Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 673: Tây Hạ sách biến

Chương 673: Tây Hạ sách biếnChương 673: Tây Hạ sách biến
Hoạt động thu mua vũ khí cũ kết thúc sau năm ngày, hiệu quả tốt hoàn toàn vượt qua dự đoán, họ thu được ba vạn bốn ngàn chiếc áo giáp các loại, tám vạn trường mâu, hơn sáu vạn chiến đao, còn có rất nhiều cung nỏ, tấm thuẫn, tổng cộng hao tổn năm vạn ba ngàn quan tiền, kiếm một khoản lớn.
Những khôi giáp và vũ khí này do Quân Khí Giám theo quân mua, hai mươi vạn quan cũng không đến, quan trọng hơn là Quân Khí Giám cũng không có tồn kho, chế tạo lần nữa cũng phải hao phí một hai năm, họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ba vạn bốn ngàn chiếc khôi giáp, cộng với gần hai vạn bộ giáp da thu được khi tiêu diệt Hắc Đảng Hạng năm trước, đủ để trang bị cho năm vạn hương binh. Lúc này, Khang Vương Triệu Cấu cũng ra lệnh với các Châu của Thiểm Tây Lộ, yêu cầu các Châu toàn lực phối hợp quân Kinh Triệu chiêu mộ hương binh, trước khi năm tới đến, mệnh lệnh chiêu mộ hương binh được đưa tới tất cả các Châu Huyện của Thiểm Tây Lộ.
Đông qua xuân tới, đảo mắt đã tới mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ sáu. Buổi sáng ngày hôm đó, trong hoàng cung Tây Hạ, một lần nghị sự quân chính liên quan tới vận mệnh Tây Hạ đang tiến hành trong Hồng Phúc Điện, mười mấy quan viên chủ yêu của Tây Hạ tham gia lần nghị sự này.
Ba ngày trước, Tây Hạ nhận được ý chỉ do sứ thần Kim quốc đưa tới, yêu cầu Tây Hạ xuất binh Thiểm Tây Lộ. Bởi vậy, quân chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận nhanh chóng triệu tập văn võ trọng thần tiến hành bàn bạc. Dựa theo hiệp nghị đồng minh mà hai nước Kim Hạ đạt thành, Tây Hạ có nghĩa vụ trợ giúp hành động quân sự của Kim quốc, tuân theo ý chỉ của Lang Chủ Kim quốc vô điều kiện.
- Bệ hạ, nếu như chúng ta xuất binh Thiểm Tây Lộ, ngang với việc xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến rút quân mà chúng ta đạt thành với triều Tống năm trước, điều này là một đả kích nặng nề với uy tín của Tây Hạ và bệ hạ, liên quan rất lớn, xin bệ hạ cân nhắc thận trọng.
Nói chuyện chính là Thượng Thư Lệnh Tây Hạ Lý Khả Chân, y là quan văn đứng đầu Tây Hạ, đối với mệnh lệnh của Kim quốc, y giữ thái độ gác lại.
- Quốc lực của chúng ta tổn thất nặng nề, cần thời gian tu dưỡng sinh khí. Xuất binh lúc này không chỉ phá hỏng mậu dịch giữa Tống Hạ, còn ảnh hưởng quốc sách nghỉ ngơi lấy sức của chúng ta, tổn thương quá lớn đối với Tây Hạ chúng ta.
Lý Khả Chân vừa dứt lời, Lý Sát Ca ngồi đối diện y liền đứng dậy nói:
- Chúng ta ký hiệp nghị ngừng chiến rút quân với triều Tống là không sai, nhưng chúng ta cũng ký hiệp nghị đồng minh với Kim quốc, trên hiệp nghị nói rõ yêu cầu chúng ta phục tùng mệnh lệnh quân sự của Kim quốc, điều này có xung đột với hiệp nghị giữa Tống Hạ. Vấn đề hiện giờ là chúng ta nên tuân theo hiệp nghị nào?
Lý Càn Thuận chậm rãi nói:
- Mặc dù trẫm cũng không muốn tổn thất uy tín, nhưng hiển nhiên hiệp nghị đồng minh quan trọng hơn hiệp nghị đình chiến rất nhiều. Chúng ta nhất định phải tuân theo thỉnh cầu tác chiến giúp đỡ Kim quốc, điều này không cần chất vấn. Trẫm chỉ muốn tìm một phương án khá ổn thỏa, khiến ảnh hưởng giữa các bên giảm xuống thấp nhất.
Lúc này, Lương Vương Lương An Bình đứng dậy nói:
- Bệ hạ, vi thần cũng có hai câu muốn nói!
Lý Càn Thuận gật đầu:
- Lương Vương mời nói!
Lương An Bình cất cao giọng nói:
- Dựa theo ước định đồng minh Kim Hạ, chúng ta quả thực hẳn là xuất binh. Nhưng Thượng Thư Lệnh nói cũng có đạo lý, xuất binh không thể tổn hại lợi ích bản thân Tây Hạ. Theo bệ hạ nói, chính là muốn tìm một phương án khá ổn thỏa, như vậy ta cân nhắc, nếu như chúng ta xuất binh mà không chiến, đóng quân ở biên cảnh Tống Hạ, có phải đã thỏa mãn yêu cầu của Kim quốc, cũng tránh khỏi tổn thất cho Tây Hạ?
Lý Sát Ca lắc đầu:
- Lương Vương điện hạ, chỉ sợ Kim quốc sẽ không thỏa mãn với việc chúng ta xuất binh mà không chiến.
Lương An Bình cười nói:
- Cho nên chúng ta phải hiểu, tại sao Kim quốc muốn Tây Hạ xuất binh, mục đích của họ ở đâu?
- Điều này còn phải nói sao? Hiển nhiên là Kim quốc chuẩn bị tấn công Tống quy mô lớn, chúng ta xuất binh có thể kiềm chế quân Tống ở Thiểm Tây Lộ, phối hợp Kim binh Phủ Đại Đồng tiến đánh Thái Nguyên, ý đồ chiến lược của Kim quốc hết sức rõ ràng.
- Vậy chúng ta đóng trọng binh tại biên cảnh, giương cung mà không phát, có phải cùng kiềm chế quân Tống hay không?
Lý Sát Ca lắc đầu:
- Tạm thời là như vậy, nhưng nếu Thái Nguyên nguy cấp, tin tưởng quân Tống Phủ Kinh Triệu vẫn sẽ tới Hà Đông cứu viện. Trừ khi chúng ta tấn công Tống quy mô lớn, nếu không ý nghĩa kiềm chế không lớn.
Lương An Bình lại nói:
- Vậy chúng ta có thể chia ra ra hai đường, đầu tiên trú trọng binh ở biên cảnh, kiên nhẫn chờ đợi Tống Kim chiến đấu. Nếu Kim thất bại, chúng ta thu binh về phủ. Nếu như Tống thất bại, chúng ta cũng có thể thừa cơ vớt thủ đất đai. Thực ra ta cảm thấy so với tiến công Thiểm Tây Lộ, không bằng tiến công Hà Tây, cướp lại đất Lũng Hữu và Hoàng Hà.
Ý kiến của Lương An Bình nói tới tâm khảm của Lý Càn Thuận, y vung tay ngăn Lý Sát Ca nói, cười nói:
- Trẫm cho rằng đề nghị của Lương Vương ổn thỏa nhất, cũng phù hợp với lợi ích của Tây Hạ nhất, cứ quyết định như vậy đi, áp dụng phương án của Lương Vương!

Lương An Bình trở lại trong phủ, lập tức sai người tìm Kiều Trọng An tới. Năm ngoái Phủ Kinh Triệu bắt được gian tế, con trai Lương Ấn của Lương An Bình cũng bất hạnh bị quân Tống bắt. Lương An Bình thông qua Kiều Trọng An cầu tình Lý Diên Khánh, cuối cùng Lý Diên Khánh thả Lương Ấn ra. Nợ ân tình, tới thời điểm thích hợp lão trả lại cho Lý Diên Khánh. Nghị sự quân chính hôm nay, lão chủ trương đóng quân không chiến, tiếp theo lách qua Thiểm Tây Lộ chiếm đoạt Lũng Hữu Hoàng Hà, những thứ này thực ra là một phương thức trả lại ân tình của lão.
Đương nhiên Lương An Bình không thể tổn hại lợi ích hạch tâm của Tây Hạ, lão biết rõ Kim Hạ ký kết hiệp nghị đồng minh, khiến Tây Hạ không có chỗ lựa chọn, không thể tránh né xuất binh.
Lương An Bình chắp tay đi lại trong thư phòng. Trên thực tế, Tây Hạ xuất binh khoogn chỉ ảnh hưởng quan hệ giữa Tống Hạ, cũng tổn hại đến lợi ích cá nhân của lão. Lão là thương nhân đại diện Bảo Nghiên Trai tại Tây Hạ, đồng thời cũng bán rất nhiều mỡ trâu cho Bảo Nghiên Trai, hàng năm thu lợi ba mươi vạn quan. Nếu như biên cảnh Tống Hạ căng thẳng dẫn đến mậu dịch gián đoạn, tổn thất này lão không chịu đựng nổi.
Điểm này lão nhất định phải nói chuyện với Lý Diên Khánh, cố gắng phòng ngừa hậu quả gián đoạn mậu dịch.
Lúc này, gia nhân ở ngoài cửa bẩm báo:
- Kiều đông chủ tới rồi!
Lương An Bình mừng rỡ, vội vàng nói:
- Nhanh mời hắn vào!
Một lát, Kiều Trọng An bước nhanh vào phòng. Phần lớn thời gian Kiều Trọng An đều ở Tây Hạ, hiện giờ thương hội Kiều thị đã trở thành thương hội lớn nhất giữa Tống Hạ, có được hơn ngàn con la khỏe mạnh; mang theo đồ sứ, lá trà, tơ lụa, vải vóc, đồ trang điểm, các loại sản phẩm thủ công nghiệp của triều Tống buôn đến Phủ Hưng Khánh Tây Hạ; lại đem các loại da lông, dược liệu, khoáng thạch, thịt mỡ dê bò, trái cây, các loại vật phẩm của Tây Hạ chuyển đến Phủ Kinh Triệu; lượng tiêu thụ hàng năm đạt tới mấy chục vạn quan.
Lợi ích kinh tế to lớn cũng khiến thương hội Kiều thị có được địa vị rất cao ở Tây Hạ, nhất là giấy thông hành đặc biệt cho phép họ thông suốt ở biên cảnh Tống Hạ. Mặc dù có người chỉ trích thương hội Kiều thị có tồn tại hành vi mật thám, nhưng Tây Hạ quốc lực tổn hao mạnh mẽ vẫn khai thác thái độ tha thứ đối với thương hội Kiều thị mang đến lợi ích to lớn.
- Tham kiến Lương Vương!
Kiều Trọng An ôm quyền thi lễ.
- Mời Kiều đông chủ ngồi!
Kiều Trọng An ngồi xuống vội vã hỏi thăm:
- Nghe nói buổi sáng hôm nay triều đình đưa ra quyết sách quan trọng?
Quan hệ Tống Hạ ảnh hưởng trực tiếp tới sinh tồn của thương hội Kiều thị, Kiều Trọng An đã nhận được phong thanh Tây Hạ sắp xuất binh, y sao có thể không nóng nảy.
Lương An Bình cười khổ một tiếng nói:
- Tin tức của Kiều đông chủ vẫn rất linh thông nha!
Tim Kiều Trọng An níu chặt:
- Nói như vậy, nghe đồn là thật sao?
Lương An Bình gật đầu:
- Triều đình không có cách nào, đặc sứ Kim quốc đưa ý chỉ tới, yêu cầu Tây Hạ xuất binh Thiểm Tây Lộ, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xuất binh!
Nói tới đây, Lương An Bình đưa một phong thư cho Kiều Trọng An:
- Đây là yêu cầu xuất binh cụ thể của Kim quốc và quyết sách cuối cùng của Tây Hạ, là tình báo quan trọng tuyệt mật, nhất định không thể để người thứ ba biết được!
Cảm xúc của Kiều Trọng An trầm xuống, y yên lặng nhát thư vào trong lòng, cúi đầu không nói.
Lương An Bình nhìn y một cái rồi nói:
- Mặc dù Tây Hạ bố trí trọng binh ở biên cảnh Thiểm Tây Lộ, nhưng cũng không định lập tức phát động tấn công, các ngươi có giấy thông hành đặc biệt vẫn hữu hiệu, sẽ không ảnh hưởng mậu dịch bình thường.
Kiều Trọng An thở dài:
- Chỉ có thể nói là phía Tây Hạ có thể đi lại, nhưng triều Tống thì chưa hẳn. Một khi biên cảnh căng thẳng, quân Tống sẽ phong tỏa biên cảnh, đây là lệ cũ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng mậu dịch bình thường.
Lương An Bình suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu không đi đường thủy tuyến tây đi, lợi dụng bè da chở hàng cỡ lớn xuôi nam, chuyển qua vận chuyển đường bộ ở Kim Châu rồi tiến vào Vị Hà.
Thực ra đi đường thủy là phương án tốt nhất rất tiện lợi, nhưng quan phủ và quân đội Lũng Hữu mâu thuẫn mạnh mẽ với Tây Hạ, không cho phép tàu thông tới Tây Hạ, điểm này Kiều Trọng An biết rõ trong lòng. Y trầm mặc một lát lắc đầu nói:
- Đi đường thủy không thực tế, ta sẽ đi thương lượng với Lý Đồng Tri một chút, thương đội đi từ Phủ Duyên An đến Phu Châu có thể thực hiện được.
Lương An Bình cười nói:
- Ngươi nói đúng, Lý Đồng Tri đồng thời kiêm nhiệm Tổng Đốc Diên Phu Lộ, hắn hẳn là có biện pháp đả thông.
Kiều Trọng An đứng dậy nói:
- Hiện giờ ta về Phủ Kinh Triệu, sắp xếp thỏa đáng con đường buôn, cố gắng không ảnh hưởng tới mậu dịch hai bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận