Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 703: Tác phong cường thế.

Chương 703: Tác phong cường thế.Chương 703: Tác phong cường thế.
Ngày đầu tiên Lý Diên Khánh nhậm chức, liền phát huy tác phong cường thế của hắn vô cùng tinh tế, hắn hạ lệnh cho hơn một trăm binh sĩ mà mình mang đến thành quân sĩ phủ Khai Phong, tất cả đều đổi lại quân phục phủ Khai Phong, phát lệnh bài, đeo trường bao bên hông, tay cầm một cây thủy hỏa côn hai màu, tất cả đều cưỡi chiến mã như cũ.
Trăm quân sĩ này đương nhiên do Lý Diên Khánh tự mình điều động, Thiếu doãn không được can thiệp. Trên thực tế, hắn đã khoác một lớp áo hợp pháp là quân sĩ phủ Khai Phong cho thân binh của mình, có thể công khai chấp hành công vụ trên đường.
Thiếu doãn Triệu Huy mặc dù hết sức bất mãn với tác phong bá đạo của Lý Diên Khánh, nhưng lại bị Lý Diên Khánh bắt đằng chuôi, đành phải nuốt giận không làm gì được, mà những quan viên khác của phủ Khai Phong cũng nơm nớp lo lắng, phủ Khai Phong ở kinh thành đều cụp đuôi làm việc, bộ dạng cường thế của Lý Diên Khánh bây giờ, trong môi trường quyền quý như mây ở kinh thành, rất có thể chọc ra phiền toái.
Lý Diên Khánh vẫn làm theo ý mình, hắn chia một trăm thân bình thành năm đội, để cho hai bộ khoái dẫn đường, bắt đầu cưỡi ngựa tuần tra trị an ở kinh thành. Lý Diên Khánh cũng đích thân dẫn hai mươi quân sĩ tuần tra dọc theo tường thành
Lý Diên Khánh dĩ nhiên không phải là đi tuần tra trị an, hắn chỉ là mượn danh nghĩa tuần tra đi thị sát tình hình phòng thủ của tường thành. Tường thành ở kinh thành so với Thái Nguyên thì cao hơn và kiên cố hơn, cao bốn trượng, rộng ba trượng, đều dùng đá tảng lớn và gạo nếp xây lên, giữa các tảng đá đều vô cùng khít, ngay cả dao cũng không chen vào được, mặc dù trung tâm tường thành là udnfg cát vàng và bù lấp đầy bên trong, nhưng tảng đá cũng dày từ năm đến tám thước, cho dù mười khỏa chấn thiên lôi buộc chung một chỗ cũng không sập, đây là may mắn của kinh thành cũng là sự quyết đoán và tầm nhìn của người tu sửa tường thành trong lịch sử.
Dòng sông hộ ngoài kinh thành cũng không rộng, chỉ có hai trượng, cửa thành không có cầu treo mà là cầu gỗ thực sự, chí ít cũng có mấy chục năm lịch sử, đương nhiên, một khi dòng sông kết băng vào mùa đông, sông bảo hộ và cầu treo cũng không có tác dụng. Sông hộ thành có thể không cần suy nghĩ nhưng hai bên bờ sông trồng đầy liễu, trải qua trăm năm, thân liễu tráng kiện, có mấy cây thậm chí đã chạm đến đầu tường, cái này khiến Lý Diên Khánh không khỏi nhíu mày.
Có thể nhìn ra Triệu Hoàn đã làm một chút chuẩn bị, ví như bên cạnh cửa thành đã xây mấy kho hàng lớn, bên trong chất đầy quân tư, trên thành cũng có quân canh giữ, nhưng những người này rõ ràng không phải cấm quân, mặc áo giáp cũ, đầu đội mũ Phạm Dương, tay cầm một thanh trường thương, rất nhiều binh sĩ có thêm cung tiễn, nhưng Lý Diên Khánh không thấy bóng dáng của Thần tí nỏ, điều này khiến Lý Diễn Khánh không khỏi âm thầm lắc đầu.
Hắn có thể giữ vững Thái Nguyên cũng không phải do may mắn, mà là có sự chuẩn bị tỉ mỉ, thậm chí vì dỡ bỏ nhà dân gần tường thành, hắn bị lão bách tính ở Thái Nguyên mắng té tát, nhưng những điều này mới làm cho quân Kim không tìm được kẽ hở để tấn công, nhưng mà hiện tại, vói sự chuẩn bị trước mắt của kinh thành, quân Kim qua một hai lần tấn công liền có thể leo đến đầu thành.
Lúc này, mấy tên binh sĩ thủ thành đi đến, Lý Diên Khánh gọi bọn họ lại:
- Ta là phủ doãn mới của phủ Khai Phong, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.
Mấy tên lính cũng không nhận ra Lý Diên Khánh, nghe nói vị quan trẻ tuổi này là phủ doãn phủ Khai Phong thì vội vàng hành lễ.
- Các ngươi là binh lính ở đâu, hình như không phải người kinh thành?
- Hồi bẩm đại nhân, chúng ta là sương quân Trần Châu, tháng trước được điều đến kinh thành.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đều là sương quân nơi khác đến, Lý Diên Khánh cũng không phải coi thường hương binh, cấm quân cũng vô cùng mục nát rồi, nhưng mấu chốt là những binh lính này không phải là người kinh thành, thì họ sẽ không một lòng sống chết bảo vệ kinh thành, một khi khai chiến, thì có khả năng bỏ trốn về quê.
- Vậy đã từng được huấn luyện thủ thành chưa?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
Mấy tên lính nhìn nhau, đều lắc đầu:
- Chúng tôi chỉ luyện tập cung tiễn, không có huấn luyện thủ thành
- Thế còn đánh trận thì sao?
Mấy tên lính vẫn lắc đầu, đừng nói đến chuyện chiến đấu với quân Kim, ngay cả đánh Lương Sơn, trấn áp Phương Tịch cũng không đến lượt bọn họ ra tay.
Lý Diên Khánh lại hỏi lai vài câu, cơ bản đều không phải câu trả lời làm hắn hài lòng, hắn cũng chỉ có thể để họ rời đi.
- Lý phủ doãn!
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình từ đằng sau, hắn quay đầu lại, thấy Lý Cương đang vội vàng chạy đến, sau lưng y là một đám thủ hạ, đoán chừng cũng là đi tuần tường thành.
Lý Diên Khánh ngừng lại, Lý Cương lập tức chạy đến, vui vẻ nói:
- Lý phủ doãn cũng đến kiểm tra phòng thủ tường thành sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta đã đồng ý với thái tử điện hạ, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
- Hiện tại, phòng thủ tường thành chuẩn bị chiến đấu do ta toàn quyền phụ trách, hoan nghênh Lý phủ doãn đưa ra ý kiến quý báu.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta nói chuyện rất khó nghe, sẽ đắc tội với ngươi, tốt nhất là không nói gì.
Lý Cương khẽ giật mình, vội nói:
- Ta là quan văn, không có kinh nghiệm thủ thành, xin Lý phủ doãn cứ nói thẳng, chỗ nào thiếu sót ta nhất định sẽ tiếp thu sửa chữa.
- Lý thị lang thực sự muốn nghe lời nói thật?
- Đương nhiên!
- Vậy được!
Lý Diên Khánh đi đến bên tường thành, chỉ hàng liễu rủ ngoài thành
- Hàng liễu kia sao không chặt bỏ? giữ lại để trợ giúp quân Kim công thành sao
Lý Cương lộ ra sắc mặt khó xử, lát sau nói:
- Hàng liễu đó gọi là liễu khai quốc. Là Thái tổ đích thân gieo xuống khi khai quốc, không người nào dám chặt cây, chí ít hiên tại cũng không thể chặt cây.
Lý Diên Khánh nhìn y một lát, gật gật đầu:
- Được rồi! Bây giờ ta không nói đến chuyện liễu rủ nữa, vậy quân lính trấn giữ thành thì sao? Vừa rồi ta vừa hỏi qua bọn họ, bọn họ vừa không được huấn luyện, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm chiến tranh nào, để bọn họ đối mặt với chiến đấu khốc liệt, khi thiết kỵ đánh tới, có mấy người có thể chịu được?
Lý Cương cười khổ một tiếng:
- Hiện tại, chỗ khó xử nhất của thái tử chính là không có quân quyền, không có quyền bổ nhiệm quan lớn, những quân dân này là xin nhiều lần, sau khi quan gia đồng ý, những quân binh này được Cao Thâm điều từ các huyện bốn châu đến Kinh thành, tổng cộng có ba vạn người, hơn nữa thống lĩnh những binh lính này đều là cấm quân, chỉ thực hiện mệnh lệnh thủ thành của Thái tử, những mệnh lệnh khác đều không chấp hành. Trên thực tế, ba vạn quân này đều nằm trong tay quan gia.
- Vậy hiện tại các ngươi chuẩn bị chiến đấu như thế nào?
- Chúng ta chỉ là chuẩn bị nhiều vật chất hơn, như chế tạo khôi giáp, chuẩn bị hỏa khí…riêng Chấn thiên lôi chúng ta cũng đã chế tạo hơn một ngàn chiếc, còn có điều động tài lực mọi nơi, riêng mỏ bạc phương nam điều đến đã đạt đến hơn mười triệu lượng, lương thực hơn ba vạn thạch, vải vóc Giang Hoài hơn trăm vạn thước, giá hàng đã đè xuống, giá bạc cũng giảm xuống khoảng bốn ngàn văn, lúc cao nhất có thể lấy một lượng đổi tám ngàn văn.
Lý Diên Khánh chắp tay đi đến trước tường thành, tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn so với lo lắng của hắn. Hắn vốn cho rằng, Thái tử sau khi làm Giám quốc ít nhiều cũng sẽ cho làm một số chuyện, nhưng hiện tại xem ra phương diện chuẩn bị chiến đấu của Quân nghị đường cũng chưa chuẩn bị chút nào.
Đương nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách Thái tử, gã bị Thiên tử khống chế chặt chẽ, Triệu Cát mới là cái u ác tính trong phòng ngự kinh thành, cũng là kẻ cầm đầu đáng sỉ nhục trong lịch sử Tĩnh Khang.
Lúc này, Lý Cương chậm rãi đi lên trước thở dài nói:
- Lúc đầu toàn lực khuyên quan gia thoái vị, ta liền biết y không đồng ý thoái vị sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng bây giờ. Tiền tài mà chúng ta huy động các nơi vốn là dùng để chi tiêu cho quân đội, nhưng ít nhất có một nửa bị Vương Phủ chuyển đến nội khố, dùng để tiếp tục tu sửa Diên Phúc cung.
- Cái gì?
Lý Diên Khánh không thể tin vào tai mình, lúc này, Triệu Cát còn muốn tu sửa Diên Phúc cung, thực sự làm người ta không thể tưởng tượng.
- Y không biết quân Kim sắp đánh đến sao?
Lý Diên Khánh kinh ngạc hỏi.
- Quan gia cho rằng Tống-Kim đã ký hiệp nghị ngưng chiến rút quân, hàng năm chúng ta còn phải cống nộp nặng nề, chắc hẳn trong vài năm tới cũng không có vấn đề. Đây là suy nghĩ hàng ngày Thái Kinh và Vương Phủ quán thâu vào lỗ tai y, hơn nữa từ tháng trước, Vương Phủ bắt đầu giật dây y tìm thạch cương, sưu tầm đá hoa cương để xây dựng hành cung Hàng Châu, do tộc đệ Vương Phủ phụ trách. Ai! Cứ xa hoa dâm đãng như vậy, quốc gia có thể không bại sao?
Lý Diên Khánh trầm tư trong chốc lát, nói:
- Bất kể thế nào, phòng thủ kinh thành nhất định phải thúc đẩy. Hai ngày này, ta sẽ tiếp tục quan sát, sau đó sẽ viết một phần báo cáo cho điện hạ. Các ngươi cố gắng làm theo kiến nghị của ta đi, làm được bao nhiêu thì làm, cho dù nhất thời làm không tốt thì cũng phải chuẩn bị tốt, tỷ như người chặt cây bên ngoài thành thì tìm trước đi, rìu phải sắc, đường mòn cũng phải trải xong, đến lúc đó chỉ cần có lệnh là thì chỉ trong một canh giờ là chặt xong, toàn bộ kéo vào thành làm gỗ lăn, Lý thị lang hiểu ý ta không?
Lý Cương gật đầu
- Ta hiểu ý của Lý phủ duẫn.

Ngay trong khi Lý Diên Khánh đang bày mưu tính kế cho Lý Cương, tại quan phòng của Vương Phủ Tri chính đường, Khai Phong phủ Thiếu doãn Triệu Huy cũng báo cáo hành vi kiêu ngạo của Lý Diên Khánh hôm nay.
- Quả thực phách lối, dám đem thân binh của mình vào phủ Khai Phong. Còn nói là chi tiêu do hắn phụ trách, hắn coi thiên hạ Đại Tống là của hắn sao? Trọng khí của quốc gia Lý Diên Khánh hắn có thể dùng tiền thu mua sao? Tướng công, người này không tuân quy củ, ngay ngày đầu tiên nhận chức đã uy hiếp đuổi thần đi, nhất định phải nghiêm trị hành vi này, không thể để hắn tùy ý làm loạn.
Vương Phủ chắp tay đi lại vài bước, lạnh lùng hỏi:
- Hắn còn làm ra chuyện gì nữa?
- Còn có chuyện cứu tế nạn dân, thần nói Vương tướng công đang cân nhắc phương án cứu tế, phủ Khai Phong hẳn là phục tùng mệnh lệnh triều đình, không thể tự tiện hành động, hắn lại chỉ vào mặt thần mắng lớn, nói hắn mới là cấp trên của thần, giao cho hộ tào lập tức đi làm công việc cứu tế, căn bản không đem Vương tướng công vào mắt.
Vương Phủ giận dữ:
- Hắn thật sự làm như vậy?
- Đúng vậy, còn yêu cầu trước trưa mai các huyện phải bắt đầu cứu tế nạn dân.
- Không cứu tế thì thế nào?
- Hắn không nói.
Vương Phủ lạnh lùng nở nụ cười lạnh:
- Ta cũng muốn xem hắn có bản lãnh gì để các huyện chấp hành mệnh lệnh của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận