu Hoàn đóng cửa không ra, Tôn Phó không chỉ bị bệnh còn bị cắt chức. Vị trí Phó tướng Tam Tri Chính Sự và Xu Mật Sứ do Cảnh Nam Trọng tiếp nhận.
Phái chủ chiến chỉ còn một mình Hà Lật. Một cây khó chống được mái nhà. Phái chủ hòa do Bạch Thì Trung cầm đầu đã hoàn toàn chiếm cả triều đình.
- Các vị im lặng! Xin yên lặng!
Bạch Thì Trung hô ro mấy tiếng, trong Teo Chính Đường lập tức an tĩnh lại. Bạch Thì Trung lại nói:
- Chậm nhất là ngày mai quân chủ lực nước Kim sẽ đánh tới Kinh thành. Quan gia nhất định không ra mặt, để cho Tri Chính Đường chúng ta tự quyết định. Nhất định chúng ta phải đư a ra được quyết định trong vòng một đêm xem nên ứng đối thế nào? Cảnh Tướng công, ngươi nói một chút xem.
Mọi người nhìn sang Cảnh Nhan Trọng, kiêm nhiệm Xu Mật Sứ thay cho Tôn Phó bị bệnh thôi tướng, làm nhân vật số hai tại Xu Mật Viện. Cảnh Nhan Trọng không e ngại, thượng vị tiếp nhận, trở thành Tướng quốc mới của Xu Mật Sự. Nhưng lão được coi trọng không phải vì biết chuyện trong Xu Mật Sự, mà là vì lão vừa mới nói chuyện với đặc sứ nước Kim Lương Trung Thư. Lão biết yêu cầu mới nhất của nước Kim.
Cảnh Nam Trọng chậm rãi nói với mọi người:
- Hoàn Nhan Tà Dã chủ trương nam bắc phân trị, lấy Hoàng Hà làm ranh giới, phía bắc thuộc về nước Kim, phía nam do Đại Tống thống trị. Ngoài ra, Thiển Tây lộ, Tần Phượng lộ và Hi Hà lộ cũng thuộc về nước Kim. Mặt khác, nước Tống phải bồi thường ba ngàn vạn (30.000.000) lượng bạc quân phí của nước Kim, có thể chia ra nộp hết trong ba năm. Nhưng tiền đề để thực hiện những điều kiện này là chúng ta phải giao Lý Diên Khánh cho nước Kim rồi mới đàm được. Nếu không, lính Kim sẽ trực tiếp đồ thành Biện Lương, không có cơ hội đàm phán.
- Mọi người nói thử xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bạch Thì Trung hỏi.
Lý Băng Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói trước:
- Lý Diên Khánh là cái mầm tai họa dẫn đến cảnh hôm nay, nếu không phải hắn hại tính mệnh lão Lang chủ nước Kim ở phủ Yến Sơn, lính Kim cũng sẽ không tấn công nước Tống với quy mô lớn thế này. Mặc kệ điều kiện của đối phương, cứ giao Lý Diên Khánh ra đã, làm dịu lừa giận của họ, cũng có lợi cho việc đàm phán của chúng ta tiếp theo.
Cảnh Nam Tượng phụ họa:
- Lý Tướng công nói đúng. Ba vạn lính Kim liền có thể đồ sát hai mươi vạn quân Tống, mà trong thành chúng ta chỉ có năm vạn quân đội, lính Kim lên đến hai mươi vạn, khẳng định là không thể thủ. Trước tiên chúng ta cứ giao Lý Diên Khánh ra mới có cơ sở đàm phán. Nếu không, lính Kim ùa vào thành, cả nhà ngươi nhà ta sẽ đều bị đồ sát hết. Các vị, giơ tay bỏ phiếu đi!
Nghĩ đến cả nhà mình sẽ bị quân Kim đồ sát, cả nghị sự đường đều lặng đi. Một lát sau, Bạch Thì Trung giơ tay:
- Ta đồng ý giao Lý Diên Khánh!
- Ta đồng ý!
Lý Bang Ngạn cùng Cảnh Nam Trọng cùng giơ tay.
- Ta cũng đồng ý!
Ngô Mẫn giơ tay.
- Ta cũng đồng ý!
Đường Khác cũng giơ tay.
- Đồng ý!
Các quan viên khác trong nghị sự đường cũng nhao nhao giơ tay.
Bạch Thì Trung trừng mắt nhìn Hà Lật:
- Hà Tướng quốc có dị nghị gì không?
Hà Lật thở dài:
- Các ngươi không phải phái chủ hòa nữa, mà triệt để là phe đầu hàng rồi. Ta và các ngươi còn có tiếng nói chung gì nữa?
Ông ta quay đầu đi ra ngoài.
- Đồ hỗn đản không biết tốt xấu!
Bạch Thì Trung mắng với theo Hà Lật, rồi nói với mọi người:
- Nếu mọi người đều nhất trí đồng ý, việc này không nên chậm trễ nữa. Mời Cảnh Tướng công lập tức suất quân đi bắt Lý Diên Khánh.

Hiện nay trong thành có hai đội quân, một đội là ba vạn quân Tân Bắc, sau khi Tôn Phó bị bệnh thì do Hà Lật chủ quản, Từ Ninh và Trương Thanh làm tả hữu Phó Đô thống. Đội quân này phụ trách bên ngoài thành. Trong nội thành do hai vạn cấm quân điện tiền trấn thủ, do Binh bộ Thị lang Vương Thì Ung kiêm nhiệm điện tiền Đô Chỉ Huy Sứ. Để cân bằng quyền lực quân đội, Triệu Hoàn đã đặc biệt giao cho Tri Chính Đường có quyền điều động cấm quân khi khẩn cấp.
Trong đêm tối, Cảnh Nam Trọng suất lĩnh hai ngàn cấm quân chạy tới Tào phủ. Lão ta ra lệnh, hai ngàn cấm quân lập tức bao vây hoàn toàn Tào phủ rộng lớn. Sau khi mười mấy quân lính dùng cây gỗ lớn phá cửa lớn Tào phủ, năm trăm binh sĩ vọt vào.
Chỉ trong chốc lát, một Thiên tướng chạy về báo với Cảnh Nam Trọng:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, trong Tào phủ trống không, không một bóng người!
Cảnh Nam Trọng giật nảy mình. Lý Diên Khánh cùng hơn một trăm người Tào phủ vẫn đóng cửa không ra, sao giờ lại không có ai? Mọc cánh bay cả rồi sao?
Không được! Nhất định họ vẫn còn ở trong phủ. Lão ta hạ lệnh:
- Đào sâu ba thước đất cho ta. Cho dù trốn dưới đất cũng phải móc ra!
- Tuân lệnh!
Viên Thiên tướng chạy về truyền lệnh, các binh sĩ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi dưới mặt đất. Sau nửa canh giờ, gã lại quay lại báo cáo:
- Vẫn không có!
Cảnh Nam Trọng nổi điên, lập tức quay về báo cáo với Bạch Thì Trung.
Nghe nói Lý Diên Khánh mất tích, Bạch Thì Trung cũng cả kinh trợn tròn hai mắt há hốc mồm. Nhưng lão vẫn kịp nghĩ, nếu Lý Diên Khánh chạy mất sẽ không có cách nào hòa đàm với nước Kim. Nhất định phải bắt được Lý Diên Khánh.
- Lùng bắt toàn thành cho ta!
Bạch Thì Trung nghiến răng nghiến lợi. Bất kể về công hay về tư, lão cũng nhất định phải bắt được Lý Diên Khánh!
- Nhưng chúng ta không có đủ quân đội để lùng bắt toàn thành!
Nhiều nhất Tri Chính Đường cũng chỉ có thể điều động hai ngàn quân, muốn lùng bắt toàn thành ít nhất cũng phải có một vạn quân đội trở lên. Mà muốn vậy thì phải được Thiên tử đồng ý.
Bạch Thì Trung cũng không trông cậy vào ba ngàn quân Tân Bắc bên ngoài thành, nói không chừng Lý Diên Khánh còn đang trốn trong quán Tân Bắc ấy. Lão sẽ nhắc Thiên tử tạo áp lực xuống quân Tân Bắc, không cho phép bọn họ chứa chấp Lý Diên Khánh.
- Các vị, chúng ta cùng đi diện kiến Quan gia!

Liên tiếp nhận hai đòn đả kích nghiêm trọng là hai mươi vạn quân Tống bị diệt hoàn toàn và Phụ hoàng bị bắt, bản chất mềm yếu nhát gan của Triệu Hoàn hiển mọi ra hết. Gã tự giam mình trong cung, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, ném hết cho Tri Chính Đường giải quyết.
Nhưng bị các Tướng quốc liên tục khẩn cầu, Triệu Hoàn vẫn phải xốc tinh thần dậy mà đi ra.
Trong điện Kỳ Lân, Triệu Hoàn ủ rũ buồn bã ngồi trên giường rồng nghe Bạch Thì Trung giảng giải kế sách bảo đảm của mình.
- Bệ hạ, hai mươi vạn đại quân nước Kim đã đến dưới thành, chúng ta chỉ có năm vạn quân đội, thực sự không thể thủ được Kinh thành. Chỉ còn duy nhất kế sách bảo đảm, thỏa mãn mọi yêu cầu của quân Kim, Tống Kim chia sông mà trị.
Lấy sông Hoàng Hà chia ra hai nước cùng trị sẽ mất đi không ít thổ địa. Nước mắt Triệu Hoàn không nhịn được mà rơi lã chã:
- Làm mất đi đất đai tổ tông, bảo trẫm làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông?
- Bệ hạ, đất đai có thể đàm phán được, nếu không được, chúng ta bỏ bạc ra đổi. Người Nữ Chân chẳng có bao nhiêu, không cần nhiều đất đai như vậy, chúng ta sẽ dùng tiền bạc đổi lấy đất đai. Không phải lính Kim xâm nhập phương nam là vì lợi ích sao?
Triệu Hóa lau nước mắt:
- Nếu đàm phán có thể giải quyết nguy cơ, đương nhiên trẫm nguyện ý đàm phán.
- Nhưng…nếu muốn đàm phán nhất định phải giao Lý Diên Khánh cho quân Kim. Đây là điều kiện tiên quyết của bọn họ để đàm phán. Nếu không giao Lý Diên Khánh ra, ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.
Triệu Hoàn sững ra một lát, cuối cùng thở dài.
- Nếu như hy sinh một người mà có thể đổi lấy bình an cho Đại Tống, vậy trẫm cũng không có ý kiến.
- Bệ hạ, hiện giờ vấn đề là Lý Diên Khánh đã trốn mất, nhất định chúng ta phải lùng bắt toàn thành, nhất định phải mang thánh chỉ cùng đàm phán của quân Kim. Xin Bệ hạ tạm thời giao quân quyền cùng quyền chế cáo cho Tri Chính Đường. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Để bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Tống, vì hoàng vị vững chắc của Bệ hạ, Bệ hạ không thể ôm lòng dạ phụ nhân.
Triệu Hoàn nghĩ tới hai mươi vạn đại quân bị toàn diệt mà tuyệt vọng, run rẩy lấy ra hổ phù cấm quân và ngọc tỷ, run rẩy nói:
- Cần làm cái gì, các ngươi cứ xem đó mà làm. Trẫm chỉ có một yêu cầu, giữ xã tắc Đại Tống, giữ Đế vị của trẫm, cái khác trẫm đều đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận