Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 412: Loạn nơi thôn vắng

Chương 412: Loạn nơi thôn vắngChương 412: Loạn nơi thôn vắng
Lý Diên Khánh dẫn một ngàn kỵ binh vẫn đi theo quân Lương Sơn, chỉ cách chừng chục dặm đường. Khi quân Lương Sơn nghỉ ngơi trong rừng cây, quân của hắn cũng nghỉ ngơi trong một rừng cây sát đó, chỉ có điều từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách.
Đám la phía sau đã ăn xong cỏ, bọn kỵ binh cũng đã đút những phần đậu đen nấu chín cuối cùng cho chiến mã. Sau đó bọn họ sẽ được tiếp tế ở ngay huyện Cao Đường rồi lại tiếp tục bám theo quân Lương Sơn.từ đầu đến cuối Lý Diên Khánh không hạ lệnh tiến công quân Lương Sơn. Điều này khiến không ít kỵ binh đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
Lý Diên Khánh cũng biết đám bọn kỵ binh đang như lửa đốt. Để trấn an cảm xúc binh sĩ, hắn liền triệu tập hai mươi tên đội trưởng lại, giảng giải phương án hành động kế tiếp.
Bên trong một mảnh đất trống giữa rừng cây, nhóm đội trưởng tốp năm tốp ba ngồi trên mặt đất, Lý Diên Khánh thì ngồi trên một tảng đá lớn. Hắn cười và nói với đám người:
- Ta biết cảm xúc mọi người không tốt lắm, mọi người muốn nói cái gì, cứ việc nói đi!
Một đội trưởng lớn tuổi hơn lấy hết dũng khí nói:
- Khởi bẩm tướng quân, cũng không phải chúng ta có cảm xúc không ổn mà là tinh thần đối phương sa sút, không có tinh thần chiến đấu. Các huynh đệ đều cảm thấy hiện giờ có thể đánh tan đối phương chỉ bằng một trận chiến, giết một trận cho hả dạ.
Một tên đội trưởng khác cũng tiếp lời nói:
- Cái này giống một khối thịt mỡ ngon đang ở trước mắt lại không được ăn. Lâu rồi sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.
Lý Diên Khánh cười cười nói với mọi người:
- Ta biết tất cả mọi người đều nóng lòng bởi đi theo quân địch năm ngày năm đêm lại không động thủ. Thực sự thì ta cũng biết chúng ta đã có cơ hội đánh bại bọn chúng từ lúc ở trấn Hưng Lợi. Tuy nhiên coi như ta thắng thì lúc đó cũng có tới ba phần thương vong. Nếu ta có thể đợi được thời cơ ra tay tốt nhất, ngăn chặn được mấy trăm huynh đệ bỏ mạng thì sao chúng ta lại không nhịn thêm một chút chứ?
Tất cả mọi người trầm mặc, Lý Diên Khánh lại tiếp tục nói:
- Hiện tại bọn chúng không vào được huyện Cao Đường, cũng không thể quay về từ bờ nam Hoàng Hà. Ta đoán chừng bước kế tiếp chúng chỉ có thể đi Đức Châu. Hôm qua bọn hắn đã giết chết mười mấy con trâu cuối cùng, thấy ngay rằng lương thực ngày mai đã cạn.trong ba mươi dặm xung quanh huyện Cao Đường đã không có người và lương thực. Ta đoán chừng buổi tối hôm nay sẽ có hiện tượng binh sĩ bỏ trốn. Mọi người chờ đợi một chút nữa, ta cam đoan trước khi tiến vào Đức Châu sẽ tiêu diệt toàn bộ đội quân này!
Đám người có được lời hứa của chủ tướng, cảm xúc tăng vọt lại lần nữa. Lý Diên Khánh đứng lên nói:
- Mọi người trở về trấn an các huynh đệ, để các huynh đệ giữ vững tinh thần, thời gian quyết chiến sắp đến.
Đám người vội vàng thi lễ, bước nhanh đi khỏi. Lúc này, có trinh sát đến báo,
- Quân địch khởi hành về phía Bắc.”
Lý Diên Khánh nhìn sắc trời, đã là lúc xế chiều. Hắn cũng không vội vã, liền mệnh lệnh đội quân vào thành tiếp tế, đồng thời tập kết với mấy trăm bộ binh đến huyện Cao Đường trước đó.
Lý Diên Khánh vừa tới đến dưới thành, Vương Quý liền cưỡi ngựa chạy vội ra, gã reo lên từ xa:
- Ta không làm nữa đâu. Ta muốn cùng ngươi về phía Bắc giết địch. Cứ giấu mình ở trong thành, quả thực khác nào giết tươi mạng Vương Quý ta đây.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười, nói:
- Bọn kỵ binh cũng giống như ngươi, gào thét muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Ngươi không sợ cùng ta về phía Bắc không có gì để đánh sao?
Vương Quý giảo hoạt nháy mắt mấy cái cười nói:
- Trong lòng ta chắc chắn! Đám giặc loạn Lương Sơn đã rơi vào bước đường cùng. Nếu không phải hôm nay thì ngày mai sẽ là trận chiến cuối cùng. Làm sao ta có thể mặc kệ cho được.
Lý Diên Khánh cười cho gã một quyền, nói:
- Tiểu tử ngươi không bao giờ chịu thiệt trong chuyện này này. Thế nhưng nếu ngươi đi thì mấy ngàn hương binh làm sao?
- Hương binh có thống lĩnh Đoàn Luyện mà. Tương Châu một cái, phủ Đại Danh một cái, chỉ cần không đánh trận, căn bản cũng không cần ta quan tâm. Vả lại ngươi có thể giữ Lư Phi lại, bộ binh có Vương Bình thống soái là được rồi, kỵ binh giao cho ta!
Vương Quý rắn mềm không buông, nhất quyết muốn tham gia lần quyết chiến cuối cùng. Lý Diên Khánh không làm gì được đành phải đồng ý với gã. Vương Quý vui đến mức khoa tay múa chân loạn xạ cả lên, quay đầu ngựa quay về hướng trong thành, từ xa còn vọng lại giọng của gã:
- Ta đi thu xếp một chút!
Lý Diên Khánh lắc đầu, không biết làm sao với con người này. Lúc này, đô đầu bộ binh Lư Phi vội vàng chạy tới, ôm quyền hành lễ nói:
- Ti chức tới chờ lệnh!
- Tình hình thế nào? Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Giống như chỉ huy sứ phán đoán.quả thực Quân Lương Sơn phái một trăm chiếc thuyền đến đây tiếp ứng quân địch qua sông. Ti chức dẫn các huynh đệ phóng hỏa đốt thuyền, đuổi tận tới bờ bên kia bến tàu, tập trung sáu bảy mươi con thuyền lại thiêu hủy cùng một lượt, không để lại một chiếc thuyền.
- Làm tốt lắm!
Lý Diên Khánh tán dương một tiếng, lại hỏi:
- Thuyền của chúng ta đâu, có tổn thất sao?
- Thuyền của chúng ta đều nguyên vẹn, trước mắt đang ở trên bến tàu.
Lý Diên Khánh gật gật đầu lại nói:
- Ta sẽ tiếp tục dẫn quân truy kích loạn phỉ Lương Sơn, kỵ binh cần thống lĩnh nên Vương tướng quân sẽ cùng ta về phía Bắc. Hương binh huyện Cao Đường tạm thời giao cho ngươi. Giữ thành trì cho vững, ta sẽ ghi đại công của ngươi một thể.
Lư Phi cũng muốn đi theo về phía Bắc, không ngờ chủ tướng lại cho y thủ thành. Y vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không dám chống lại quân lệnh, đành phải đồng ý, nói:
- Ti chức tuân lệnh!
- Đi thôi! Bàn giao với Vương Tướng quân một chút, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ xuất phát.
Kỵ binh bổ sung cấp dưỡng, Lý Diên Khánh lại hội kiến hai thôi quan Đoàn Luyện của hương binh, dặn dò bọn hắn và Lư Phi cùng nhau thống lĩnh binh sĩ thủ thành. Hắn cử hai trăm binh sĩ ở lại trên bến tàu Hoàng Hà trông coi thuyền rồi lập tức dẫn một ngàn năm trăm tên lính rời khỏi huyện Cao Đường đuổi theo về hướng phương bắc.
…….
Quân Lương Sơn cắm trại qua đêm ở bên ngoài một thôn trang phía bắc huyện Cao Đường chừng hai mươi dặm. Đây là một thôn có hơn trăm gia đình lớn, nhưng người trong thôn đã dời vào huyện Cao Đường từ lâu. Toàn bộ trong thôn không có bóng người. Các binh sĩ lật cả thôn lên cũng chỉ tìm được một đống phế phẩm không hề có tác dụng như đồ dùng trong nhà hay một chút rau muối làm củ cải, còn túm được mấy con chó chỏ.
Không có lương thực bổ sung, qua đêm nay, Quân Lương Sơn đã tuyệt đường ăn. Việc bị cạn lương thực lại thêm cùng đường tuyệt vọng khiến tiếng oán than trong quân Lương Sơn dậy đất. Quân tâm dao động, trời vừa tối đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng bỏ trốn.
Trương Sầm cũng biết quân tâm dao động. Để phòng ngừa binh sĩ bỏ trốn, y cử ra mấy trăm tên quân sĩ tâm phúc, thiết lập trạm phong tỏa ở ngay ngã ba đầu ra thôn, nhưng vẫn không có tác dụng. Binh sĩ bỏ trốn căn bản cũng không đi đường thôn. Bọn họ tự bỏ đi khôi giáp, vứt bỏ binh khí, vượt qua tường vây tiểu viện rồi trốn vào trong rừng cây gần đó.
Tại trong một gian phòng nhỏ, Trương Sầm tay cầm ngọn đèn ghé vào cái bàn cẩn thận nghiên cứu địa đồ Đức Châu. Đức Châu cũng có một bến tàu Hoàng Hà, ở ngay gần huyện An Đức. Bờ bên kia là huyện Lâm Ấp Tề Châu.sở dĩ Trương Sầm muốn tìm bến tàu Hoàng Hà, là bởi vì trên bến tàu mới có thể tìm được thuyền.
Đúng lúc này, “Ầm! ” một tiếng cửa bị đẩy ra. Trương Sầm ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Quan Thắng với nét mặt đầy tức giận đứng ngay cửa. Mấy tên thân binh ở ngoài cửa đứng gác hiển nhiên không kéo được y nên vẻ mặt hơi thất kinh.
Trương Sầm khoát khoát tay, để mấy tên thân binh lui ra. Quan Thắng đi vào gian phòng lạnh lùng nói:
- Bên ngoài binh sĩ đang điên cuồng đào tẩu, Trương tướng quân còn có tâm tình tại gian phòng tìm kiếm đường ra?
Trương Sầm im lặng một lúc lâu mới nói:
- Ta biết quân tâm bất ổn, cho nên ta thu xếp ba trăm tên lính phong tỏa ba con đường ra thôn…
- Hữu dụng không?
Quan Thắng cười lạnh một tiếng, nói:
- Binh sĩ bỏ trốn căn bản cũng không đi đường thôn mà leo tường rồi vào rừng cây ngoài thôn. Ngươi còn tự cho là có thể khống chế binh sĩ bỏ trốn một cách hữu hiệu ư?
- Vậy ta nên làm cái gì?
Trương Sầm nhịn không được gào to:
- Lương thực đã không còn. Buổi sáng ngày mai các binh sĩ ăn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta giết người, để các binh sĩ ăn thịt người? Ngươi cũng chỉ biết phàn nàn, chỉ biết châm chọc khiêu khích. Ngươi có thể đưa ra biện pháp hữu dụng ư?
Quan Thắng đỏ bừng cả khuôn mặt, ưỡn thẳng cổ cũng giận dữ hét:
- Quân đội có quân kỷ, một đội quân có quân kỷ nghiêm minh sẽ vì chuyện cạn lương thực liền tùy ý chạy trốn, sẽ chỉ có chuyện mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nghĩ biện pháp vượt qua khó khăn. Đi săn, bắt cá, thậm chí lột vỏ cây, đào rau dại đều được cả, nhưng mà ngươi lại tung quân đánh cướp, phá hủy quân kỷ. Không có quân kỷ ước thúc, ngươi còn trông cậy vào việc bọn họ se đi đào rau dại đỡ đói sao?
Trương Sầm điên cuồng mà hét to:
- Chúng ta vốn chính là loạn phỉ Lương Sơn, không phải quan binh. Đừng có ra cái vẻ dọa người như thế. Có rượu có thịt liền tụ nghĩa, không có mọi người liền giải thể. Ngươi không quen thì cũng đừng làm hảo hán Lương Sơn nữa!
Hai mắt Quan Thắng đỏ thẫm, tuyệt vọng nhìn Trương Sầm chằm chằm lúc lâu. Rồi bỗng nhiên y quay người sải bước đi.
Trương Sầm nhìn theo bóng lưng đi xa của y, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải sợ đại ca trách cứ, y đã cho một đao làm thịt tên khốn này từ lâu.
Trương Sầm và Quan Thắng có quan niệm khác nhau về bản chất. Quan Thắng xuất thân là quân nhân thế gia. Tổ phụ và phụ thân Quan Thắng đều là tướng lĩnh cấm quân, y rất xem trọng vinh dự và quy tắc quân đội. Y cũng căm thù đến tận xương tuỷ đối với việc xuất binh đánh cướp và hiện tượng binh sĩ bỏ trốn. Bởi vì một ý nghĩ sai lầm đầu hàng quân Lương Sơn, khi phát hiện phía sau vầng sáng nghĩa khí Quân Lương Sơn là bản chất thổ phỉ, trong lòng của y tràn đầy hối hận và tuyệt vọng. Hôm nay khi quân đội của mình rơi vào đường cùng, tâm trạng tiêu cực này liền không thể ức chế nên mới bùng nổ.
Mà Trương Sầm là là những tên thổ phỉ tới Lương Sơn sớm nhất, là một trong ba mươi sáu loạn phỉ Lương Sơn, đã trở thành một thành viên của Tụ Nghĩa đường sau khi Tống Giang chiêu an. Mặc dù được phong làm đô thống lĩnh, trở thành chủ tướng Quân Lương Sơn Hà Bắc, nhưng tính loạn của y vẫn không thay đổi. Khi đến đường cùng, y tự nhiên sẽ giải quyết vấn đề theo cách của một thổ phỉ.
Lúc này, một tên binh lính chạy tới báo cáo:
- Không xong, Quan Tướng quân một thân một mình cưỡi ngựa đi. Tất cả mọi người không dám ngăn cản!
Trương Sầm hừ hừ mấy tiếng, nói:
- Hắn muốn đi thì cứ đi đi thôi! Không cần quản hắn, truyền lệnh tất cả huynh đệ lập tức tập kết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận