Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 354: Cám dỗ của lợi khí.

Chương 354: Cám dỗ của lợi khí.Chương 354: Cám dỗ của lợi khí.
Lý Diên Khánh bước nhanh vào đại trướng của Chủng Sư Đạo, liền thấy trong đại trướng ngoài Chủ soái Chủng Sư Đạo ra còn một văn sĩ khác, chính là thủ tịch phụ tá của Đồng Quán là Đới Vân Dật mà hắn từng gặp lần trước.
Chủng Sư Đạo thấy Lý Diên Khánh tiến vào, cười khổ một tiếng nói:
- Ta giải thích thế nào cũng vô dụng, vị Đới tiên sinh này nhất định muốn gặp ngươi.
Lý Diên Khánh thi lễ với Chủ soái một cái, lúc này mới cười tủm tỉm hỏi:
- Đới tiên sinh có gì chỉ giáo?
Đới Vân Dật nghiêm mặt nói:
- Ta đến vì chuyện Chấn Thiên Lôi. Đồng Thái Úy rất nổi giận, có vũ khí công thành sắc bén như thế, các ngươi lại sử dụng một mình, khiến cho quân đội tuyến tây tổn thất nặng nề, bởi vậy Lưu Pháp tướng quân cũng bỏ mình, các ngươi giải thích thế nào?
Lý Diên Khánh nghe nói danh tướng Lưu Pháp chết trận, trong lòng cũng có chút thương cảm, nhưng đối phương chỉ trích khiến hắn không cách nào chấp nhận được, hắn lạnh lùng nói:
- Chiến sự tuyến tây thất bại liên quan gì tới chúng ta?
- Có liên quan, nếu như các ngươi có thể công khai Chấn Thiên Lôi sớm một chút, chúng ta cũng không tổn thất thảm hại như vậy.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Chấn Thiên Lôi vừa mới được làm ra, cực kỳ không ổn định. Mặc dù nổ Ngân Xuyên thành công, nhưng không khống chế nổi tốc độ cháy, dẫn đến hai tên công tượng thuốc nổ phát minh Chấn Thiên Lôi cũng bị nổ thịt nát xương tan, loại hỏa khí này chúng ta làm sao dám hiến cho Thái Úy?
Qua nửa ngày, Đới Vân Dật mới hừ một tiếng nói:
- Ý của Lý Tham Quân là nói, Chấn Thiên Lôi cứ thế biến mất hay sao?
- Biến mất thì cũng không đến nỗi, chỉ là phương pháp phối chế không có, nhưng hai vị công tượng thuốc nổ còn làm ra hai mươi mấy quả Chấn Thiên Lôi, nếu như Đồng Thái Úy không sợ nó nổ lung tung, chia cho các ngươi một nửa cũng không sao.
Nói xong, Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Chủ soái Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Vừa rồi ta đã nói cho hắn, hiện giờ còn hai mươi tư quả Chấn Thiên Lôi, có thể chia cho Đồng Tháy Úy mười hai quả, nhưng hắn cứ muốn phối phương, ta cũng không có cách nào.
Mí mắt Đới Vân Dật đảo một vòng:
- Hừ! Không có phối phương, chỉ cầm mười hai quả Chấn Thiên Lôi thì có thể kéo dài bao lâu?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Thứ cho ta nói thẳng, Chấn Thiên Lôi cũng không lợi hại như tưởng tượng của Đới tiên sinh. Thành Ngân Xuyên dùng bùn đất và gỗ xây dựng, cho nên có thể nổ sập, thành lâu của thành Thạch Châu cũng vì gỗ mục nát, uy lực mới xuất hiện, nhưng bản thân thành Thạch Châu xây dựng bằng đá lớn, Chấn Thiên Lôi không hề tổn hại cho nó được, nếu như Đới tiên sinh không tin có thể tới hiện trường xem.
- Ta cũng muốn thực sự nhìn một chút, Lý Tham Quân xin dẫn đường đi!
Đới Vân Dật không chịu tin tưởng Lý Diên Khánh, gã nhất định cho rằng mắt thấy mới là thật. Lý Diên Khánh nhìn Chủng Sư Đạo, Lý Diên Khánh khoát tay nói:
- Mời đi!
Ba người cùng mười mấy thân binh đi tới thành nam, thấy hơn trăm công sự binh đang lắp đặt cửa thành mới, cửa thành cũ bị lửa thiêu hỏng, không cách nào sử dụng. Họ dọc theo hành lang trên thành, thành lâu bị nổ nát cũng thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại bốn đoạn cột trụ, chung quanh đen kịt, vết tích bị lửa thiêu đốt vẫn còn ở đó.
- Mời Đới tiên sinh xem cây cột này!
Lý Diên Khánh chỉ vào một cây cột trụ trong đó:
- Chất gỗ rời rạc, bên trong hư hỏng rất rõ ràng, ít nhất đã trăm năm rồi. Có thể tưởng tượng được cả tòa thành lâu đều cực kỳ mục nát, Phích Lịch Pháo cũng có thể nổ nát nó, cũng chẳng cần Chấn Thiên Lôi.
Đới Vân Dật không lên tiếng, quả thực rất mục nát, thành lâu như thế này bị nổ nát cũng không nói rõ uy lực của Chấn Thiên Lôi lớn cỡ nào. Gã lại đi tới nền đá thành lâu nhìn một chút, Lý Diên Khánh chỉ vào một khối đá xanh nổ mất một góc nói:
- Đây chính là điểm rơi của Chấn Thiên Lôi lúc ấy, sau khi nổ tung, đá xanh chung quanh cũng không vỡ nát, Đới tiên sinh chắc hẳn có thể nhìn thấy, lời ta nói không hề sai.
- Nếu như nổ bên trong tường thành, có lẽ hiệu quả sẽ không như vậy.
- Nói nghe thì dễ, lần trước chúng ta lấy cớ vớt xác ở sông hộ thành, mới tới gần tường thành, mấy ngàn đôi mắt trên đầu thành nhìn chằm chằm, sao có thể tùy tiện ngươi tới gần tường thành. Mà tường thành đá xanh cực kỳ rắn chắc, nhiều nhất nổ một lỗ hổng, không có khả năng đổ sập, cũng không có khả năng nổ ra lỗ lớn. Đới tiên sinh không nên ký thác hi vọng vào nó, sẽ thất vọng.
- Ta xem chưa hẳn!
Đới Vân Dật bĩu môi nói:
- Như vậy đi! Chuyện phối phương để nói sau, ta mang mười hai quả Chấn Thiên Lôi về trước, nếu như Đồng Thái Úy có nghi vấn gì, tự các ngươi giải thích.
Nói xong, gã quay người rời đi. Lúc đi tới trước hành lang, gã chợt dừng bước, quay đầu nghi hoặc hỏi Lý Diên Khánh:
- Tại sao Chấn Thiên Lôi này lại liên quan tới Lý Tham Quân? Đây hẳn là chuyện của hậu cần chứ?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Không có phối phương, Chấn Thiên Lôi chế xa, tổng cộng hai mươi tư quả Chấn Thiên Lôi đều đặt ở Tình Báo Ti, do Tình Báo Ti sử dụng, cho nên liên quan tới ta. Nói thật, ta không nỡ lấy ra quả nào.
- Hừ! Đồng Thái Úy ra lệnh là lấy đi toàn bộ, ta chỉ lấy đi một nửa, đã rất nể mặt ngươi, thỏa mãn đi!
Lý Diên Khánh nhướn máy lên, vừa muốn phát tác. Chủng Sư Đạo vội vàng nháy mắt ngăn hắn lại. Lý Diên Khánh hừ một tiếng, không để ý tới Đới Vân Dật này nữa.
Một khắc sau, Đới Vân Dật dẫn ba trăm kỵ binh mang mười hai Chấn Thiên Lôi rời khỏi Thạch Châu đi về phía nam.

Bụi đất tung bay trên sa mạc phía tây Hạ Châu, bụi vàng cuồn cuộn che khuất bầu trời, mặt đất run rẩy. Một đội kỵ binh khổng lồ đang hối hả chạy tới từ hướng đông. Một lát, một dải đen dài tới vài dặm xuất hiện, khi họ chạy tới càng gần, dần kéo thành một tấm thảm màu đen khổng lồ.
Tiếng kèn đồng trầm thấp quanh quẩn trên sa mạc, tốc độ của đội ngũ từ sau tới trước dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Ở giữa đội ngũ, dưới một cây dù màu vàng, quân vương Tây Hạ Lý Càn Thuận thân mặc nón vàng giáp vàng, eo đeo Thiên Tử Kiếm bằng vàng, dưới hông cưỡi một thớt ngựa Xích Thố cao lớn hùng tuấn, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước. Cách đó không xa về phía trước, mười mấy người cưỡi ngựa đang chạy về phía này.
Trong lòng Lý Càn Thuận quả thực lo lắng, lúc đầu gã tập trung tinh lực đối phó tuyến tây, dù sao bên này mới là chủ lực của quân Tống, nhưng lại không được như ý. Quân Tống tuyến tây tiến triển không lớn, quân Tống tuyến đông lại liên tục chiến thắng, xé toang một lỗ hổng lớn ở phòng tuyến đông nam Tây Hạ.
Lý Càn Thuận không cách nào bình tĩnh nữa, lập tức dẫn năm vạn kỵ binh giáp nặng tinh nhuệ nhất tới Hạ Châu.
Mặc dù từ năm trước quân Tống đã bắt đầu công khai chuẩn bị chiến đấu, nhưng Lý Càn Thuận cũng không coi trọng lần bắc chinh này của quân Tống. Gã biết nội bộ triều Tống mâu thuẫn nặng nề, đấu tranh quyền lực cực kỳ kịch liệt, nội bộ triều đình và quân đội mục nát, khiến cho sức chiến đấu rất thấp. Quân Tống tuyến tây biểu hiện rất phù hợp suy đoán của gã, nhưng quân đội của Chủng Sư Đạo lại biểu hiện rất bắt mắt, không chỉ anh dũng ương ngạch, dùng mấy trăm ngươi thủ vững đợt tấn công của hơn vạn người, hơn nửa còn sử dụng một loại hỏa khí uy lực to lớn, khiến cho Lý Càn Thuận tràn ngập lo lắng trong lòng.
Một lát, Đại tướng Hạ Châu Sát Tạp và Phó Tướng Gia Ninh Quân Ti Dã Lợi cùng tiến đến đón, họ tung người xuống ngựa, phủ phục dập đầu:
- Tiểu tướng bái kiến bệ hạ!
- Hai người các ngươi… !
Lý Càn Thuận để hai người đứng dậy, vội hỏi:
- Hiện giờ quân đội của Chủng Sư Đạo thế nào rồi?
- Khởi bẩm bệ hạ, quân đội của Chủng Sư Đạo vẫn canh giữ ở Thạch Châu, không tiếp tục bắc thượng.
Lý Càn Thuận thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi:
- Vậy có tra được đầu mối của Chấn Thiên Lôi hay không?
Sát Tạp mặt mày sầu khổ, gã đi đâu tra ra Chấn Thiên Lôi uy lực vô cùng to lớn này?
Gã đành hổ thẹn nói:
- Ti chức hỏi thăm rất nhiều người tận mắt chứng kiến, đại khái có mấy tổng kết.
Lý Càn Thuận thất vọng trong lòng, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn gã:
- Về thành rồi nói!
Gã giục ngựa dẫn đại quân đi tới thành Hạ Châu. Sát Tạp cúi đầu, gã không biết giải thích sự vô năng của bản thân như thế nào với quân chủ.
Trong hành cung thành Hạ Châu, Lý Càn Thuận phong trần mệt mỏi không để ý nghỉ ngơi, lập tức sai thị vệ tìm Sát Tạp tới.
- Nói đi! Chấn Thiên Lôi kia rốt cuộc là thứ gì?
Lý Càn Thuận nhấp một ngụm trà hỏi.
- Vi thần tìm rất nhiều người chứng kiến, đại khái tổng kết ba đặc điểm, một là sức nổ kinh khủng, âm thanh kinh thiên động địa, rất nhiều người không có vết thương mà chết, đoán chừng là bị chấn chết. Tiếp theo là uy lực cực lớn, thành Ngân Xuyên bị nổ sụp gần trăm trượng, thành lâu Thạch Châu cũng bị nổ vỡ nát. Thứ ba, nó là một kiện hỏa khí, có người sống sót ở thành Ngân Xuyên từng thấy hình dạng của nó, như quả bí đao lớn, hẳn là đúc bằng gang, cái khác không có.
Lý Càn Thuận gật đầu, có thể nói nhiều nhưu vậy coi như không tồi. Gã lại nói với Sát Tạp:
- Chuyện Chấn Thiên Lôi ngươi không cần để ý tới, tập trung tinh lực làm tốt phòng ngự, không cho phép bất cứ thám tử quân Tống nào lẩn vào thành Hạ Châu, rõ chưa?
- Vi thần hiểu được!
- Đi đi!
Sát Tạp thở phào trong lòng, gã may mắn nha! Quân chủ lại không hỏi chuyện Thác Bạt Ninh, gã vội vàng cáo từ lui xuống.
Lý Càn Thuận chắp tay đi lại trong phòng, gã cực kỳ chú ý Chấn Thiên Lôi. Miêu tả của Sát Tạp khiến gã xác địch đây là một loại hỏa khí kiểu mới, nếu là hỏa khí thì dễ làm, đoán chừng là thay đổi phối phương thuốc nổ, Tây Hạ chắc chắn không tiếc giá nào phải đạt được phối phương này, họ mới có thể chống cự người Nữ Chân tây chinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận