Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 813: Quán trà Thục Cương

Chương 813: Quán trà Thục CươngChương 813: Quán trà Thục Cương
Phụ thân của Hồ Xuyên Nhi gọi là Hồ Lợi. Bởi vì có nguyên nhân hài âm, người Nhuận Châu đều gọi y là Hồ Ly. Nhắc đến cò mồi hồ Ly ở bến tàu Nhuận Châu, không chỉ người Nhuận Châu rất quen thuộc, ngay cả khách thương qua lại cũng không ai không biết, không người không hay.
Dáng dấp Hồ Lợi gày nhỏ giống như con của y, tóc hơi hoa râm, đôi mắt cực kỳ giảo hoạt. Y ngồi bên cạnh híp mắt uống một chén rượu nhỏ, hỏi con trai đối diện:
- Trương Thuận nói hắn theo Lý Thái Úy rồi?
- Hắn nói như thế, bằng không hắn cũng không dám quang mình chính đại tới Nhuận Châu như thế!
Nói tới đây, Hồ Xuyên Nhi lại hỏi:
- Cha, Lý Thái Úy là ai vậy ?
Hồ Lợi lườm con trai một chút:
- Lý Thái Úy chính là Lý Diên Khánh, uổng công ngươi còn là cò mồi!
Lý Diên Khánh ba lần thủ thành đánh bại Kim binh, đã sớm vang danh thiên hạ. Chẳng qua dân gian gọi hắn là Lý Đô Thống, nói tới Lý Thái Úy, ngoài kinh thành, quả thực không có mấy người biết.
Hồ Xuyên Nhi hơi ngượng ngùng gãi đầu:
- Thế nhưng mà Lý Diên Khánh muốn tìm… không! Không! Trương Thuận muốn tìm Lôi Đức làm gì?
Hồ Lợi trầm ngâm một chút nói:
- Chỉ sợ chuyện này hơi lớn.
- Vậy làm sao bây giờ? Ta đã nhận mười lạng bạc của Trương Thuận, còn đáp ứng trả lời hắn chắc chắn trước khi trời tồi.
Hồ Xuyên Nhi rất sợ Trương Thuận, chớ nhìn gã gọi Thuận ca thuận miệng, nhưng gã biết Trương Thuận từng là giặc sông tiếng tăm lừng lẫy trên Trường Giang, giết người như ngóe. Nếu mình thực sự chọc giận gã, mạng nhỏ chắc chắn không gánh nổi.
Hồ Lợi uống một hơi cạn sạch chén rượu, đặt mạnh chén rượu lên bàn:
- Hiện giờ ta sẽ đi tìm hắn!

Trời vừa tối, cha con Hồ gia liền gặp được Trương Thuận ở quán rượu Bắc Thuận. Trương Thuận biết Hồ Lợi thích uống mấy chén, liền đặt mua một bầu rượu, gọi mấy món rau trộn nhắm rượu.
- Thuận ca có thể còn chưa biết, Lôi Đức đã bị quan phủ Giang Ninh hợp nhất rồi.
Trương Thuận lấy làm kinh hãi, chuyện này gã quả thực không biết, gã vội vàng hỏi:
- Là chuyện xảy ra khi nào?
- Ngay đầu năm, chuyện này khá kín đáo, trạm gác thu tiền của Lôi Đức biến mất, thương nhân đều rất cao hứng, cho rằng Lôi Đức bị quan phủ vây quét rồi, trên thực tế là Lôi Đức đầu hàng quan phủ.
- Vậy hiện giờ hắn ở nơi nào?
- Hẳn là ở Thái Hồ, tháng trước ta gặp được một thủ hạ của hắn, về Nhuận Châu thăm người thân. Chúng ta uống chung mấy chén, thủ hạ của hắn nói, hiện giờ họ đang huấn luyện thủy quân ở Thái Hồ, có hơn hai ngàn người, hơn hai trăm chiếc thuyền. Hiện giờ Lôi Đức đã thăng làm Chỉ Huy Sứ sương quân.
Trương Thuận gật đầu, chỉ cần đảm bảo Đô Thống qua Trường Giang an toàn, sau khi qua Trường Giang đổi đường bộ, thì không có vấn đề.
Gã suy nghĩ lại nói:
- Nếu như Lôi Đức vào Trường Giang, ngươi hẳn phải biết chứ?
- Chỉ cần hắn đi Vận Hà, ta chắc chắn rõ ràng, chỉ sợ hắn đi Lật Thủy, vậy ta không có biện pháp.
Trương Thuận đương nhiên biết được Thái Hồ và Trương Giang có hai lối đi, một con đường đi Vận Hà vào Trường Giang từ Nhuận Châu, một đường khác đi Lật Thủy từ Vu Hồ vào Trường Giang. Nếu như Lôi Đức đi Lật Thủy vào Trường Giang, hậu quả sẽ rất khó dự liệu.
Trương Thuận liền quyết đoán, gã phải lập tức đi gặp Lý Đô Thống.

Trải qua bảy ngày đi thuyền, đội tàu đã tới huyện Giang Đô Dương Châu. Mặc dù nhiều năm trước Lý Diên Khánh từng đi theo Vận Vương qua Tô Châu, nhưng khi đó họ không đi con đường Dương Châu này. Lý Diên Khánh lần đầu tới Dương Châu, đi bảy ngày, thủ hạ đều người kiệt sức ngựa hết hơi. Lúc này Lý Diên Khánh hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau tiếp tục xuất phát.
Sáng sớm, Lý Diên Khánh mang theo Triệu Phúc Kim và Hỗ Thanh Nhi tiến tới bên hồ Thục Cương ngoài thành bắc du ngoạn. Vợ chồng Tào Thịnh tự có thế giới của hai người họ. Tối hôm qua Mạc Tuấn không cẩn thận bị trúng gió sông, hơi bị cảm, đang nghỉ ngơi trong dịch quán. Mặc dù Hỗ Thanh Nhi không muốn đi cùng hai người họ, nhưng vẫn bị Triệu Phúc Kim kéo ra du lịch.
Thục Cương là một mảng đồi núi bên ngoài thành Giang Đô, kéo dài mấy chục dặm, cây cối che trời, sơn cốc tĩnh mịch, có thể thấy được các loại đá lạ, suối núi ở đó, là phong cảnh nổi tiếng bên ngoài thành Giang Đô.
Dưới Thục Cương có một bến nước hình dây xích, phía đông nối liền với kênh đào, phía tây sát bên Thục Cương. Không ít đình đài lầu các xây dựng bên hồ, cũng không ít di tích cổ của danh nhân, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp. Nơi này chính là Sấu Tây Hồ sau này, chẳng qua Sấu Tây hồ còn chưa hoàn toàn thành hình ở triều Tống, thậm chí còn không thể xưng là hồ, nó chỉ là một phần của kênh đào. Mãi cho đến triều Thanh sau này, nó mới trở thành khu phong cảnh nổi tiếng.
- Con đường này gọi là Trường Đê Xuân Liễu, được dựng lên lúc xây dựng Đại Vận Hà triều Tùy. Nghe nói liễu già hai bên bờ là Tùy Dương Đế Dương Quảng trồng, cho nên gọi là Dương Liễu.
Ba người vừa tới thượng du Thục Cương du ngoạn xuống dưới, đều hơi mệt mỏi, đang dọc theo đê dài xanh tươi chậm rãi mà đi. Lý Diên Khánh hào hứng giới thiệu lai lịch của cây liễu lớn rủ hai bên bờ đê dài.
Hỗ Thanh Nhi thấy Triệu Phúc Kim không nhịn được che miệng cười khẽ, liền hỏi:
- Triệu tỷ tỷ đang cười cái gì?
Triệu Phúc Kim hé miệng nói:
- Ta đang suy nghĩ có thể mình xem mấy cuốn sách sử ngụy tạo trong cung, lại viết lịch sử linh tinh một hồi.
Lý Diên Khánh hơi kỳ quái:
- Lời này là sao?
Triệu Phúc Kim chỉ vào cây liễu cười nói:
- Nhìn những cây liễu này rõ ràng chỉ khoảng ba mươi năm mươi năm, nhưng sách kia lại nói Tùy Dương Đế là người hơn năm trăm năm trước, chẳng lẽ không phải viết linh tinh sao?
Hỗ Thanh Nhi lập tức hiểu được, không nhịn được cười to ầm ĩ. Lý Diên Khánh sờ mũi một cái, cười ha ha nói:
- Nghe nói chính là truyền thuyết dân gian, truyền thuyết mà! Các ngươi cũng biết, chính là bịa ra lung tung, không thể coi là thật.
- Đại ca, bên kia có quán trà!
Hỗ Thanh Nhi chợt phát hiện phía trước có quán trà, vui vẻ hô lên.
Lý Diên Khánh do dự một chút, hắn nhớ tới buổi chiều Tri Châu sẽ tới bái kiến mình, hiện giờ đã là giữa trưa rồi.
- Lý đại ca, nếu không chúng ta trở về thôi!
Từ trên núi du ngoạn một vòng lớn, Triệu Phúc Kim lỡ đễnh bị sước chân, quả thực hơi đau nhức một chút. Mặc dù nàng rất muốn ngồi xuống nghỉ một lát, chẳng qua nàng cũng biết buổi chiều Lý Diên Khánh còn có việc, liền đề nghị trở về.
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua chân nàng, liền cười nói:
- Nghỉ ngơi một lát rồi trở về đi!
Hắn lập tức ra lệnh hai tên thân binh sau lưng:
- Các ngươi đi thông báo xe ngựa tới bên này!
Họ xuyên qua núi, xe ngựa ở một bên khác của Thục Cương, đi một vòng ít nhất mười dặm.
Hai tên thân binh gật nhẹ đầu, quay người chạy về đường cũ.
Hỗ Thanh Nhi cũng phát hiện Triệu Phúc Kim đi đường hơi tốn sức, vội vàng đỡ lấy nàng, đi tới quán trà.
Quán trà do một đôi vợ chồng già mở, nhìn ra được cực kỳ đơn sơ, hai cây trúc chống một lều trúc đã không biết bao nhiêu năm, dãi gió dầm mưa, sớm đã tàn tạ không chịu nổi. Phía dưới đặt ba chiếc bàn cồng kềnh cổ xưa, chẳng qua bát đũa trên bàn nhìn qua khá sạch sẽ.
Quán trà không có khách, cho nên họ vừa đi vào, ông lão liền ra đón:
- Quan nhân và hai vị cô nương đến uống chén trà nghỉ chân một chút!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngoài trà còn cái gì?
- Còn một số bánh trà, nếu quan nhân đói bụng, vợ ta còn có mấy lồng bánh bao, đồ ăn uống khác tạm thời không có.
Hỗ Thanh Nhi bĩu môi nhỏ giọng nói:
- Đại ca, đi vội quá, ta không ăn sáng.
- Được! Cho một bình trà ngon, hai đĩa bánh trà, lại cho hai lồng bánh bao.
Ông lão vui vẻ, vội vàng lau ghế gỗ:
- Mời ba vị ngồi, bánh trà ăn uống lập tức tới ngay!
Ba người ngồi xuống. Triệu Phúc Kim bỏ mũ sa trên đầu xuống, đặt lên bàn. Nàng bỗng nhiên cảm thấy chân đau đớn một hồi, không khỏi cắn môi một cái. Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm:
- Vô cùng đau đớn sao?
Triệu Phúc Kim thấy tình lang quân quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào một hồi, nhỏ giọng nói:
- Vấn đề không lớn, chỉ sước một chút, nghỉ ngơi hai ba ngày là khỏi.
- Ta mang theo sáng dược thượng hạng, sau khi trở về lấy cho nàng.
- Cảm ơn Lý đại ca!
Hỗ Thanh Nhi bĩu môi, hơi bất mãn nói với Lý Diên Khánh:
- Đại ca, ta cũng trật chân, tại sao huynh không quan tâm một chút?
- Muội cũng trật chân? Đưa qua đây, ta xoa bóp giúp muội!
Hỗ Thanh Nhi chen chân qua đá Lý Diên Khánh một cước, hừ hừ nói:
- Muốn chiếm tiện nghi của ta, không có cửa đâu!
Lúc này, chưởng quỹ bưng ấm trà và bánh trà tới, cười tủm tỉm nói:
- Trà chính là trà Thục Cương ta tự trồng, trà mới năm nay, nước cũng không tệ, là nước suối của Tây Phong Thục Cương, sáng nay mới mang tới. Bánh trà cũng là bánh ngọt của Ngũ Vị Trai trong thành, hôm qua mới nhập hàng, vẫn còn khá mới mẻ, ba vị nếm thử.
- Đa tạ chưởng quỹ, để tự chúng ta.
Lý Diên Khánh nhận ấm trà, trước rửa chén trà, rót cho ba người mỗi người một chén. Nước trà xanh biếc trong lành, hương trà xông vào mũi, nhìn qua không tệ.
Lúc này, nơi xa có không ít du khách đi tới nơi này. Hỗ Thanh Nhi thấy chưởng quỹ lại đi chào hỏi khách, liền vội hỏi bà lão pha trà:
- Đại nương, bánh bao xong chưa?
- Xong ngay đây, cô nương chờ một lát.
Lý Diên Khánh nâng chén trà lên ngửi ngửi cẩn thận, thoáng nhấp một ngụm nước. Mùi trà thơm ngát, nước trà mát lạnh, không khỏi gật nhẹ đầu. Xưa nay hắn ở kinh thành không tới quán trà uống trà, những thứ đó đều là trà chén lớn cho khổ lực tầng dưới chót, một hai văn tiền một bát, quán trà ngày hôm nay không tồi, trà tốt nước cũng tốt.
- Lý đại ca, trà cũng không tệ lắm phải không?
Triệu Phúc Kim cười hỏi.
- Nước đặc biệt ngon, ngon hơn nước Ngọc Tuyền Sơn ở kinh thành chúng ta!
- Ơ! Người đẹp này còn tới từ kinh thành sao?
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói có vẻ lưu manh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận