Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 441: Danh cung lão tướng

Chương 441: Danh cung lão tướngChương 441: Danh cung lão tướng
Từ trong phủ Lương Sư Thành ra, Lý Diên Khánh ngồi lên xe trâu, phu xe hỏi:
- Quan nhân muốn về Hồng Kiều sao?”
- Không về Hồng Kiều, cứ đi dạo quanh thành đã.
Tâm tình Lý Diên Khánh có hơi loạn. Cuối cùng hắn đã biết mình vẫn chỉ là một ngự sử. Tuy phẩm cấp có tăng từ thất phẩm lên lục phẩm, vị trí cũng từ Điện Viện sang Đài viện nhưng dù sao cũng chỉ là chức quan. Cấp bậc có tăng không thì phải mai mới biết được.
Hắn cũng không hiểu hiện tại bản thân nên vui hay mất mát. Một khi chuyển thành quan văn thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc mấy năm tới hắn không được dẫn quân nữa. Như vậy cũng có nghĩa là hắn sẽ mất đi những mối quan hệ đã xây dựng được trong suốt hai năm nay. Cái này gọi là được cái nọ mất cái kia.
Lý Diên Khánh chợt thở dài. Thực ra kế hoạch tốt nhất của hắn là được đi theo Chủng Sư Đạo, tích lũy kinh nghiệm trong quân đội. Năm năm sau, khi quân Kim tổng tấn công Tống, hắn đã là một quan to trong quân Tây Bắc rồi. Như vậy hắn sẽ có cơ hội thay đổi lịch sử Tĩnh Khang.
Nhưng không như điều hắn mong đợi. Chủng Sư Đạo chờ đợi bao lâu mới có cơ hội khởi sắc, quay về tây bắc. Vậy mà hết lần này tới lần khác tiền đồ của Chủng Sư Đạo lại bị mật thư củaThái tử phá hỏng. Chủng Sư Đạo lần nữa bị giáng chức, kế hoạch của Lý Diên Khánh cũng bị phá hủy.
Hiện giờ hắn xin ở lại triều đình. Tuy lý do nói với phụ thân và Lương Sư thành đều là vì gây dựng quan hệ trong quan trường nhưng trên thực tế hắn muốn di dời về chốn này. Dù là thái tử đăng cơ hay Vận vương thì cũng đều là một cơ hội thay đổi vận mệnh của hắn. Để xem hắn có thể nắm lấy cơ hội cuối cùng này hay không và làm cho bánh xe lịch sử sẽ thay đổi quỹ đạo dưới sự tác động của hắn.
Lúc này, xe ngựa đã dừng lại, kéo mạch suy nghĩ của Lý Diên Khánh chấm dứt.hắn đẩy màn xe nhìn ra ngoài. Bên ngoài mưa bụi mịt mờ. Xe đã đến phố Ngự, phía trước có một chiếc xe trâu đang chậm rãi quay đầu, chặn đường đi.
Lý Diên Khánh thấy cửa hàng trước mặt là cửa hàng kiếm Lương Công liền nổi hứng vội vàng nói với phu xe:
- Ta muốn xuống xe.
Lý Diên Khánh xuống xe rồi nói với phu xe:
- Tới cổng Bảo Nghiên Trai đợi ta. Tí nữa ta sẽ tới.
Lý Diên Khánh đi nhanh về phía cửa hàng kiếm Lương Công. Khi hắn mới tới Biện Kinh đã mua được một cây cung đầu báo thượng hạng ở đây. Tiếc là nó đã bị hủy trong trận chiến với Tây Hạ. sau này hắn vẫn chưa có cây cung nào vừa tay như vậy nữa.
Cung đồng tên sắt phần nhiều chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, ngẫu nhiên dùng vài lần thì được. Tuy nhiên, nếu mang dùng hàng ngày thì lại không thực tế. Hắn nhớ khi đó còn có một chiếc thanh ưng cung nhưng không hiểu hiện giờ còn ở đó không.
Vào trong cửa hàng, hắn thấy nó vẫn hiu quạnh như trước.có ba nam thanh niên nom bộ dáng như Thái học sinh đang lựa bảo kiếm ngay ở quầy. Ông chủ vẫn là người béo mập lần trước nhưng dường như lão không còn nhớ Lý Diên Khánh nữa rồi. Lão giao việc đang làm cho một tên người làm rồi đon đả lên đón hắn, nói:
- Vị quan nhân này muốn mua gì, cơ bản tiệm ta đều có cả.
Lý Diên Khánh ngắm nhìn một chiếc cung treo trên tường. Ông chủ cười nói:
- Quan nhân có hứng với cung tiễn ư?
- Mấy năm trước ta đã mua một bộ cung ở đây, ông chủ còn nhớ không?
Ông chủ mập chần chừ một lát rồi nói:
- Ta trông quan nhân cũng khá quen, nhưng mà thật không nhớ ra được.
- Lúc đó, ta mua cung đầu báo. Chắc ông chủ vẫn còn chút ấn tượng.
Béo ông chủ lập tức như bừng tỉnh, chỉ vào Lý Diên Khánh thất thanh nói:
- Ngươi là, ngươi là Lý Thám hoa
Ba chữ “Lý Thám hoa” lập tức thu hút ánh mắt ba thư sinh đang đứng bên cạnh. Bọn họ tò mò nhìn Lý Diên Khánh thăm dò rồi rì rầm cái gì đó với nhau.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ông chủ nhớ ra rồi.
- Ai da. Xem trí nhớ ta bị chó ăn chuột gặm mất rồi nên mới không nhận ra Lý Thám hoa. Khi Lý Thám hoa thi đấu ở đại hội cung mã thì ta còn đi cổ vũ, vậy mà giờ lại quên mất dáng vẻ.
- Cũng qua nhiều năm rồi.
Người ông chủ mập mạp đầy vẻ hưng phấn, hỏi:
- Thế nào, vẫn còn dùng cung đầu báo chứ?
Lý Diên Khánh cười khổ nói:
- Không may khi đại chiến Tây hạ đã bị lửa lớn thiêu rụi. Hiện tại ta đương thiếu một cây cung vừa ý.
- Cái này không vấn đề. Ta nhớ là Lý Thám hoa sử dụng cung lưỡng thạch nhỉ.
- Đúng vậy.
- Vậy mời đi theo ta.
Lý Diên Khánh liếc qua ba tên Thái học sinh rồi đi theo vị ông chủ mập vào trong tiệm.
- Phải nói trước một câu xin lỗi rằng lần đầu tiên Lý Thám hoa tới ta không hiểu tình hình cụ thể của ngài. Lúc đó có đồ mà không dám tùy tiện lấy ra. Mỗi cửa hàng đều có quy tắc riêng của mình. Nhất là đối với những binh khí nhạy cảm, chúng ta chỉ bán cho những khách hàng quen do chủ nhân giới thiệu. Thiếu đông chủ đã từng nói với ta, nếu Lý Thám hoa lại tới lần nữa liền có thể tính là khách quen. Nói ngắn gọn là Lý Thám hoa đã nằm trong danh sách khách quen của tiệm chúng ta.
Lý Diên Khánh gật đầu. Hắn không hiểu sao cửa hàng đìu hiu thế này mà vẫn duy trì tới tận hôm nay. Cửa hàng binh khí quả nhiên là có những bí mật khác, lại còn có cả chế độ hội viên.
Ông chủ dẫn hắn vào một gian tương đối đơn giản. Trong phòng cũng bày đầy đủ các loại binh khí. Tuy nhiên, nếu so với phía ngoài thì ít hơn nhiều. Đó chỉ là mấy binh khí treo mang tính tượng trưng.
- thông thường Binh khí của chúng ta đều không được lấy ra. Nếu có có Tào gia chủ trì, triều đình cũng sẽ không hỏi đến chúng ta. Tuy nhiên, đối với những khách hàng quen, chúng ta cũng có một số quy tắc riêng.
- Xin ông chủ cứ nói. Ta đây xin rửa tai lắng nghe.
- Thứ nhất, khách không được hỏi lai lịch của binh khí. Chúng ta cũng không nói, nhưng chúng ta có thể giới thiệu kỹ người chế tác và ưu khuyết điểm của nó. Thứ hai, chúng ta không mặc cả. giá chúng ta báo ra nếu khách không đủ tiền thì đừng mở hộp. Thứ ba, sau khi binh khí đã ra khỏi cửa hàng, chúng tôi không thừa nhận cũng không nhận hàng trả lại. Tào gia dùng danh dự và chữ tín đảm bảo tiền nào của đó. Thứ tư, trên danh sách, khách phải đến một mình, không đi kèm theo bạn bè, càng không có người xem hộ hàng. Thứ năm, cửa hàng chúng tôi chỉ nhận tiền vàng, không nhận tiền đồng hoặc tiền bạc. Đây là năm điểm mà nếu Lý thám hoa chấp nhận thì ký tên ở đây.
Ông chủ lấy một quyển sổ ghi chép rất dày đưa cho Lý Diên Khánh. Lão lật trực tiếp trang của hắn. Lý Diên Khánh lấy bút ký tên của mình vào đó.
Ông chủ lấy lại bản danh sách rồi cười nói:
- Tiểu nhân họ Hồ. Nếu Lý quan nhân chỉ cần cung tiễn, ta có thể lấy mấy cái cung lưỡng thạch thượng hạng để quan nhân lựa chọn. Cam đoan tốt hơn nhiều so với đầu báo cung lần trước.
Lý Diên Khánh vẫn nhớ rõ lần trước hắn đã dùng trăm lạng bạc ròng mua cung đầu báo nhưng không biết cung tốt thực sự có giá bao nhiêu.
Không bao lâu sau, ông chủ mang tới ba cái hộp được phủ kín bụi bặm.lão thổi hết lớp bụi bên trên, chúng đều là hộp gỗ hương, có thể phòng mối mọt.
- Ba cái cung lưỡng thạch này đều do thợ có tiếng chế tạo ra đấy. Cái thứ nhất gọi là Truy Phong, giá một ngàn tám lượng bạc. Đây là cung do Vi Khánh thời Kinh Triệu chế tạo ra cách đây ba mươi năm trước. Nó được làm khi ông ta còn đang ở thời thịnh vượng nhất. Cái thứ hai gọi là Phá Lỗ, cũng là cung do Vi Khánh làm. Nó là cái cung cuối cùng ông ta làm cách đây 18 năm. Giá của nó là hai ngàn năm trăm lạng bạc. Cây cung thứ ba gọi là Xạ Côn. Đây là cây cung được làm từ truyền đời của Đoàn Tiểu Ngọc đời tống cách đây bảy chục năm. Giá của nó là ba ngàn tám trăm lạng bạc. Nó là cây cung có giá cao thứ hai của tiệm ta. Quan nhân có thể mở hộp căn cứ vào khả năng tài chính của mình.
sở dĩ Tiệm binh khí Lương Công có thể nổi tiếng ở thời Đại Tống chính là bởi vì nó có quy tắc riêng của mình. Bất cứ một ai cũng không thể phá hủy năm điều quy tắc này. Ông chủ giới thiệu sơ lược và báo giá về ba cái cung. Nếu như người mua không đủ tiền thì thông thường không thể mở hộp ra.
Đương nhiên, nếu mở ra mà cảm thấy không hài lòng thì có thể không mua. Tiệm không miễn cưỡng, nhưng điều kiện tiên quyết là người mua phải đủ tiền và thành ý. Nếu không cũng sẽ không có lần sau.
Lý Diên Khánh là ông chủ của Bảo Nghiên Trai, đương nhiên hắn có đủ tài lực. Hắn liền mở cả ba hộp ra. Ba chiếc cung tuyệt tác tinh xảo lần lượt hiện ra trước mắt hắn.so với những thứ này cung Đầu báo chỉ là hàng thông thường trong đám thượng phẩm. Còn thứ đang hiện ra trước mắt hắn thì là thứ cực phẩm độc nhất vô nhị.
Lý Diên Khánh lấy thanh cung Truy Phong lên. Cung bọc da cá sấu, cầm vào tay mát lạnh, cảm nhận rất cực chất, cho tay cảm giác thoải mái khác thường.
Hắn bỏ thanh Truy Phong xuống, lại cầm thanh Phá Lỗ lên. Vẫn tính chất như vậy nhưng càng đơn giản mộc mạc hơn. Hàm súc ngắn gọn, nhưng có cảm giác chất phác chân thật.tuy nhiên, từ cảm giác của một xạ thủ, Lý Diên Khánh cảm thấy Truy Phong tuy rẻ nhưng lại có lực tương tác hơn Phá Lỗ, mà Phá Lỗ chỉ có thiên hướng làm đồ sưu tập.
Còn đến thanh Xạ Côn, quả thật không một chút kẽ hở. Mỗi đường nét chế tác đều hoàn mĩ, không có một khiếm khuyết. Chỉ nhìn đã thấy đây là vật hiếm có trên đời, chỉ có thể làm đồ sưu tập chứ không thể dùng làm cung tên bắn hàng ngày.
- Không hiểu quan nhân có hứng thú với cây cung nào. Nếu muốn cung kiểu như lần trước thì trong tiệm ta còn một cây cung Ưng đầu.
Hôm nay Lý Diên Khánh đã gặp được cây cung tốt thực sự. Hắn đã không còn hứng thú với cung ưng đầu. Suy nghĩ một lát, Lý Diên Khánh nói:
- Ta thấy Truy Phong thực dụng hơn một chút.
- Lý Thám hoa không thích bắn côn sao?
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười sảng khoái.
Lý Diên Khánh quay đầu, chỉ thấy sau lưng có ba người đi tới. Hai người đi ở trước nhất là hai nam tử tương đối cao to. Lý Diên Khánh quen một người trong đó, chính là Cao Thâm. Còn một lão giả khác mặc cẩm bào hắn không biết.
Ông chủ giật mình, liền vội vàng tiến lên, nói:
- Tham kiến lão đông gia!
Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhận ra ngay vị mặc cẩm bào là ai. Chủng Sư Đạo từng nói với hắn, nhất định đây là lão gia chủ Tào Bình của Tào gia, tên chữ Nguyên Tuấn, phụ thân củaTào Thịnh.
Lý Diên Khánh liền vội vàng tiến lên thi lễ, nói:
- Ti chức tham kiến hai vị đại tướng quân.
Cao Thâm đã thoát khỏi bóng tối của bị miễn chức mà khôi phục chức quan. Y chỉ Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Tào huynh, cảm thấy người này thế nào?
Tào Bình nhìn Lý Diên Khánh thăm dò rồi cười nhạt, nói:
- Tuổi trẻ oai hùng ta cũng thấy nhiều. Tuy nhiên, thực sự thì không mấy người. Lý Thám Hoa chọn Truy Phong mà bỏ Xạ Côn đã chứng tỏ là một người thiết thực, xứng đáng là người nối nghiệp cho lão Chủng.
- Đa tạ lão tướng quân hậu ái.
Tào Bình mỉm cười, nói:
- Lần đầu gặp mặt, ta tặng ngươi cây Truy Phong này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận