Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 814: Nha nội địa phương

Chương 814: Nha nội địa phươngChương 814: Nha nội địa phương
Mặt Lý Diên Khánh trầm xuống, lúc này hắn mới phát hiện ba nam tử trẻ tuổi đi tới từ bên ngoài quán trà, mười mấy tên thủ hạ còn đi theo đằng sau. Ba nam tử trẻ tuổi tay cầm quạt xếp, đầu đội khăn vấn đầu bội ngọc, thân mang áo thâm gấm vóc, làn da trắng nõn, nhìn rất tuấn lãng, đáng tiếc ánh mắt lại hết sức ngả ngớn, ba cặp mắt đều tập trung vào Triệu Phúc Kim.
Triệu Phúc Kim trong số Đế cơ có tiếng là xinh đẹp, nhất là đôi mắt đẹp, tròng mắt như thu thủy, sáng tỏ như đá quý, nhìn xem rực rỡ, có một vẻ đẹp kinh thế tuyệt luân, nếu không Hoàn Nhan Tà Dã cũng không đặc biệt chỉ tên nàng.
Ba tên nha nội này bậc cha chú là người có tiền có quyền ở Dương Châu, thiếu niên khinh cuồng, ở Dương Châu không ai dám trêu chọc. Những nha nội này ỷ vào thân phận của mình, bình thường gây chuyện thị phi ở Giang Đô, việc ác không ngừng, không biết chà đạp bao nhiêu nữ tử nhà lành, huống chi mỹ nhân tuyệt phẩm như Triệu Phúc Kim không phải họ có thể may mắn gặp được. Ba người mê đắm nhìn chằm chằm Triệu Phúc Kim, nhất thời lộ vẻ đáng khinh.
Hỗ Thanh Nhi lập tức giận dữ, vỗ bàn một cái:
- Cút ra ngoài!
Hôm nay Lý Diên Khánh mang theo mười mấy thân binh, chẳng qua thân binh đều cưỡi ngựa ở phía bên kia Thục Cương, hai tên thân binh đi theo họ xuyên qua sơn cốc chạy về gọi người, cho nên bên cạnh hắn tạm thời không có thân vệ, đúng lúc này lại gặp ba tên nha nội gây chuyện.
- Ơ! Nơi này còn có một con cọp cái dáng dấp không tệ nha.
Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu chọc Hỗ Thanh Nhi một câu, căng quạt ra, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chiếc cổ tuyết trắng của Triệu Phúc Kim. Gã bỗng nhiên sắc đảm ngập trời, muốn vươn tay ngửi một chút da thịt của mỹ nhân. Không ngờ một bóng đen xuất hiện, liền nghe bộp một tiếng, Lý Diên Khánh đã đánh bay nam tử ra ngoài.
Nha nội trẻ tuổi bụm mặt hét thảm. Những người khác sợ hãi vội vàng vây quanh:
- Nha nội, ngài thế nào rồi?
Gương mặt của nha nội trẻ tuổi nhanh chóng sưng cao lên, trong miệng phun ra ba chiếc răng máu, gã như phát điên chỉ vào Lý Diên Khánh rống to:
- Đánh cho ta, đánh chết tên khốn này!
Mười mấy thủ hạ rút đao vọt tới. Triệu Phúc Kim kinh hô một tiếng, vội vàng tránh ra sau lưng Lý Diên Khánh. Sát cơ trong mắt Lý Diên Khánh lóe lên, lạnh lùng nói:
- Giết!
Trong túi da bên người Hỗ Thanh Nhi có mười thanh phi đao, phi đao dùng tinh cương chế thành, dài ba tấc, lại gọi đoạn hầu đào, chuyên dùng để cắt đứt yết hầu người khác. Hỗ Thanh Nhi vung tay lên, bắn ba thanh phi đao ra, trúng giữa yết hầu ba tên nanh vuốt dẫn đầu. Ba tên nanh vuốt ngã bịch xuống đất, đau đớn bóp chặt yết hầu, chậm rãi chết đi.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi lại bắn ra ba thanh phi đao, ba người đằng sau cũng trúng đao ngã xuống. Trong nháy mắt liền có sáu người ngã xuống, những người khác kinh hãi, lộn nhào trở về. Hai người trẻ tuổi khác cũng phát hiện không ổn, họ vội vàng tiến lên đánh giá sáu tên thủ hạ trúng đao, phát hiện họ đều đã chết. Hai người vừa sợ vừa giận, chỉ vào Lý Diên Khánh cả giận nói:
- Ngươi… ngươi dám giết người ở Dương Châu?
Lý Diên Khánh thấy Hỗ Thanh Nhi lại lấy ra hai thanh phi đao, liền vung tay ngăn nàng lại, lạnh lùng nói với hai người:
- Các ngươi chọc vào người không nên chọc, chết chưa hết tội, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, mau cút đi!
- Được! Được! Ta lại muốn xem tiểu tử ngươi có thể cuồng đến khi nào?
Hai tên nam tử đỡ nha nội trẻ tuổi bị đánh sưng mặt lên:
- Chúng ta đi!
Thủ hạ còn lại kéo sáu thi thể vội vàng rời đi.
Lúc này, chưởng quỹ quán trà tiến lên nơm nớp lo sợ nói:
- Quan nhân, ngài gây ra họa lớn rồi, nhanh rời khỏi đi! Rời khỏi Dương Châu.
- Lão trượng, họ là ai?
- Bọn họ là người ngươi không chọc nổi, người bị ngươi đánh là nha nội của Ngô Thông Phán, hai người khác một người là con trai của thương nhân lương thực lớn Lưu Tuấn, một người là con trai của Triệu Nhị gia cửa hàng bạc Kim Nguyên, đều là hào môn số một số hai ở Dương Châu. Quan nhân giết thủ hạ của bọ, họ chắc chắn không từ bỏ ý đồ, các người vẫn mau đi đi! Tiền trà nước ta cũng không cần.
Hỗ Thanh Nhi ở bên cạnh hừ một tiếng:
- Nếu không phải đại ca ngăn lại, ta bỏ qua cho bọn hắn sao? Dám đánh chủ ý tẩu tử của ta, đừng nói là con trai Thông Phán, coi như con trai Tri Phủ ta cũng giết không tha!
Chưởng quỹ mở quán trà rùng mình một cái, sát khí của cô nương này thực lớn, trong lòng lão hơi sợ hãi, liền không nói gì thêm nữa.
Lý Diên Khánh lại nắm chắc trong lòng, ba người trẻ tuổi kia rõ ràng còn mười tên thủ hạ, lại không chịu đánh tiếp. Cũng không phải họ dự định buông tha mình, mà họ không muốn tự mình đi vào hiểm địa. Sau khi họ rời đi, chắc chắn sẽ có người tìm tới gây phiền toái, nhưng ít nhất phải chờ họ về thành mới có viện binh, một lát không tới được.
Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh càng thêm trầm ổn, nâng chén trà chậm rãi uống. Lúc này, Triệu Phúc Kim hơi lo lắng nhỏ giọng nói:
- Lý đại ca, những người này sẽ không từ bỏ ý đồ, có cần phái người vào thành gọi hộ vệ tới không?
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng kéo vai thơm của nàng một cái cười nói:
- Thanh nhi nghe thấy lời này của nàng sẽ tức giận đó, với thân thủ của nàng, có đến hơn trăm người cũng không đáng kể, lại nói còn có ta ở đây!
Mặc dù Triệu Phúc Kim ôm hôn Lý Diên Khánh ở phủ Phò mã, nhưng để tình lang ôm vai nàng trước mặt Hỗ Thanh Nhi, Triệu Phúc Kim vẫn xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đẩy hắn ra. Hỗ Thanh Nhi bên cạnh liếc nhìn:
- Hai người tiếp tục, ta không nhìn thấy gì hết!
Lý Diên Khánh cười ha ha, tiện tay nhặt một cái bánh bao lên bắt đầu ăn.
Lúc này, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, mười mấy thân vệ của Lý Diên Khánh mang theo một chiếc xe ngựa chạy tới. Họ chờ ở một bên khác của Thục Cương, vốn tưởng rằng chủ nhân sau khi du ngoạn sẽ xuống núi ở chỗ cũ, không nghĩ tới họ lại xuyên qua sơn cốc đến một bên khác của Thục Cương, mọi người đành phải vội vã chạy tới.
Lý Diên Khánh lại uống mấy ngụm trà, liền đứng lên nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về rồi!
Có xe ngựa, Triệu Phúc Kim cũng không cần đi đường nữa. Hỗ Thanh Nhi lại không chịu ngồi xe ngựa, nhất định muốn cưỡi ngựa mà đi. Lý Diên Khánh hiểu được tâm tư của nàng, cũng không miễn cưỡng nàng. Hắn tặng ngựa của mình cho Hỗ Thanh Nhi, hắn ngồi vào trong xe ngựa, đoàn người vây quanh xe ngựa tiến tới nội thành.
- Lão đầu tử, họ là ai ?
Sau khi nhóm người Lý Diên Khánh đi xa, bà lão nấu nước nhỏ giọng hỏi.
Lão giả thở dài:
- Nhìn ngựa họ cưỡi, lại đến từ kinh thành, ta đoán chừng không phải hoàng thân quốc thích, chính là quan lớn triều đình, lần này chỉ sợ Ngô Thông Phán xui xẻo rồi!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Diên Khánh, khi nhóm người đến ngoài thành bắc, hơn trăm tên gia đinh ngồi xổm ngoài thành bắc lập tức lao đến.
- Chúng là bọn hắn!
Một tên gia đinh báo tin nhận ra Hỗ Thanh Nhi, hô lớn:
- Họ đả thương nha nội, giết huynh đệ của chúng ta!
Ba nam tử trẻ tuổi chưa hề nếm thử loại thiệt thòi lớn này, họ hận Lý Diên Khánh thấu xương, về trong thành liền giấu diếm trong nhà tự mình điều gia đình trong phủ, tạo thành một đám hơn trăm người, coi như người Châu nha cũng không dám chọc, chỉ tiếc hôm nay họ gặp phải người không nên dây vào.
Mười mấy thân binh đã nghe được chuyện này từ chỗ Hỗ Thanh Nhi, họ cực kỳ hối hận vì sai lầm của mình. Hiện giờ đối phương lại còn dám đánh tới, mười mấy thân binh đều giận tím mặt, cùng giơ nỏ quân dụng lên.
Thân vệ của Lý Diên Khánh đều là quân tinh nhuệ huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù trong lòng họ căm giận ngút trời, hận không thể lập tức bắn giết đám khốn không biết sống chết này, nhưng không có nhận được lệnh xạ kích, ai cũng không tự tiện bắn tên.
Mười mấy thân binh cùng nâng nỏ, khí thế nhịp nhàng kia, lập tức khiến đám gia đinh vọt tới cách ba mươi bước giật nảy mình, không khỏi giảm tốc độ.
- Dừng lại!
Thủ lĩnh gia đinh hô lớn một tiếng, mọi người lục tục dừng lại, cùng nhìn lại thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh gia đinh này vốn cũng là một Đô Đầu trong quân đội, gã đương nhiên có chút ánh mắt. Không nói đến nỏ là binh khí cấm dùng trong dân gian, mười mấy người này dùng chính là Thần Tí Nỏ, càng không phải người bình thường dùng tới được. Nhất là mười mấy người này cưỡi đều là thượng phẩm trong quân mã, trong lòng gã cảm thấy không lành, chỉ sợ họ chọc phải người không nên chọc.
Nhưng cứ rút đi như vậy, gã cũng khó giải thích với chủ nhân, gã gọi thủ hạ lại, cao giọng hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc là ai ?
- Hiện giờ mới nghĩ tới hỏi sao?
Một thân binh cười lạnh nói:
- Đã chậm rồi!
Thủ lĩnh gia đinh biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Gã vừa dứt lời, liền nghe tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ trong thành. Ba trăm thân binh và năm mươi nữ kỵ vệ của Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới từ trong thành, giống hệt một cơn gió lớn cuốn trên đất bằng.
Đám gia đinh đều cả kinh biến sắc, từng người nhìn nhau. Thủ lĩnh gia đinh kinh hãi sắc mặt trắng bệch, thầm kêu khổ. Gã biết ba trăm kỵ binh trong thành hộ vệ người nào, đó là Lý Diên Khánh vừa ủng lập tân quân nha! Chẳng lẽ người đánh nha nội hôm nay chính là hắn sao?
Lúc này, gia đình bỗng nhiên phát ra một tiếng hô, chạy tứ phía. Phần lớn những gia đình này là vô lại bản địa, mỗi người đều biết mượn gió bẻ măng, lúc này còn không mau trốn đi, chẳng lẽ muốn chờ chết sao?
Thủ lĩnh gia đinh muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi, ba trăm năm mươi kỵ binh đã xông lại, bao vây mười mấy tên gia đinh còn chưa kịp chạy trốn.
- Buông binh khí xuống, quỳ xuống giơ tay lên, nếu không giết không luận tội!
Trương Báo hô lớn một tiếng. Đám gia đình sợ hãi vội vàng đặt đao côn xuống, quỳ trên mặt đất giơ hai tay lên.
Trương Báo giục ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ với Lý Diên Khánh trước cửa sổ xe:
- Ti chức tới chậm, khiến Thái Úy chấn kinh, xin Thái Úy trách phạt!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chuyện này không phải trách nhiệm của ngươi, ngươi xử lý những gia đinh này.
- Ti chức đưa họ tới chỗ héo lánh làm thịt toàn bộ.
Triệu Phúc Kim bên cạnh giật nảy mình, vội vàng nói:
- Trương tướng quân, quan nhân nhà ngươi nói xử lý không phải chỉ giết người.
Nàng lại nói với Lý Diên Khánh:
- Lý đại ca, ta nói không sai chứ?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, nói với Trương Báo:
- Lần này coi như bỏ qua, tha cho họ một lần chết, mỗi người đánh gãy một chân, gia đinh chạy trốn cũng không ngoại lệ!
- Ti chức tuân lệnh!
Lý Diên Khánh hạ màn xe xuống ra lệnh:
- Chúng ta trở về!
Xe ngựa khởi động, nhanh chóng chạy tới nội thành, nghe thấy đằng xa phía sau truyền đến tiếng kêu thảm liên miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận