Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 282: Bên hồ Kim Minh

Chương 282: Bên hồ Kim MinhChương 282: Bên hồ Kim Minh
Đường phố cổ động. Cấm Thành mở cửa. Trên là trời dưới là người. Phượng ngậm kim bảng cưỡi rồng bay ra, mọi người hò reo như sấm dậy.
Oanh đã rời, rồng đã hóa, một đêm xe ngựa đầy thành. Nhà nhà tranh nhau nhìn hạc về trời.
- Hỉ thiên Oanh
Từ lúc xế chiều, theo tiếc trống lớn, cửa Tuyên Đức hoàng cung chậm rãi mở ra. Mười mấy tên quân kỵ cấm quân phất cờ phi từ trong phi ra. Bọn họ cưỡi ngựa đi trước, phía sau là hơn năm trăm tân khoa tiến sĩ.
Trong đó, ba người Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa mặc áo ngoài màu đỏ. những tiến sĩ khác mặc áo lục sắc. Trên đầu tất cả đều đội mũ sa, trên cắm trâm hoa, trước ngực có dải lụa hồng lớn. Tất cả đều cưỡi ngựa to lớn, khuôn mặt hơn hở. Cái gọi là “Khước ức kim minh trì thượng lộ, hồng quần tranh khán thục y lang” chính là đây. (Trên đường Kim Minh, đám con gái tranh nhau nhìn chàng áo xanh)
Dân chúng đã tranh nhau đứng đợi ven đường từ lâu. Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến phong thái của các tân khoa tiến sĩ. Khi đoàn quân sĩ tử tuổi trẻ anh tuấn đi tới, dân chúng hai bên đường hò hét hoan hô vang dậy trời đất.
Niềm vinh quang to lớn khiến tâm trạng của mỗi sĩ tử đều lâng lâng sung sướng. Cưỡi ngựa dạo phố trong tiếng hoan hộ là giấc mộng của mỗi chàng sĩ tử đọc sách. Nhất là khi họ cưỡi những con ngựa cao lớn, mình mặc áo đỏ, đi trong tiếng gào thét kích động hâm mộ của hàng ngàn vạn cô gái trẻ tuổi. Mộng tưởng của các cô là có thể gả cho một trong những sĩ tử kia. Cảm giác đấy khiến cho mỗi tân khoa tiến sĩ đều thấy phiêu diêu như lạc vào cõi tiên.
Cùng với với đoàn cổ động sĩ tử còn có những chiếc “trạch tế xa” (Xe chọn rể). Tối hôm trước tiết mục chọn rể mới chỉ vừa mở màn. Đến hôm nay thì “chọn rể”
đã đến cao trào với quy mô lớn. Đây cũng là một cái lệ của khoa cử thời Tống. Nó mặc nhiên được triều Tống công nhận. Trong bầu không khí thích con rể là quan cao chức trọng, triều Tống mới có thể xuất hiện những kẻ như TrầnThế Mỹ. Mà cũng tuyệt đối cũng không phải chỉ có một người như TrầnThế Mỹ
Quan lớn A và quan lớn B gặp nhau trên đường, trong lòng cả hai đều là sự thấu hiểu.
- Huynh trưởng cũng đến chọn rể à?
- Làm thế nào được. Thiếu nữ nhà thêm một năm chờ đợi nữa là 20 cái xuân xanh. Năm nay không chọn được chàng rể vàng sẽ khiến người ta lo tới phát rầu.
- Ta cũng vậy đấy. Khoa cử ba năm mới có một lần. Hai lần là sáu năm. Bảo bối của ta cứ ỉ ôi khóc ròng kêu phải gả cho một anh tiến sĩ. Hôm nay ta cũng phải thân chinh ra đây đây.
- Cảm giác tiến sĩ năm nay hơi cứng tuổi.
- Tân khoa trạng nguyên Vương Ngang đã hai mươi chín tuổi. Con trai y đã mười một tuổi rồi. Bảng Nhãn Vương Giai là Giai Vương Triệu Giai, ai cũng hiểu không thể động vào đó. Thám Hoa Lý Diên Khánh là người đứng đầu trong cuộc thi cung mã. Hắn văn võ song toàn, nghe nói rất được thiên tử coi trọng. Năm nay hắn mới mười sáu mười bảy tuổi. Tiếc là tuổi hơi nhỏ một chút.
- Nhưng xem tuổi hắn dường như không nhỏ đâu. Tục ngữ có nói gái hơn ba. Ôm gạch vàng, con gái ta vừa hay hơn hắn ba tuổi.
Hai vị quan lớn nhìn nhau, mắt sáng lên. Quan lớn A vội vàng la to:
- Hiền đệ đừng tranh với ta. Hắn năm nay phải thuộc về ta.
- Ha ha, muốn tranh hắn đâu chỉ có ngươi với ta. Cái này phải xem duyên phận, ai giành được về tay.
Lý Diên Khánh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra cái danh tiểu thám hoa của hắn lại bị vô số nhà quan cao quyền quý nhắm vào. Tất cả đang đợi ông con rể vàng bên hồ Kim Minh là hắn.
Cả đám sĩ tử đi dạo một vòng. Sau khi nhận được bao nhiêu là hoa tươi và lời khoa trương tán tụng, cả bọn đi ra đến hồ Kim Minh ở Tây Thành. Ở phía Tây Nam có hai khu vườn ngự uyển, một gọi là hồ Kim Minh, hai gọi là Quỳnh Lâm Uyển. Cả đội men theo con đường dọc bờ Kim Minh là tới Quỳnh Lâm Uyển.
Chỉ thấy bên hồ Kim Minh có đến trăm chiếc xe ngựa hoặc xe trâu. Bên cạnh mỗi chiếc xe có khoảng mười mấy gia đinh. Người nào người đó đều vô cùng kích động. Hiện giờ bọn họ không dám động thủ. Đợi ngự yến kết thúc, khi các tiến sĩ quay trở về thành mới là thời cơ cướp rể tốt nhất của họ.
Triệu Giai dùng roi ngựa chỉ xe ngựa phía xa nói với Lý Diên Khánh:
- Đoán chừng hiện đệ là đối tượng trọng điểm tranh đoạt của bọn họ đấy. Khi về phải cẩn thận nhé.
- Ta không tin bọn họ có thể bắt được ta.
- Ha ha. Đây cũng không phải vấn đề võ nghệ có thể giải quyết. Dưới có dây thừng buộc ngựa. Trên lại có lưới đánh cá. Ngươi có thể trốn được thương đao, nhưng không trốn được tên bắn tỉa. Trốn được phía đông nhưng không trốn nổi cả phía Tây đâu.
- Thế thì phải làm thế nào?
Triệu Giai mỉm cười, nói:
- Nếu như ngươi thực sự không muốn bị bắt rể. Ta có thể hiến cho ngươi một cách.
Lý Diên Khánh vội vàng chắp tay, nói:
- Triệu huynh, xin chỉ giáo.
- Ngươi để ý một chút phụ hoàng ta và Thái tướng quốc. Chỉ cần bọn họ rời đi, nhất là Thái tướng quốc, thì đó sẽ là tín hiệu động thủ. Đó là lúc các quan cao quyền quý kia xông vào bắt rể. Lúc đó nhất định đừng ham mỹ vị ở bàn tiệc mà phải trốn ngay. Trốn trên nước ấy.
- Trốn trên nước?
Lý Diên Khánh quả thực kinh ngạc. Nhưng trông điệu bộ Triệu Giai không có vẻ gì đùa giỡn cả.
Triệu Giai cười cười, nói;
- Tân khoa tiến sĩ là con rùa vàng quý hiếm nhất Biện Kinh. Không chỉ có các vị quan quyền cao chức trọng mới muốn cướp rể mà còn có một số hào môn có địa vị tương đối thấp cũng muốn mượn chức danh tiến sĩ để nâng cao địa vị của mình. Những kẻ có thể vào Quỳnh Lâm Uyển cướp rể ít nhất cũng phải tầm quan tứ phẩm trở lên. Còn những vị quan phẩm cấp thấp hơn hoặc những nhà giàu kia thì phải vây ở bên ngoài. Ngươi cho rằng chỉ có mấy trăm xe ngựa xe trâu ư? Ngươi chạy được đám quan lớn, nhưng không chạy nổi đám hào môn nhà giàu đang vây ở vòng ngoài đâu. Thế nên, lần nào đám tiến sĩ vào Quỳnh Lâm Uyển cũng là một lần trải nghiệm. Trừ phi ngươi đã thành hôn, không muốn bỏ người vợ tào khang thì bọn họ không làm gì được. Chứ những tiến sĩ chưa thành hôn đều tìm thấy nhạc phụ của mình vào lúc này đấy.
- Triều đình mặc kệ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận