Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 287: Nhà có hôn ước.

Chương 287: Nhà có hôn ước.Chương 287: Nhà có hôn ước.
Ngay khi bốn người Lý Sư Sư cưỡi xe bò rời khỏi cửa thành nam, Lý Diên Khánh đang đứng bên cạnh võ đài hoàng cung, không yên lòng nhìn Quảng Bình Quận Vương Triệu Cấu đang ngồi bắn tên trên lưng ngựa.
Cùng bắn tên với Triệu Cấu còn có Diên Khánh Đế Cơ Triệu Phúc Kim. Triệu Phúc Kim cũng cầm một cây cung trong tya, cưỡi một thớt ngựa đỏ, nàng vừa bắn tên, lại không ngừng vụng trộm nhìn lại Lý Diên Khánh.
Đã gần nửa canh giờ Lý Diên Khánh không để ý tỷ đệ bọn họ. Lúc này, Triệu Phúc Kim không nhịn được nữa, giục ngựa chạy về phía Lý Diên Khánh, nàng ghìm chặt ngựa trước mặt Lý Diên Khánh quát:
- Ngươi làm Giáo Đầu thế nào vậy?
Lý Diên Khánh mờ mịt nhìn nàng một cái, suy nghĩ mới trở về, vội vàng cười nói:
- Điện hạ có chuyện gì?
- Ngươi…
Triệu Phúc Kim nói cũng không nên lời, nửa ngày nàng mới oán hận nói:
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi làm Giáo Đầu kiểu gì vậy?
- Ta không phải Giáo Đầu, ta chỉ là tới chỉ điểm các ngươi bắn tên.
- Vậy ngươi chỉ điểm thế nào?
- Vừa rồi ta đã nói yếu điểm bắn tên cho huynh đệ ngươi.
Triệu Phúc Kim giận quá mà cười:
- Vậy còn ta? Ngươi chỉ điểm cho ta sao?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên, hắn áy náy nói:
- Rất xin lỗi, ta không biết Đế Cơ cũng đến học bắn tên.
- Vậy ngươi cho rằng ta tới đây làm gì?
Triệu Phúc Kim tức giận hỏi.
- Đừng nóng giận, hiện giờ ta sẽ dạy ngươi, cầm một cây cung tới đây.
- Như vậy còn tạm được!
Triệu Phúc Kim mặt mày hớn hở, tung người xuống ngựa, đi theo sau lưng Lý Diên Khánh. Hai người tới chỗ bắn tên, Lý Diên Khánh thấy nàng cầm một cây cung kỵ, liền cười nói:
- Nếu như học cung kỵ, vậy thì phải lên ngựa bắn tên.
- Không! Không! Ta học cung bộ.
Triệu Phúc Kim cuống quít ném cung kỵ, đổi thành một cây cung bộ. Lý Diên Khánh cũng nhặt một cây cung bộ lên:
- Trước kia điện hạ từng luyện qua chưa?
- Không có, đây là lần đầu tiên ta học bắn tên, ngươi phải dạy ta từ đầu.
Triệu Cấu quay đầu nhìn nàng một cái:
- Hoàng tỷ, tỷ từng học rồi!
- Câm mồm, ngươi bắn tên của ngươi đi!
Triệu Phúc Kim trừng mắt nhìn gã, vẻ mặt lúng túng giải thích:
- Trước kia ta đâu gọi là học bắn tên cái gì, chỉ là chơi linh tinh!
- Được! Ta dạy ngươi từ đầu, ngươi nhìn ta này!
Lý Diên Khánh bày tư thế giương cung:
- Ngươi chú ý nhìn, thân trên cần thẳng tắp, eo nhất định phải ngay ngắn, chân hơi khom về phía trước, giống như ta vậy, đầu mũi tên hơi hướng lên.
Triệu Phúc Kim học theo bộ dạng của hắn. Lý Diên Khánh nhẹ nhàng gõ lưng nàng một cái:
- Lưng phải thẳng tắp!
Cái gõ này khiến trái tim Triệu Phúc Kim đập liên hồi, gương mặt nóng hổi, nàng run giọng hỏi:
- Tư thế tay của ta có đúng không?
- Đầu mũi tên hơi hướng lên trên một chút!
Lý Diên Khánh hơi nâng cổ tay nàng một chút, để đầu mũi tên hướng lên trên:
- Tay phải không đúng!
Lý Diên Khánh thấy tư thế của nàng hoàn toàn không đúng, căn bản không bắn được, lại chỉ điểm nàng hai lần, thấy nàng vẫn không cách nào lĩnh hội, liền trực tiếp dùng tay phải nắm chặt tay cầm chuôi cung của nàng, tay trái nắm chặt tay kéo cung của nàng, chậm rãi cùng dùng sức:
- Kéo về phía sau tai, như vậy là được rồi!
Lúc này, thân thể Triệu Phúc Kim mềm nhũn, suýt nữa ngã vào lòng Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vội vàng đỡ lấy nàng:
- Điện hạ cẩn thận!
- Người ta kéo cung mỏi tay quá!
Triệu Cấu bên cạnh bĩu môi nói:
- Mới kéo một chút đã mỏi tay, vậy ngươi còn học cung cái gì?
- Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi luyện tên đi, chuyện của ta ngươi bớt can thiệp rồi!
Triệu Phúc Kim xoa eo, nhìn chằm chằm vào huynh đệ của mình. Triệu Cấu le lưỡi một cái, né ra xa, gã không thể trêu vào tam tỷ này, hôm nay tính tình nàng lớn đến dọa người.
Triệu Phúc Kim cắn môi, liếc Lý Diên Khánh một cái, lập tức thay đổi thái độ, quơ thân thể làm nũng:
- Đây là lần đầu tiên người ta luyện cung, Lý đại ca dạy ta thêm vài lần đi mà!
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười trong trẻo:
- Tam nương, nào có ai học bắn tên như con, con phải tự mình luyện.
Lý Diên Khánh quay đầu lại, hóa ra là Thiên tử Triệu Cát tới, hoạn quan Lương Sư Thành và Lý Ngạn đi theo đằng sau, bên cạnh còn có Gia Vương Triệu Giai.
Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Triệu Phúc Kim lại không quan tâm, kéo cánh tay phụ hoàng nói:
- Phụ hoàng, Tam nương học bắn tên không được sao?
- Đương nhiên có thể, chỉ là cha muốn nói mấy câu với Lý Thám Hoa, cha muốn làm mối cho hắn.
- A! Cha làm mối cho hắn cái gì?
Triệu Phúc Kim căng thẳng hỏi.
- Ngươi căng thẳng cái gì, cũng không phải làm mai cho ngươi, ngươi còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành rồi, cha sẽ tìm vị hôn phu tốt cho ngươi.
- Phụ hoàng không được phép trêu đùa ta!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Phúc Kim đỏ bừng, kéo tay phụ hoàng giậm chân.
Lý Diên Khánh cũng căng thẳng trong lòng, hắn nhìn thoáng qua Lương Sư Thành, Lương Sư Thành mặt không biểu tình, Lý Diên Khánh vội vàng khom người nói:
- Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là học sinh từ nhỏ đã có hôn ước, chỉ sợ phải cô phụ ý tốt của bệ hạ.
- Ngươi có hôn ước rồi?
Triệu Phúc Kim kinh ngạc nhìn Lý Diên Khánh, nàng bỗng nhiên có cảm giác bị lừa, chẳng qua trước mặt phụ hoàng nàng không phát tác, chỉ cắn chặt môi trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh.
Triệu Cát lại coi thường, khoát tay cười nói:
- Chỉ cần chưa thành hôn, tất cả đều có thể cân nhắc một lần nữa. Là huynh trưởng của Hoàng hậu muốn hứa gả tiểu nữ cho Lý Thám Hoa. Vốn trẫm tưởng rằng tối hôm qua Lý Thám Hoa đã bị bắt rể, không nghĩ tới lại đi theo Gia Vương trốn thoát, ý trời như vậy, Lý Thám Hoa cũng không phải vội vàng trả lời trẫm, trước tiên suy nghĩ một chút đi!
Cũng may, không phải ép hắn lập tức đáp ứng, điều này có đường lui. Lý Diên Khánh thở phào trong lòng, lại thi lễ;
- Dù thế nào, học sinh đều phải cảm tạ hậu ái của bệ hạ, nếu như không có chuyện gì, học sinh cáo lui trước.
- Đi thôi! Hôm nay vất vả ngươi rồi.
Lý Diên Khánh thi lễ chậm rãi lui xuống. Triệu Phúc Kim nhìn bóng lưng hắn đi xa, tức giận đá mạnh một bước bay cung đi, tên khốn này lại có hôn ước rồi?
Triệu Cát thấy con gái thất thố, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Y làm sao lại nhìn không rõ tâm tư của con gái, chỉ là Lý Diên Khánh không được, con gái của y là tài nguyên chính trị quý giá, còn chưa tới phiên Lý Diên Khánh này.
- Tam lang!
Triệu Cát quay đầu hô một tiếng.
Triệu Giai vội vàng tiến lên khom người nói:
- Có hài nhi!
- Ngươi đuổi theo hỏi hắn một chút, xem thái độ của hắn là gì, thuận tiện lại khuyên bảo hắn một chút, đây là cơ hội của hắn, nếu như hắn bỏ qua sau này hắn sẽ hối hận.
- Hài nhi tuân lệnh!
Triệu Giai xoay người lên ngựa, đuổi theo hướng Lý Diên Khánh rời đi.
Lý Diên Khánh vừa đi tới Úng Thành Tuyên Đức Lâu, liền nghe thấy có người gọi hắn phía sau. Hắn vừa quay đầu lại, thấy Gia Vương Triệu Giai đang cưỡi ngựa đuổi theo hắn. Mặc dù trong hoàng cung không cho phép phi ngựa, nhưng Gia Vương có vẻ rất gấp, đám thị vệ cũng không ngăn được gã.
Lý Diên Khánh dừng bước. Một lát sau, Triệu Giai chạy đến trước mắt, gã tung người xuống ngựa cười hỏi:
- Vì sao phải vội vã rời đi?
- Nếu như ta không đi, hoặc trở thành muội phu của ngươi, hoặc sẽ trở thành biểu muội tế của ngươi.
- Ha ha! Muội phu thì đừng có nghĩ, biểu muội tế lại có khả năng.
Triệu Giai vỗ cánh tay hắn cười nói:
- Tam muội có chút ý tứ với ngươi, kỳ thực phụ hoàng cũng biết. Chẳng qua Tam muội phải hứa gả cho con trai Thái Tướng Quốc, đó là người mà ngươi từng gặp, điều này đã sớm quyết định rồi, qua mấy năm, chờ lúc Tam muội mười tám tuổi sẽ phải thành hôn.
- Tại sao phải chờ đến mười tám tuổi?
Lý Diên Khánh quả thực cảm thấy rất hứng thú với hạn chế độ tuổi này.
- Đây là một quy củ bất thành văn của hoàng thất Đại Tống, không đề nghị nữ tử gả sớm, cải biên từ tập tục Tiên Ti của Tùy Đường, lúc tại vị Tiên đế liền dừng mười tám tuổi làm chuẩn, vẫn tiếp tục sử dụng xuống.
Hiện giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được vì sao Triệu Cát lại ưa thích tuổi mười tám, hắn khẽ cười nói:
- Thế nhưng ta còn chưa mười tám tuổi, tại sao muốn ta cưỡi con gái của cữu phụ ngươi?
- Ngươi nhìn không ra phụ hoàng ta cũng không quá nóng lòng hay sao? Không có ép ngươi đáp ứng tại chỗ, mà để ngươi trở về suy nghĩ một chút. Thật ra hắn cũng không thích cữu phụ ta, chỉ là ngại mặt mũi mẫu hậu ta mới đến làm mai. Chẳng qua… ngươi biết đồ cưới mà Trịnh gia đưa ra là gì không?
- Đơn giản là bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà, bao nhiêu đất đai, hứa hẹn chức quan gì, ta nhân không ít hôn thư, nội dung cơ bản đều giống nhau.
- Quả thực như thế, chẳng qua Trịnh gia đưa ra một trăm vạn quan xuất giá, hai mươi tòa nhà lớn trong nội thành, hai trăm khoảnh đất tốt, mẫu hậu còn hứa hẹn cho ngươi chức vụ Tri Huyện, thế nào, động tâm không?
Triệu Giai cười hỏi.
Lý Diên Khánh vẫn lắc đầu:
- Ta vẫn không muốn đáp ứng.
- Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự có hôn ước?
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Lúc ấy dưới tình thế cấp bách thuận miệng đưa ra một cái cớ mà thôi, chỉ là ta không muốn thành thân sớm như vậy.
- Ta đã nói không có khả năng mà. Thật ra ta cũng không tán thành ngươi cưới con gái nhà quyền quý. Nhắc đến Lý Diên Khánh, người ta sẽ nói, đây là con rể nhà nào đó, quả thực khiến người ta buồn bực. Nam tử hán đại trượng phu hẳn là tự mình xông ra một con đường mới đúng, lại nói nhà ngươi cũng không thiếu tiền. Đi thôi! Đến phủ của ta trò chuyện một chút, phụ hoàng để ta đi khuyên ngươi, ít nhất ta cũng phải làm bộ dạng!
Hai người cùng cười to, Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, cùng Triệu Giai đi tới phủ Gia Vương.

Ban đêm, Thiên tử Triệu Cát đang say giấc nồng bị người khác đánh thức:
- Chuyện gì?
Triệu Cát mơ màng hỏi.
- Bệ hạ, Lương Thái Phó nói có chuyện lớn khẩn cấp cầu kiến.
- Hiện giờ lúc nào rồi?
- Thời gian canh hai!
- Trẫm biết rồi!
Triệu Cát ngáp một cái, đành phải đứng dậy phủ thêm một chiếc áo rời khỏi tẩm điện, liền thấy Lương Sư Thành đứng ngoài điện, cảm xúc có vẻ hơi nôn nóng bất an.
- Tìm đến trẫm muộn như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Lương Sư Thành tiến lên vội la:
- Bệ hạ, trong phủ Lý Sư Sư xảy ra chuyện.
Triệu Cát bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, vội hỏi:
- Nàng đã xảy ra chuyện gì?
- Đạo tặc tiến vào trong phủ nàng, Sư Sư và hai thị nữ bị người ta bắt đi, chín người còn lại không ai còn sống, bị giết toàn bộ.
- Hả!
Triệu Cát lập tức sợ ngây người, hôm nay y còn đang suy nghĩ hai ngày nữa sẽ xuất cung đi tìm Sư Sư, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện. Một cảm giác phẫn nộ cuồng loạn bỗng nhiên tràn ngập toàn thân y, y ném mạnh bát canh sâm trong tay xuống đất, bát canh rơi vỡ nát.
- Là ai làm?
Triệu Cát đã mất lý trí, gào thét lớn.
Tất cả mọi người trong điện sợ hãi quỳ xuống. Lương Sư Thành cũng quỳ xuống nơm nớp lo sợ nói:
- Chuyện hẳn là xảy ra vào lúc canh một, từ dấu chân mà xem hẳn có bốn người, cực kỳ tàn nhẫn, đều một đao mất mạng. Năm ngàn lạng vàng trong phủ Sư Sư cũng không cánh mà bay, điển hình là cướp tiền cướp người. Chắc chắn bên ngoài có tiếp ứng, nhưng hẳn là còn trong thành Biện Kinh, phủ Khai Phong đã lập án, đang toàn lực lùng bắt trong thành.
Triệu Cát đi qua lại trong điện, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh. Qua một hồi lâu, Triệu Cát mới khôi phục chút lý trí, nổi giận thì nổi giận, nhưng y cũng biết mình tuyệt đối không thể liên lụy vào việc này, như vậy sẽ tổn hại tới thanh danh Thiên tử của y.
Qua nửa ngày, Triệu Cát lạnh lùng nói:
- Thứ nhất, phong tỏa tin tức, tuyệt đối không được phép để lộ chuyện này ra ngoài, ai dám tiết lộ, giết không tha!
- Lão nô tuân lệnh!
Triệu Cát khoát tay, tiếp tục nói:


- Thứ hai, để phủ Khai Phong rút bản án, nhưng giao trách nhiệm cho Khai Phong Doãn Lâm Sư bí mật điều tra, nhất định phải bắt được hung phạm. Nếu trong mười ngày không phá được án, để Lâm Sư tự mình bỏ mũ ô sa xuống. Thứ ba, tất cả mọi người biết chuyện đều phải hoàn toàn ngậm miệng lại, trẫm và Lý Sư Sư không có bất cứ quan hệ nào.
Ngừng một chút, Triệu Cát lại hỏi:
- Đã đến hỏi Chu Bang Ngạn hay chưa?
- Lão nô đã đặt biệt đến hỏi hắn, hắn cực kỳ bi ai, nhưng hắn quả thực không biết rõ tình hình, hắn khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ phát binh, dùng quân đội lùng bắt đạo phỉ!
Triệu Cát lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngày mai an bài Lại Bộ điều hắn đi, đưa tới một Châu Huyện nào đó, càng xa kinh thành càng tốt.
- Hiện giờ lão nô đi làm!
Lương Sư Thành đã sớm hiểu thấu con người Triệu Cát, Triệu Cát người này ngoài nóng trong lạnh, y quả thực rất thích Lý Sư Sư, không cho phép bất cứ kẻ nào động đến, chỉ khi Lý Sư Sư thực sự xảy ra chuyện, y sẽ vứt bỏ giống như bùn nhão, chỉ sợ liên lụy tới y.
Với Lương Sư Thành mà nói, Lý Sư Sư có phụng dưỡng Thiên tử hay không chẳng quan trọng, quan trọng là lão có thể lợi dụng Lý Sư Sư nắm được điểm yếu của Lý Diên Khánh, khiến Lý Diên Khánh làm việc cho lão. Đồng Quán không biết hàng, nhưng Lương Sư Thành lại có đôi mắt tinh đời, từ chuyện Chu Miễn và Dương Tiễn, lão nhìn ra chỗ lợi hại của Lý Diên Khánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận