Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 183: Hung kiêu sa lưới

Chương 183: Hung kiêu sa lướiChương 183: Hung kiêu sa lưới
- Người mặc toàn đồ đen kia, nhất định là tên họ Chu!
Lý Diên Khánh lần đầu tiên gặp được tên quan tham nổi tiếng trong lịch sử, thấy ông ta đồ đen, dáng người tầm thước, động tác cũng khá mạnh mẽ, có thể thấy được lúc còn trẻ người này có luyện võ. Chu Miễn và một ông lão chống gậy, hẳn là Chu Xung, cha ông ta, lên một chiếc thuyền lớn, còn người nhà và đám mỹ nữ thì lên mấy chiếc thuyền lớn phía sau.
Cổng lớn Diên Thọ sơn trang đóng lại, đội tàu từ từ quay đầu, trung trùng điệp điệp chạy tới Thái Hồ ở phía tây.
Lý Diên Khánh nhìn Lục huyện úy cười nói:
- Quả nhiên bị huyện úy nói trúng, kế tiếp còn phải thỉnh cầu huyện úy tiếp tục dẫn đường, bọn ta đi trước chờ bọn họ.
Lục huyện úy gật đầu:
- Chúng ta đi thôi!
Mấy người rời khỏi rừng, cưỡi ngựa chạy dọc theo con đường nhỏ dẫn tới huyện thành.
Lúc hừng đông, Lý Diên Khánh lại nhìn thấy đội tàu của Chu gia ở sông Ngô Hưng, bờ nam còn có năm trăm tên lính đi theo, trang bị của họ cũng gần giống quan binh, chỉ là mũ giáp sơn màu đỏ, nghe nói Chu Miễn khá sùng bái màu đỏ, đồng thời cũng là cách phân biệt với quân đội triều đình.
Mặc dù đội tàu đi xuôi dòng, nhưng lại ngược gió, thuyền chạy cũng không nhanh, tới tận giữa trưa mới đến Gia Hưng, đi về hướng nam chưa tới mười dặm là tiến vào sông Gia Hưng, với tốc độ đi thuyền này, tối nay đội tàu có thể đến vịnh Hàng Châu.
Chu Miễn chắp tay đứng ở đầu thuyền, nheo mắt quan sát từng ngọn cây cọng cỏ hai bên bờ, gió mạnh thổi áo bào đen và tóc ông ta bay phần phật, trong gió mang theo mùi tanh đặc thù ngoài khơi, ông ta đã cảm nhận được tiếng vẫy gọi của biển khơi, điều này khiến ông ta thầm cảm thấy may mắn, nhưng lại có một cảm giác mất mát không nói nên lời.
Ông ta vui mừng là lúc này Triệu Giai hẳn là còn ở Thường Châu, mà mình đã đưa ra quyết định dứt khoát, nhân lúc Triệu Giai còn chưa tới Tô Châu, liền rời bỏ Tống triều, mang theo số của cải khổng lồ ra nước ngoài. Ông ta có thể tưởng tượng Triệu Cát nổi trận lôi đình như thế nào, điều này khiến ông ta cảm thấy có vài phần đắc ý.
Nhưng đắc ý chỉ là một chút, cảm giác mất mát không nói nên lời vẫn lấn át tâm trí ông ta, ông ta sẽ phải rời khỏi quê hương cố thổ, không biết đến năm nào, tháng nào mới có thể trở về, chỉ sợ là cả đời ông ta cũng không có cơ hội đó.
Điều này khiến lòng Chu Miễn tràn ngập nỗi buồn thương vì xa xứ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người chèo thuyền chỉ về phía trước hô to:
- Phía trước xảy ra chuyện gì?
Chăm chú nhìn kỹ, Chu Miễn thấy trên sông cách hơn một dặm ở phía trước, xuất hiện mười mấy chiến thuyền giăng hàng ngang, được xích lại bằng dây xích, ngăn chặn đường đi của đội tàu, trong lòng hoảng loạn, ông ta vội nhìn lại hai bên bờ sông.
Đúng lúc này, bờ phía nam đột nhiên nổi trống vang rền, từ trong rừng cây, loạn tiễn bắn ra, năm trăm hộ vệ của Chu Miễn trở tay không kịp, đều trúng tên ngã xuống, trên bờ vang lên những tiếng kêu thảm thiết, các hộ vệ hoảng loạn, chợt thấy mấy nghìn binh sĩ từ rừng cây xông ra, bao vây hơn ba trăm người từ ba hướng.
Một viên tướng mặc áo giáp mũ đồng, tay cầm trường thương lao ra, quát to:
- Ta là Đô chỉ huy sứ Tú Châu Vương Tử Võ, nếu các ngươi không đầu hàng, sẽ bị giết sạch!
Xác người đầy đất, trọng binh vây quanh, hơn ba trăm binh lính hoảng sợ không biết phải làm sao, không biết là ai buông binh khí đầu tiên, ngay sau đó ba trăm hộ vệ đều buông binh khí, quỳ xuống đất xin tha mạng.
Chu Miễn thấy tình thế không ổn, hô lớn:
- Quay đầu lại! Mau quay đầu lại!
Lúc này, hơn trăm chiến thuyền như một con rắn dài, theo chiếc thuyền lớn dẫn đầu từ từ quay đầu lại. Thanh nhi ở trên thuyền thấy vậy, lập tức từ rương gỗ chui ra, không ngờ gặp phải một đại hán tay cầm cương đao đứng phía trước. Đại hán thấy có một người mặc đồ đen từ rương gỗ chui ra, lập tức vung đao quát to:
- Ngươi là người phương nào?
Thanh nhi liền ra tay trước, nàng tung người lên cao, người và kiếm hợp nhất, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, thanh trường kiếm sắc bén lạ thường đã đâm vào ngực đại hán. Đại hán kêu thảm một tiếng, ngã sấp lên boong tàu, tiếng kêu thảm thiết kinh động những người áp tải trên hai chiến thuyền phía trước và phía sau, ba gã đại hán liền vung đao đánh tới.
Thanh nhi không có thời gian đánh nhau với bọn họ, nhanh như cắt, nàng xoay người nhảy xuống nước, biến mất tăm.
Chỉ trong chốc lát, Thanh Nhi đã lặn xuống phía sau chiếc thuyền lớn dẫn đầu. Nàng nhô lên mặt nước, chỉ thấy ngay phía trên đầu mình, có hai sợi dây thừng thô to buộc chặt đội thuyền lại với nhau, bởi vì xuất phát gấp gáp, không kịp sử dụng xích sắt, như thế này thì càng thuận tiện cho Thanh nhi chặt dây.
Chỉ có điều, dây thừng cách mặt nước ít nhất là sáu thước, trường kiếm không với tới được. Thanh Nhi thoáng liếc nhìn hai bên, thấy trên vách bên phải phía sau một chiếc thuyền có móc nhiều vòng treo bằng sắt, nàng liền cắn thanh kiếm ngang miệng, với tay bám lấy vòng treo, hai tay dùng sức đu lên, từ từ rời khỏi mặt nước.
Đang đứng ở mũi con thuyền phía sau dùng sào chống thuyền, người chèo thuyền chợt phát hiện Thanh nhi, gã ngớ ra, liền nấp vào sau mép thuyền, âm thầm giơ cây sào dài về phía sau lưng Thanh nhi định đâm tới.
Đúng lúc này, một mũi lang nha tiễn (mũi tên hình nanh sói) bắn tới, trúng ngay cánh tay tên chèo thuyền, mũi tên này bắn thủng khớp xương, tên chèo thuyền kêu thảm một tiếng, cây sào rơi xuống nước, ôm cánh tay đau đớn ngồi trên boong tàu.
Lúc này Thanh nhi mới nhận ra mình đã bị phát hiện, nàng vội vã quay đầu nhìn lại, thấy ở phía xa xa trên bờ bắc, Lý Diên Khánh tay cầm cung đang nhìn mình, ánh mắt đầy quan tâm lo lắng. Trong lòng kích động, Thanh Nhi phấn chấn tinh thần, nàng vung kiếm lên, “phực, phực” hai tiếng, hai sợi dây thừng đã bị chém đứt, nàng lập tức nhảy xuống nước biến mất.
Thuyền dẫn đầu lập tức tách khỏi đội thuyền, đội thuyền phía sau mất đi sức kéo, bắt đầu dạt về phía bờ nam.
Trên thuyền của Chu Miễn, ngoài hai cha con ông ta ra, còn có vợ ông ta là Vương thị cùng với mười thị vệ tâm phúc và ba người chèo thuyền, một người trong số đó đã trúng tên bị thương, không thể chèo thuyền được nữa. Chu Miễn trong lòng khẩn trương, lúc này ông ta đã đành mặc kệ số tài sản của mình, chỉ thầm nghĩ cách thoát khỏi truy binh hai bên bờ sông, đối phương không có thuyền, Chu Miễn chỉ có thể dựa vào chiếc thuyền lớn duy nhất này.
Chu Miễn rút kiếm chỉ vào hai tên chèo thuyền, nói:
- Lập tức tăng tốc độ chèo thuyền, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, bằng không ta giết các ngươi!
Vẻ mặt cầu xin, một tên chèo thuyền nói:
- Lão gia, ngược dòng phải giăng buồm, bọn ta chỉ có hai người, còn phải cầm lái, thực sự là…
Không đợi gã nói xong, Chu Miễn quát lên ra lệnh cho thủ hạ:
- Giúp bọn họ giương buồm!
Ba tên hộ vệ lập tức chạy tới, dưới sự hướng dẫn của một tên chèo thuyền, kéo buồm lên. Nơi này cách biển cả chỉ ngoài ba mươi dặm, gió biển thổi mạnh, cánh buồm phồng lên, thuyền lớn bắt đầu vượt sóng lướt tới. Lúc này, ở trên bờ Lý Diên Khánh lấy đồng cung thiết tiễn ra, đồng cung thiết tiễn chỉ dùng cho mục tiêu quan trọng, tuyệt đối không sử dụng tùy tiện, mà lúc này, chính là lúc để nó phát huy uy lực mạnh mẽ của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận