Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1035: Cơ hội trời cho

Chương 1035: Cơ hội trời choChương 1035: Cơ hội trời cho
Đã qua nhiều năm, Lý Diên Khánh lại trở về quê hương của mình, nhưng cố hương đã sớm thay đổi hoàn toàn, thôn trang nhỏ ngày xưa đã sụp đổ hầu như không còn, chỉ còn nền gạch ngói vụn biểu hiện nơi này từng là một thôn trang. Trong phạm vi mấy chục dặm không nhìn thấy một bóng người, ngay cả trấn Lộc Sơn cũng biến thành một vùng phế tích, chỉ có thư viện Lộc Sơn ngày xưa còn lại vài tòa kiến trúc tàn tạ đứng sừng sững trên sườn núi.
Con đường làng đã không còn tồn tại, cỏ hoang cao cỡ nửa người mọc khắp nơi, các thân binh phải mở ra một con đường, Lý Diên Khánh mới đi tới được nhà cũ của mình.
Nhà cũ sớm biết thành một vùng phế tích, ký ức tuổi thơ đã không tìm thấy chỗ ký thác. Lý Diên Khánh xuyên qua phế tích đi tới một bãi cỏ đằng sau, các thân binh dọn dẹp bãi cỏ sạch sẽ, nơi này hẳn là mộ của mẫu thân, nhưng dấu vết ngôi mộ đã không còn.
Nhạc Phi chỉ một gốc cây dương, đó là cây mà gã gieo năm đó, ở bên cạnh mộ của mẹ Lý Diên Khánh, lưu lại một ký hiệu để tương lai tìm lại mộ.
Cây dương lúc này đã biến thành một gốc cây lớn che trời, rễ của nó đã tiến vào ngôi mộ. Lý Diên Khánh thở dài, quỳ xuống trước dây dương, dọn tế phẩm và lư hương. Lý Diên Khánh đốt hương nến giấy vàng, lại dập đầu ba cái trước vong linh của mẫu thân, lúc này mới đứng dậy.
- Đô Soái, có muốn xây một bức tường vây quanh nơi này, lại phái binh đóng giữ?
Tào Mãnh ở bên nhỏ giọng đề nghị.
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Có thể như vậy, chẳng qua chuyện này lưu lại cho quan viên địa phương làm, quân đội không cần quan tâm.
Đại quân lập tức lên đường tiếp tục bắc thượng, không bao lâu liền tới huyện Thang Âm. Tới gần huyện thành Thang Âm, rốt cuộc có chút sức sống, trong vòng mười dặm chung quanh đều là ruộng lúa mạch, ven đường có tiểu thương bày lều lớn bán trà, ngoài thành còn có mấy cửa hàng vận chuyển và cửa hàng ẩm thực.
Đại quân không vào thành, Huyện Lệnh mang theo Huyện Thừa và mấy tên quan viên rời thành bái kiến Nhiếp Chính Vương Giám Quốc tới.
- Hạ quan Ngô Càn bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ!
Lý Diên Khánh cũng không làm khó quan phụ mẫu huyện Thang Âm này, nhân khẩu huyện thành Thang Âm không giảm bớt, nói rõ bách tính mười dặm đều trốn tới huyện thành, nói rõ Huyện Lệnh này vẫn khá thân dân.
- Xin Ngô Huyện Lệnh đứng lên!
Lý Diên Khánh rất khách khí mời gã, điều này khiến mấy tên quan viên thoáng thở phào, ít nhất Nhiếp Chính Vương điện hạ không có ra lệnh binh sĩ đẩy mình xuống chém.
Huyện Lệnh Ngô Càn vội vàng nói:
- Mời điện hạ vào thành nghỉ ngơi!
- Không cần, đại quân còn muốn tiếp tục bắc thượng, tự các ngươi duy trì trật tự.
- Hạ quan tuân lệnh!
Lý Diên Khánh quay đầu ra lệnh:
- Đại quân tiếp tục bắc thượng!
Hai mươi vạn đại quân tiếp tục trùng điệp bắc thượng. Lúc này, một thân binh chạy tới trước mặt Ngô Huyện Lệnh nói:
- Nhiếp Chính Vương điện hạ có một việc tư muốn mời Huyện Lệnh hỗ trợ.
Mấy tên quan viên nhìn nhau, còn có loại chuyện tốt này, Ngô Huyện Lệnh vội vàng nói:
- Cứ việc phân phó!
Hai tên lính đặt một rương bạc xuống trước mặt Huyện Lệnh, thân binh nói:
- Mộ mẫu thân Nhiếp Chính Vương điện hạ đang ở phía nam trấn Lộc Sơn, ta sẽ dẫn Huyện Lệnh qua, một ngàn lạng bạc này dùng để tu sửa mộ, lại mời một người trông mộ, các loại phí tổn cần thiết sau này sẽ do Nhiếp Chính Vương gánh vác, chỉ là thỉnh cầu Huyện Lệnh bảo vệ ngôi mộ cho tốt.
Huyện Lệnh liên tục đáp ứng:
- Ta nhất định làm tốt việc này, tuyệt đối không để Nhiếp Chính Vương điện hạ thất vọng.
Thân binh cười nói:
- Nếu như Huyện Lệnh có thời gian, hiện giờ chúng ta đi xem một chút.
- Được! Ta mang mấy tên nha dịch đi cùng.
Không bao lâu, Huyện Lệnh và Huyện Thừa liền dẫn mười mấy tên nha dịch và công tượng tu sửa mộ, chia ra hai chiếc xe la, đi theo thân binh về phía trấn Lộc Sơn.

Rời khỏi huyện Thang Âm khoảng năm mươi dặm, Lý Diên Khánh nhận được bẩm báo khẩn cấp của trinh sát, đội trinh sát này do Lý Chân dẫn đầu, năm trăm trinh sát hoạt động tại các nơi ở Hà bắc, họ vẫn luôn giám thị nghiêm mật Kim binh Phủ Đại Danh. Sau khi Hoàn Nhan Tông Phụ dẫn một đội quân bắc thượng, trinh sát lợi dụng phương thức cấp báo, khẩn cấp chạy tới Tương Châu, báo cáo với Lý Diên Khánh.
Tin tức này khiến Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, nội bộ Kim binh xảy ra nội chiến, đây là chính là chiến cơ tốt nhất ông trời ban cho. Hắn lập tức ra lệnh Tào Mãnh dẫn bốn vạn đại quân nhanh chóng cưỡi ngựa bắc thượng.
Đồng thời hắn lại ra lệnh Vương Quý và Ngô Giai Phủ Hà Gian quay đầu chặn đường Kim binh bắc thượng.
Tào Mãnh dẫn bốn vạn đại quân không phải toàn bộ là kỵ binh, bao gồm ba vạn kỵ binh cùng một vạn binh sĩ đặc chủng. Binh sĩ đặc chủng là chỉ năm ngàn bộ binh giáp nặng và năm ngàn hỏa thương binh. Bình thường họ cũng ngồi ngựa thay đi bộ, lúc chiến tranh cũng có thể chạy một đoạn đường dài.
Ngay khi quân đội Tào Mãnh bắc thượng, Lý Diên Khánh dẫn mười sáu vạn đại quân khác cũng đẩy nhanh tốc độ, chuẩn bị chặn đường bộ phận Kim binh phía sau.
Lúc này, Vương Quý dẫn năm vạn đại quân vừa tới Phủ Hà Gian, mà ba vạn quân của Ngô Giai đến trước Vương Quý hai ngày. Ký quân huyện Hà Gian chỉ có hơn tám ngàn người, dưới sự uy hiếp của tám vạn trọng binh quân Tống, tám ngàn Ký quân mở thành đầu hàng, khiến quân Tống không đánh mà thắng chiếm lĩnh Phủ Hà Gian. Chiếm lĩnh Phủ Hà Gian cũng không phải cắt đứt con đường bắc thượng của Kim binh, Kim binh vẫn có thể đi đường vòng.
Nhưng quân Tống lại có một trọng địa hậu cần, rất nhiều lương thảo vật tư của huyện Hà Gian cho quân Tống đầy đủ hậu cần, sau đó phái thêm trinh sát, phán đoán con đường bắc thượng của Kim binh, cơ bản có thể cản lại.
Chẳng qua Vương Quý không có chí ở nơi này, gã một lòng bắc thượng Phủ Yến Sơn. Vào ban đêm lấy được Phủ Hà Gian, quân Tống nghỉ ngơi nửa ngày liền muốn nhổ trại xuất phát.
Đúng lúc này, Ngô Giai vội phái người gọi Vương Quý lại.
- Ngô Đô Thống tìm ta có chuyện gì?
Vương Quý hơi mất kiên nhẫn, gã đang muốn giơ roi đánh ngựa bắc thượng, Ngô Giai lại phái người gọi mình lại.
- Ti chức cũng không rõ ràng, Ngô Đô Thống nói có quân tình cực kỳ quan trọng, hắn lập tức tới ngay, xin tướng quân chờ một lát.
- Gọi hắn tranh thủ thời gian tới đây, ta không có thời gian chờ hắn.
Lúc này, Ngô Giai cưỡi ngựa chạy vội tới:
- Vương Đô Thống, hiện giờ tạm thời không thể bắc thượng.
- Vì cái gì?
Vương Quý bất mãn hỏi.
Ngô Giai đưa tới một bản tình báo trong tay:
- Vừa mới nhận được tình báo, một đội Kim binh khoảng ba vạn người đang bắc thượng từ phủ Đại Danh. Xin Vương Đô Thống nhất định phải lưu lại, cùng chặn đường với ta.
Vương Quý là lão tướng thân kinh bách chiến, mặc dù gã rất muốn tới Phủ Yến Sơn, nhưng không có nghĩa gã là một đại tướng không biết nặng nhẹ. Gã đương nhiên biết ý nghĩa Kim binh bắc thượng là thế nào, gã lập tức nhảy xuống chiến mã, đi tới nhận tình báo, mở ra nhìn kỹ dưới một bó đuốc.
Trên tình báo nói một đội kỵ binh khoảng ba vạn người đã rời khỏi Phủ Đại Danh bắc thượng, trong quân rất nhiều người Khiết Đan và người Hề.
- Đây là Kim binh phân liệt sao?
Vương Quý kinh ngạc hỏi.
Ngô Giai gật đầu:
- Cụ thể không rõ ràng, nhưng chia binh lúc này, tuyệt đối không phải quyết định tốt, điều này mang tới cơ hội tiêu diệt từng bộ phận cho quân Tống.
Vương Quý trầm tư một lát, kỵ binh bắc thượng Phủ Hà Gian đại khái phải đi chừng năm ngày, hiện giờ nhận được tình báo, coi như dùng chim bồ câu truyền tin, ít nhất cũng qua hai ba ngày, Đô Thống chắc chắn cũng biết chuyện này rồi, quân lệnh để mình chặn đường quân địch hẳn cũng đang trên nửa đường.
Nghĩ tới đây, Vương Quý quay đầu ra lệnh:
- Hủy bỏ bắc thượng, tất cả binh sĩ lập tức trở về quân doanh.
Vương Quý đưa ra quyết định trọng đại, tạm dừng tới Phủ Yến Sơn, mà lưu lại Phủ Hà Gian chặn đường ba vạn Kim binh bắc thượng.

Trong đại trướng quân doanh, Vương Quý mở một tấm bản đồ, cùng Ngô Giai nghiên cứu con đường bắc thượng của Kim binh. Mặc dù Hà Bắc là bình nguyên lớn, nhưng cũng không thể tùy tiện chạy vội, gặp phải dòng sông ngăn cản, có thể đi mấy trăm dặm cũng không tìm thấy cầu qua sông. Quân đội còn cần lương thảo tiếp tế, cho nên Kim binh nhất định phải đi những nơi nhân khẩu dày đặc.
Thông thường mà nói, Hà Bắc có hai quan đạo hành quân, một đường là tuyến đông, bắc thượng từ Phủ Đại Danh, qua Phủ Hà Gian và Hùng Châu tiến vào Phủ yến Sơn. Một đường khác là tuyến tây, bắc thượng từ Tương Châu Triệu Châu, trải qua Phủ Chân Định tiến vào Phủ Yến Sơn.
Rất hiển nhiên, đội Kim binh này chắc chắn bắc thượng theo tuyến đông, mà họ chưa hẳn biết tin tức huyện Hà Gian thất thủ.
Ngô Giai chỉ vào Châu Huyện ven đường trên bản đồ nói:
- Kho quan ven đường sớm bị Cao Khánh Duệ vơ vét không còn lại gì, dựa vào đánh cướp của bách tính, không cam đoan được tiếp tế cho ba vạn nhân mã, cho nên mục tiêu của Kim binh chắc chắn vẫn là huyện Hà Gian.
- Vậy ý của ngươi là ?
Ngô Giai chỉ huyện Hà Gian:
- Vây Kim binh trong huyện thành!
Vương Quý chắp tay đi vài bước, muốn vây Kim binh trong huyện thành, đầu tiên cần phải sơ tán tám vạn bách tính trong thành, sau đó dọn lương thảo đi, quy mô rất lớn, ít nhất phải tốn thời gian hai ngày, còn phải mê hoặc Kim binh, khiến họ mắc lừa, từng khâu nhất định phải đan xen vòng vòng, có chút sơ sẩy sẽ bị Kim binh nhìn thấu.
Nhưng nói gì thì nói, tám vạn quân Tống quả thực không chặn được ba vạn Kim binh. Nếu như Kim binh muốn quyết chiến, quân Tống sẽ thương vong thảm trọng. Nếu như Kim binh lờ quân Tống đi, trực tiếp vòng qua Phủ Hà Gian, họ cũng không đuổi kịp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lợi dụng nhược điểm duy nhất Kim binh không đủ tiếp tế, dụ họ vào huyện Hà Gian, nếu như kế sách thất bại, vậy cũng chỉ có thể mạnh mẽ chặn lại.
Nghĩ tới nơi này, Vương Quý gật nhẹ đầu:
- Thời gian cấp bách, chúng ta lập tức bắt đầu bố trí!

Bạn cần đăng nhập để bình luận