Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1013: Tập kích đêm Đại Danh

Chương 1013: Tập kích đêm Đại DanhChương 1013: Tập kích đêm Đại Danh
Bến sông Hoàng Hà huyện Liêu Thành, nơi này là một trong bảy bến sông mà quân Kim xây dựng, cơ hơn trăm chiếc thuyền. Loạt thứ nhất hơn hai mươi vạn gánh cỏ khô đã đến bến sông, hơn vạn dân phu gánh cỏ khô xếp thành hàng dài nối liền không dứt vào trong kho của bến thuyền.
Thuyền ở bến đương nhiên là đưa quân Kim qua sông trước, sau đó mới vận chuyển lương thảo vật tư, vòng qua Bắc Thanh tiến vào Tế Thủy.
Cho nên, trên bến sông cũng xây dựng mười mấy kho lương thảo, lương thảo từ Phủ Đại Danh vận chuyển đến sẽ để đây trước, sau đó sẽ được thuyền chở về Vận Châu.
Hơn vạn dân phu xếp thành mười mấy đội, từ xa nhìn lại giống như một hàng kiến dài, mấy trăm tên kỵ binh Nữ Chân cầm roi da, giám sát chặt chẽ dân phu vận chuyển lương thảo, nếu họ hơi lười biếng một chút, sẽ bị roi da trừng trị.
Lần này Hoàn Nhan Tà Dã phê chuẩn cho quân Kim chuyển một trăm vạn gánh cỏ khô và ba mươi vạn gánh lương thực xuôi nam. Đương nhiên, không thể nào vận chuyển xong một lần, phải mất thời gian một tháng để vận chuyển đến bến thuyền, sau đó lại chuyển đến Vận Châu. Lần này, Hoàn Nhan Tà Dã cũng phê chuẩn thời gian nửa năm để hoàn thành việc tiêu diệt loạn phỉ ở Lương Sơn.
Chủ tướng Hoàn Nhan Tông Càn lập tức lên trên bến thuyền, chăm chú nhìn sang phía đối diện bờ bên kia Hoàng Hà. Hoàn Nhan Tông Càn khoảng bốn mươi tuổi, y là thứ trưởng tử của Hoàn Thành A Cốt Đả. Nghe nói, gã là con của Hoàn Nhan A Cốt Đả và một nữ nô, cho nên địa vị của gã ở Kim Quốc cũng không cao, nhưng Hoàn Nhan Tà Dã vẫn rất coi trọng gã, đặc biệt điều y từ Hoàng Long Phủ đến, bổ nhiệm làm chủ tướng quân Kim ở Bắc Hà.
Hoàn Nhan Tông Càn chưa bao giờ tác chiến ở Đại Tống, lần này vào Lương Sơn diệt loạn phỉ, gã cũng rất háo hức.
Bên cạnh Hoàn Nhan Tông Càn chính là Hán quan Trương Văn Trứ, gã là Đô Sự hai Lộ Kinh Đông, chấp chưởng chính vụ hai Lộ Kinh Đông, hiệp trợ Hoàn Nhan Tông Càn tiêu diệt loạn phỉ Lương Sơn.
- Tông Càn tướng quân, thời gian đã không còn sớm nữa, qua sông trước đi!
Hoàn Nhan Tông Càn gật đầu, hạ lệnh với tả hữu:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân bắt đầu lên thuyền qua sông!
Hơn một trăm con thuyền đều là thuyền qua sông cỡ lớn ba ngàn thạch, mỗi lần có thể vận chuyển một vạn kỵ binh, vận chuyển ba vạn nhân mã chỉ cần tốn thời gian một ngày có thể vận chuyển toàn bộ qua sông.
- Ù…
Tiếng kèn vang lên
Quân Kim đang nghỉ ngơi nhao nhao đứng lên xếp hàng, từng đội quân dắt ngựa lên thuyền.

Yến Thanh dẫn một vạn quân đi thẳng đến Phủ Đại Danh, cả đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng khi màn đêm buông xuống cũng đến được chỗ cách bắc thành Phủ Đại Danh ba mươi dặm.
Các binh sĩ nghỉ ngơi tại một rừng cây, Yến Thanh thì dựa vào một cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, vừa nhẫn nại đợi tin tức trinh sát, vừa xem xét chiến lược công thành đêm nay.
Trên thực tế, trinh sát tình báo trong thành Đại Danh đã liên tục gửi rất nhiều tình báo liên quan tới thành trì cho họ. Chỉ sợ Yến Thanh hiểu rõ thành Đại Danh còn rõ ràng hơn chủ tướng quân địch đóng giữ thành trì.
Thành Đại Danh cao gần ba trượng, tường thành rộng dày, kết cấu chặt chẽ, đã được đại tu vào năm Chính Hòa thứ ba, đều là dùng gạch xanh nung xây lên. Loại kết cấu này giống với thành Kinh Triệu. Bọn họ đã làm thí nghiệm, chấn thiên lôi thông thường không làm sập được nó, chỉ có thể dùng chấn thiên lôi nổ t hành hình đặt vào bên trong tường thành, mới có thể làm nổ được tường thành, nhưng để bên trong không có tác dụng, cửa thành cũng là dùng thép bọc, cực kỳ kiên cố.
Nhưng nhược điểm của nó chỉ có một, đó chính là cửa nước. Cửa nước ở các thành lớn ở Trung Nguyên đều cơ bản giống nhau, đều dùng cây sắt to bằng nửa cổ tay chế thành, tạo thành ô hình lưới. Loại lưới sắt này thì dùng loại chấn thiên lôi bình thường cũng có thể nổ đứt, chỉ cần bọn họ tiến công cửa nước, thì cơ hồ không thất bại.
Đương nhiên, nếu quân đội trên thành phòng ngự có vấn đề, vậy thì bọn họ cũng không nhất định phải cho nổ cửa nước.
Lần này, bọn họ mang theo ba chiếc thang trúc nhẹ, nếu như điều kiện cho phép, Yến Thanh vẫn muốn lợi dụng ba chiếc thang này, như vậy không cần kinh động quân thủ thành bên trong.
Đang lúc chìm vào suy nghĩ, thì có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, không có tiếng vó ngựa dừng chứng minh trinh sát đã về. Yến Thanh đứng lến, nhanh chóng bước về phía ngoài rừng cây.
Dưới ánh trăng, hai tên trinh sát cưỡi ngựa đi đến, nhưng phía sau lưng một trong hai người còn có thêm một người, điều này làm cho Yến Thanh hơi sững sờ.
Lát sau, ba người bước nhanh tới, hai người trinh sát là nam tử có vóc người nhỏ, Yến Thanh nhận ra gã:
- Ngươi là… Trần Cương!
Người đi tới chính là trinh sát Trần Cương, gã thấy Đô Thống nhận ra mình, trong lòng vô cùng kích động, vội vàng tiến đến quỳ một chân xuống:
- Ti chức Trần Cương, tham kiến Đô Thống!
- Mau đứng lên!
Yến Thanh vội vàng đỡ gã dậy, kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi đã ra khỏi thành rồi?
Trần Cương nói:
- Chúng ta đều đoán hôm nay Đô Thống sẽ tới, cho nên lão Vương kêu ta đêm nay ra ngoài xem xét.
Yến Thanh bỗng nhiên nghe ra ý trong lời của gã, vội hỏi:
- Ngươi ra kiểu gì?
- Đương nhiên là vượt tường thành ra.
Yến Thanh mừng rỡ, vội vàng nói:
- Chúng ta vào rừng cây nói chuyện.
Gã cũng kêu hai người trinh sát kia cùng vào.
- Các huynh đệ đều vẫn khỏe chứ?
- An toàn thì vẫn an toàn chỉ là có ba huynh đệ bị trưng đi gánh cỏ khô, phía bến thuyền, coi như đi dò la tình huống bến thuyền đi.
Yến Thanh mời gã vào một quân trướng, bên trong có làm một mô hình Thành Đại Danh bằng gỗ, Trần Cương sáng mắt lên:
- Cái này không tệ!
Thái Nguyên vòng một vòng lên trước, mở miệng tán thưởng:
- Giống, thật là giống, giống như đúc vậy.
Yến Thanh cười nói:
- Mời hai vị trinh sát nói trước.
Trinh sát đứng đầu hành lễ trước, nói:
- Sông hộ thành của Thành Đại Danh rộng khoảng hai trượng năm thước, nước khá sâu, bọn ta lặn xuống cửa nước, phát hiện cửa nước có ba đường, đều là hàng rào sắt, trong đó giữa hai hàng rào sắt thứ nhất và thứ hai có một hành lang, trực tiếp dẫn đến đầu thành, đoán chừng là để thuận tiện thu thuế. Nếu như chúng ta nổ rớt hàng rào thứ nhất, liền có thể trực tiếp thông qua đường này giết đến đầu thành. Đây là một lợi thế vì phòng ngự trên đầu thành rất yếu, hoàn toàn không có trạng thái trong thời gian chiến tranh, là cấp phòng ngự trong những năm hòa bình, không có trinh sát tuần hành. Trên bốn tòa cổng thành chỉ có một vài binh sĩ trông con đại môn.
Yến Tahnh gật gật đầu, lại hỏi Trần Cương:
- Ngươi xuống thành ở đâu
Trần Cương chỉ vào góc tây bắc:
- Ta luôn lên xuống thành ở đây, chỗ này thiếu mấy viên gạch, trên tường có điểm dừng chân, nên leo lên khá dễ dàng.
- Sao lại là luôn lên xuống thành ở đây?
Yến Thanh bắt lời của gã tiếp tục hỏi.
- Khởi bẩm Đô Thống, nửa tháng nay ti chức một mực quan sát quân Kim. Để tránh quân tuần hành, ti chức hàng ngày đều vào vị trí trước khi trời sáng, sau khi trời tối mới rời đi. Muốn vào thành cũng chỉ có thể dựa vào cách trèo tường thành.
- Vậy ngươi có gặp phải trinh sát tuần hành hoặc nguy hiểm gì không?
Trần Cương lắc đầu:
- Cho dù là quân Kim hay Ký quân, bọn họ đều không có tuần phòng. Quân Kim còn khá hơn một chút, ít nhất còn có người gác đêm, nhưng còn Ký quân, theo quan sát của ta hai ba đêm, sau canh ba, trên cổng thành căn bản không có người đứng, tất cả đều ngủ.
- Nếu như tất cả đều ngủ, vậy thì sao có thể mở cửa thành đúng giờ?
- Đến lúc đó sẽ có phu canh đến đánh thức.
Yến Thanh lập tức cho người mời bốn thống lĩnh đến, lát sau, Triệu Vũ, Chủng Liệt, Ngô Báo Quốc và Tào Lệ đều vội vàng chạy đến.
- Đêm nay chúng ta canh ba xuất kích, các vị tướng quân để thuộc hạ nghỉ ngơi thật tốt, canh hai chúng ta xuất phát!
- Tuân lệnh!
Bốn tên Thống Lĩnh khom người hành lễ, lập tức chạy đi sắp xếp quân của mình.
Yến Thanh suy tính lại các chi tiết, cố gắng làm không chút sơ hở, lúc này mới sai người đi đến bên Hoàng Hà thông báo cho huynh đệ Nguyễn thị.

Canh hai, một vạn đại quân dưới sự yểm hộ của bóng đêm rời khỏi rừng cây, nhanh chóng đi về phía Thành Đại Danh dọc theo đường chính.
Canh ba còn chưa đến, đại quân đã đến Thành Đại Danh, quân đội dừng trước thành bắc một dặm.
Phía xa chính là tường thành, Yến Thanh chăm chú nhìn lên tường thành. Một lát sau, một trinh sát chạy đến, khom người nói:
- Khởi bẩm tướng quân, thành lâu xác định không có binh sĩ đứng gác.
Đây cũng là miêu tả của Trần Cương, sau canh ba thì không còn binh sĩ đứng gác. Hiển nhiên, Phủ Đại Danh không ở trong trạng thái thời chiến.
Yến Thanh lập tức nói với Trần Cương:
- Các huynh đệ đều nhờ ngươi vậy.
Trần Cương nhẹ gật đầu, gã đột nhiên cảm giác được áp lực nặng lề, nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì tội của mình rất lớn.
Gã quay đầu nhìn thoáng qua năm mươi binh sĩ, vung tay:
- Chúng ta đi!
Gã mang theo năm mươi binh sĩ chạy đến góc tây bắc thành, thoát cái mất hút trong bóng đêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận