Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 264: Giao thừa cuối năm.

Chương 264: Giao thừa cuối năm.Chương 264: Giao thừa cuối năm.
Bắt đầu từ buổi chiều giao thừa, người đi trên đường phố lớn ít dần. Đến lúc hoàng hôn, cơ bản đã không nhìn thấy người đi đường. Phần lớn cửa hàng cũng đóng cửa, mỗi gia đình cực kỳ náo nhiệt, chỉ có một số xe bò ôm khách vẫn ẩn hiện trên phố lớn ngõ nhỏ.
Xe bò dừng lại đầu phố Băng Quỹ, Lý Diên Khánh cho xa phu cao tuổi hơn một trăm văn tiền trên người:
- Hiện giờ phải về nhà ăn cơm tất niên đi!
- Về nhà rồi, tiểu quan nhân là công việc cuối cùng năm nay.
Xa phu phát hiện tiền nhiều hơn không chỉ mười lần, vội hoảng sợ nói:
- Tiểu quan nhân, cho tiền nhiều quá rồi.
- Không có việc gì, công việc cuối cùng, biểu thị điềm tốt sang năm.
- Đa tạ tiểu quan nhân, chúc tiểu quan nhân đỗ cao khoa cử.
Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng:
- Đa tạ rồi!
Tâm tình Lý Diên Khánh hôm nay vô cùng tốt, đi đường nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn còn đang dư vị từng chút ngọt ngào cùng Lý Sư Sư, hương vị tiêu hồn kia quả thực khiến hắn khó mà quên được.
- Lão Lý, hôm nay ngươi đi nơi nào?
Hai người chạy ra từ trong hẻm nhỏ bên cạnh, chính là Vương Quý và Thang Hoài.
Lý Diên Khánh gãi đầu:
- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
- Bị cha ngươi gọi tới! Cùng ăn cơm tất niên. Ngũ ca và Ngưu Cao cũng tới, cha ngươi không cho chúng ta nói cho ngươi, cho ngươi một ngạc nhiên.
Thang Hoài lại hỏi:
- Buổi sáng chúng ta còn tới ký túc xá tìm ngươi, cửa mở nhưng người không thấy. Chúng ta lại tìm một vòng trong Thái Học, cũng không tìm thấy ngươi, ngươi đi nơi nào?
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới, khi đó hắn và Lý Sư Sư ở quán trà. Hắn thầm kêu may mắn trong lòng, may mắn không bị hai người này gặp được. Hắn mập mờ giải thích:
- Ta đi tìm học sinh Thái Học khác giao lưu kinh nghiệm khoa cử, ở trong ký túc xá của người khác, các ngươi đương nhiên không tìm thấy.
Vương Quý tiến tới, mập mờ thấp giọng nói:


- Không phải tiểu tử ngươi tối qua tìm nữ nhân chứ, tại sao trong phòng ngươi lại có một mùi thơm rất dễ chịu?
Lý Diên Khánh gõ gã một cái:
- Nói hươu nói vượn gì đó, đó là son phấn Hỉ Thước mới chế, trong túc xá của ta lúc nào không có mùi thơm?
- Điều này cũng đúng!
Vương Quý gãi đầu:
- Chúng ta còn tưởng rằng ngươi nhịn không nổi, tìm tiểu thư về ngủ cùng chứ!
Tiểu thư triều Tống cùng một ý tứ với kiếp trước của Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh giận dữ cắn răng, đành nói tránh đi:
- Tại sao các ngươi ở nơi này, Ngũ ca và Lão Ngưu đâu?
- Cha ngươi tổ chức tranh tài làm bánh bao, mọi người còn đang tranh tài! Ngũ ca và lão Ngưu cũng tham gia, ta và Thang ca ra ngoài mua rượu.
Vương Quý lắc lắc hai vò rượu trong tay, đắc ý nói:
- Rượu dê thượng hạng mua tại cửa hàng chính Cao Dương, mấy hũ cuối cùng đều bị chúng ta mua được.
- Vậy thì đi mau đi!
Vương Quý tiên tới còn muốn hỏi. Lý Diên Khánh một cước đá vào mông gã:
- Không có chuyện gì, lão tử rất thuần khiết, nào giống cái tên háo sắc như ngươi, lại còn đi dạo Bách Hoa Lâu ba lần.
Vương Quý bị nói ra bí mật, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Gã và Thang Hoài không dám nhiều lời nữa, mang theo rượu bước nhanh về phía phủ trạch.
Lý Diên Khánh tiến vào cửa lớn, một không khí ồn ào náo nhiệt lập tức ập vào mặt. Nam nữ trẻ tuổi trong viện ít nhất có ba mươi bốn mươi người, đều là người trẻ tuổi xã Hiếu Hòa, chế tác các loại son phấn phấn thơm trong tác phường Bảo Nghiên Trai. Năm nay họ không cách nào về quê nhà, được Đại Khí đón tới cùng ăn cơm tất niên.
Lúc này mọi người đang tiến hành tranh tài làm bánh bao, mọi người vừa nói giỡn trêu ghẹo, vừa nhanh chóng làm bánh bao, tiếng cười nói vang trời, cực kỳ náo nhiệt.
Nhạc Phi và Ngưu Cao cũng ngồi trong đám người, nói chuyện phiếm với mọi người, tay cũng không ngừng. Hai người họ cùng Hỉ Thước, Văn Tú, Thiết Tỏa làm một tổ. Năm người hợp tác. Nhạc Phi nhào bột mì, Thiết Tỏa cán bột, Ngưu Cao cắt nhân bánh, hai tiểu nương nặn bánh bao, phối hợp hết sức ăn ý, trong ba cái gầu lớn trước mặt chất đầy bánh bao to nhỏ nhiều loại.
- Diên Khánh, sao hiện giờ con mới đến?
Lý Đại Khí đi tới oán trách con trai:
- Mọi người còn đang chờ con viết câu đối xuân trong khách đường nữa!
Lý Diên Khánh vỗ gáy một cái:
- Dĩ nhiên quên mất, giờ con đi viết.
Hai mươi mấy vị khách ngồi trong khách đường, đều là thành viên hội đồng hương Thang Âm. Tất cả mọi người đang chờ Lý Diên Khánh tới viết câu đối xuân cho họ, mỗi người lòng nóng như lửa đốt. Vừa vặn thấy Lý Diên Khánh tiến vào, mọi người cùng xông tới:
- Tiểu viên ngoại, viết cho ta trước đi!
- Mọi người đừng nóng vội, từng bước từng bước, sẽ nhanh chóng viết xong.
Lý Diên Khánh đi tới trước bàn, giấy đỏ đã trải sẵn trên bàn, mực đã bài sẵn, một chiếc bút tốt, chỉ chờ Lý Diên Khánh múa bút.
Lý Diên Khánh nhấc bút lên, cười nói với Lý Câu Nhi chen đến trước mặt hắn:
- Muốn viết cái gì?
- Cái gì cũng được, chỉ cần là câu đối xuân cát tường phát tài là được.
Trong bụng Lý Diên Khánh có mấy trăm câu đối xuân, lúc này hắn múa bút viết: Long phượng trình tường chiêu tài tiến bảo; quy xà hiến thụy nạp phúc nghênh xuân.
- Chữ đẹp! Câu đối hay!
Mọi người nhất trí tán dương. Lý Câu Nhi cực kỳ hài lòng, cầm câu đối chạy như bay:
- Nhị thúc, ngày mai tới chúc tết ngài, ta đi trước dán câu đối!
Lý Diên Khánh lại múa bút viết một bức, thiên hoa lĩnh thượng thiên chi cạnh tú; bách tính môn tiền bách điểu tranh xuân.
Lại nhận được tiếng kêu hay nhất trí của mọi người. Lý Diên Khánh không ngừng bút, một hơi viết hai mươi mấy câu đối xuân. Mọi người được một bức của riêng mình, đều vui mừng hớn hở rời đi.
Cuối cùng Lý Diên Khánh cũng viết hai câu đối cho mình: ‘Thập tái hàn song, bách thiên khổ luyện, hà nhân kiện bộ đăng kim bảng; nhất khang nhiệt huyết, vạn trượng hào tình, ngã bối anh tài đoạt quế quan’.
Đây là câu đối hắn chuẩn bị dán lên cửa chính túc xá của mình. Lý Đại Khí ở bên thầm tán thưởng, thư pháp của con trai mạnh mẽ hùng hậu, tiến bộ rất nhiều so với lúc đậu Giải Nguyên, đã có chút phong phạm đại gia, chữ của y đã không thể sánh cùng con trai.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại viết một câu đối: Danh bài dự mãn tam giang thủy: Hảo hóa thành chiêu tứ hải tân.
- Hai câu đối này cha muốn câu nào?
Lý Diên Khánh nhìn một chút cười nói:
- Mặc dù câu đối thứ nhất là chỉ khoa cử, chẳng qua treo ở Bảo Nghiên Trai cũng được. Bức thứ hai thì treo ở cửa hàng Tân Kiều. Hai bức ta đều lấy hết, ngươi lại viết cho trong nhà một bức đi!
Lý Đại Khí cười ha ha rời đi. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải viết thêm một bức, để Thiết Trụ dán vào cửa lớn.
Từ xưa đến nay, giao thừa quan trọng nhất đều là cơm tất niên. Lý Đại Khí đã đặt trước ba phần cơm tất niên Phúc Mãn Kim của Vạn Tân Lâu, một phần bán hai mươi quan, do ba mươi món chính tạo thành, gà vịt thịt cá đầy đủ, rất nổi tiếng ở Biện Kinh, chẳng qua chỉ là bán thành phẩm, cần tự mình nấu nương. Lý Diên Khánh liền ra giá cao mời ba đầu bếp ra tay, làm một bữa cơm tối tất niên phong phú cho đám người trẻ tuổi trong nhà.
Trận đấu làm bánh bao kết thúc, tổ Hỉ Thước Nhạc Phi và Ngưu Cao giành giải nhất với một trăm năm mươi hai cái bánh, mỗi người được thưởng một miếng xà bông thơm ‘Lệ Nhân Chi’ tốt nhất.
Lý Đại Khí lại vẫy tay nói:
- Cơm tất niên sắp bắt đầu rồi, đưa bánh bao tới hậu viện phơi khô, đi khiêng bàn và ghế dài tới, dựa theo quy củ năm ngoái, trước tiên phát tiền mừng tuổi, sau đó ăn cơm.
Mọi người nhất thời hưng phấn khác thường. Mọi người cùng nhau ra tay, nhanh chóng thu dọn viện tử. Mọi người dựng thẳng eo ngồi trước bàn. Lý Đại Khí cười nói với năm người Lý Diên Khánh đứng bên tường xem náo nhiệt:
- Các ngươi cũng ngồi vào đi, mỗi người đều có phần.
Năm người nghe nói họ cũng có phần, lập tức vui vẻ, cùng chen vào ngồi xuống.
Lý Đại Khí cười nói với mọi người:
- Cha mẹ các ngươi phó thác các ngươi cho ta, để ta chăm sóc các ngươi, cho nên các ngươi đều là con của ta. Làm trưởng bối, ta cần phát tiền mừng tuổi cho các ngươi. Chẳng qua năm nay Bảo Nghiên Trai làm ăn hưng thịnh hơn năm trước, tiền mừng tuổi đương nhiên cũng sẽ nhiều hơn năm trước một chút.
Mọi người vô cùng vui mừng, năm ngoái được năm lạng bạc, năm nay lại được bao nhiêu tiền?
Lúc này, vợ sau Dương thị của Lý Đại Khí bưng một cái mâm lớn đi ra. Nàng đã mang thai sáu tháng, bụng nâng cao, có chút bất tiện. Chẳng qua phong tục nhất định phải do nàng bưng bàn, Lý Đại Khí phát tiền. Thật ra đây cũng là ông chủ lấy tiền mừng tuổi làm cớ ban thưởng cho đám tiểu nhị.
Tiền mừng tuổi dùng giấy đỏ bọc lấy, mỗi người một thỏi nho nhỏ. Lúc này, người nhận được tiền mừng tuổi bắt đầu kinh hô, bên trong là một thỏi vàng, ước chừng một lạng, đó chính là mười lạng bạc, cầm lại quê quán có thể mua vài mẫu đất tốt.
Lý Đại Khí đưa hồng bao cho Nhạc Phi Vương Quý Thang Hoài và Ngưu Cao. Bốn người vội vàng đứng dậy cảm tạ thúc phụ hậu ái. Nhạc Phi và Ngưu Cao cảm động nhất, họ chưa từng nhận được tiền mừng tuổi nhiều như vậy. Lý Đại Khí cười tủm tỉm nói với bốn người:
- Đừng tiêu linh tinh, lưu nó lại cưới vợ!
Mọi người cùng cười to. Lúc này, Lý Diên Khánh đi qua Lý Diên Khánh, lại không cho hắn. Lý Diên Khánh gãi đầu khó hiểu hỏi:
- Vì sao con không có, chẳng lẽ con không cần cưới vợ?
Viện tử lại bộc phát một tràng cười lớn. Lý Đại Khí gõ đầu hắn, kín đáo đưa một hồng bao cho hắn:
- Tuổi còn nhỏ đã bắt đầu nghĩ tới nàng dâu, ta cũng không muốn ôm cháu trai sớm như vậy.
Lý Diên Bưu hú lên quái dị:
- Nhị thúc song hỉ lâm môn, nhi tử cháu trai cùng ôm một lúc!
Tiếng cười lại bao phủ viện tử. Lúc này, mười thiếu lang nhận được tiền thưởng vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn bắn pháo. Thiết Trụ dẫn theo mấy người trợ giúp treo đèn lồng lớn trong viện tử. Đám tiểu nương thì đi vào nhà cầm chén đũa, bưng đồ ăn. Trong sắc trời tối tăm, trong viện đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Ba mươi mấy người tập trung trước bốn chiếc bàn lớn, trên bàn bày đầy các loại rượu thịt phong phú. Lý Đại Khí nâng chén cười nói:
- Vì sang năm làm ăn tốt đẹp, việc học có thành tựu, chúng ta cạn một chén này.
Mọi người cùng nâng chén hô to:
- Cạn ly!
Toàn bộ kinh thành Biện Kinh vang lên tiếng pháo nổ, khắp nơi là tiếng ca múa cười nói, trong bữa tiệc giao thừa ở mỗi gia đình, một năm mới sắp đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận