Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 171: Tướng Quốc Thái Kinh (thượng).

Chương 171: Tướng Quốc Thái Kinh (thượng).Chương 171: Tướng Quốc Thái Kinh (thượng).
- Ngươi không cần đổi tên!
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười.
Vào đêm, chuyện thị nữ lo lắng cũng không xảy ra. Mặc dù nàng và Lý Diên Khánh ngủ chung một trướng, nhưng từ đầu đến cuối nam tử trẻ tuổi này không đụng tới nàng chút nào. Khi nàng ngủ một giấc tỉnh lại, mới phát hiện trong trướng chỉ còn lại một mình nàng, người cùng trướng đã không thấy bóng dáng. Nàng sợ hãi cuống quít đứng dậy, rời khỏi trướng lớn, thấy Lý Diên Khánh cưỡi ngựa xách cung chạy tới từ xa. Lý Diên Khánh cười nói với nàng:
- Thu dọn một chút đi! Vừa mới nhận được thông báo, qua nửa giờ nữa sẽ xuất phát về kinh.
- Thiếu quân cần tiểu tỳ chải đầu không?
Thị nữ hơi ngượng ngùng hỏi.
- Không cần, ta ở Thái Học, đã quen tự mình chải đầu. Tự ngươi đi rửa mặt đi, ta đi luyện tiễn pháp với đám thị vệ một chút, chờ lát nữa ngươi tự trở về, cũng không cần xin phép ta.
Nói xong, Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại chạy về phía xa. Thị nữ nhìn hắn đi xa, trong lòng có cảm giác thất lạc nói không nên lời. Chẳng qua nàng cũng biết, thiếu niên này ngay từ đầu bài xích mình, nàng chỉ có thể thở dài, trở về trướng thu dọn.
Sau nửa canh giờ, đội ngũ đi săn bắt đầu về kinh, lúc đến chỉ có hơn hai mươi người, nhưng trử về lại có hơn trăm người, còn thêm mấy chiếc xe ngựa và xe lừa. Lý Diên Khánh phát hiện trong đội ngũ thiếu một người, hắn giục ngựa đi tới thấp giọng hỏi Tào Thịnh:
- Tào huynh, sao không thấy Thái nha nội?
- Tối qua phụ thân hắn phái một gia nhân tới tìm hắn, hắn liền trở về thẳng. Hắn không ở đây là tốt nhất, bên tai đế cơ cũng thanh tĩnh hơn không ít.
Hóa ra Thái Cương đã trở về, điều này cũng hơi ngoài dự liệu của Lý Diên Khánh. Chẳng qua hắn cũng có thể hiểu được, chắc chắn Thái Kinh nóng lòng hiểu rõ thái độ của Triệu Giai. Thái Kinh không hổ là chính khách lão luyện, lão nhanh chóng ngửi được tin tức quan trọng ẩn chứa trong chuyện này.
Lúc này, Tào Thịnh lại cười hỏi:
- Mọi người đều khen không dứt miệng tiễn pháp của hiền đệ, hiền đệ có hứng thú tham gia đại hội cung ngựa năm nay hay không?
Đây là lần thứ hai Lý Diên Khánh nghe được tin tức đại hội cung ngựa. Hắn quả thực thấy hứng thú, liền cười hỏi:
- Không biết tham gia đại hội cung ngựa có điều kiện gì?
- Điều kiện thì không có, chẳng qua cần có người đề cử. Nếu như bình dân Châu Huyện tới tham gia, cần quan phủ nơi đó đề cử. Dân chúng phủ Khai Phong tham gia cũng cần quan các Huyện Phủ đề cử, quân đội thì không cần phải nói.
- Vậy còn học sinh Thái Học?
- Học sinh Thái Học do trường học đề cử. Võ Học, Quốc Tử Học cũng như vậy. Chẳng qua Thái Học không quá nhiệt tình với chuyện này, lần trước Thái Học không có ai tham gia, nếu như hiền đệ có hứng thú tham gia, chuyện đề cử ta có thể giúp một tay, không cần thiết phải Thái Học đề cử, do huyện Khai Phong đề cử cũng được, thế nào, hiền đệ có hứng thú không?
Lý Diên Khánh suy nghĩ liền đáp ứng:
- Vậy thì làm phiền Tào huynh!
- Việc rất nhỏ, đến lúc đó ta cũng tham gia, mong rằng hai chúng ta đều nhận được thành tích tốt!
Hai người cùng cười ha ha.
Lúc này, một thị vệ chạy tới trước mặt Lý Diên Khánh ôm quyền nói:
- Đế cơ mời thiếu quân đi qua một chuyến.
- Được! Ta sẽ qua ngay.
Lý Diên Khánh nói một tiếng thật có lỗi với Tào Thịnh, liền quay đầu ngựa chạy về mấy chiếc xe ngựa phía sau đội ngũ.
- Mấy huynh đệ chúng ta đều vô cùng cảm kích thiếu quân!
Tìm một cơ hội, thị vệ khẽ biểu đạt lòng cảm kích đối với Lý Diên Khánh. Nếu không phải Lý Diên Khánh cứu được đế cơ, bốn người họ đều mơ tưởng giữ được mạng sống.
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Xin hỏi thị vệ đại ca họ gì?
- Tại hạ Lưu Khang, người bản địa kinh thành, nếu về sau thiếu quân có cần gì, xin cứ mở miệng, chúng ta ở kinh thành ít nhiều có chút quan hệ, chắc chắn sẽ dốc sức hỗ trợ.
- Vậy thì cảm tạ Lưu đại ca trước!
Thêm bằng hữu sẽ thêm con đường. Lý Diên Khánh luôn thích kết giao bằng hữu, làm việc ở Biện Kinh coi trọng quan hệ, nói không chừng có một ngày hắn thực sự phải nhờ đám thị vệ hỗ trợ.
Lý Diên Khánh đi theo Lưu Khang tới trước một cỗ xe ngựa hoa lệ, thị vệ tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm đế cơ, Lý thiếu quân tới rồi.
Bẩm báo xong, đám thị vệ đều tự giác rời đi, lưu Lý Diên Khánh lại trước xe ngựa.
Trên cử sổ xe treo màn xe thật dày, không nhìn thấy tình hình bên trong, liền thấy Triệu Phúc Kim ở trong xe khẽ nói:
- Lý thiếu quân nói cho ta ăn ngon một bữa, lại ngủ say một giấc, sáng dậy tâm tình sẽ tốt hơn. Ta nghe ngươi, cũng làm theo, chỉ là tâm tình vẫn không tốt, ngươi nói duyên cớ bởi sao?
- Đây chỉ là kinh nghiệm của người khác, có lẽ đế cơ tương đối mẫn cảm, cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
- Vậy được rồi! Ta sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, nếu như tâm tình vẫn không tốt, ta sẽ tìm người tính sổ.
Lý Diên Khánh đành cười khổ không nói. Lúc này, Triệu Phúc Kim lại nói:
- Hoàng huynh hi vọng ta không nên nói chuyện gặp nạn với phụ hoàng, ta cũng không biết nên nói hay là không nên nói, Lý thiếu quân ra chủ ý thay ta đi!
- Nếu như đế cơ nói, chỉ sợ đám thị vệ đều bị tội nặng!
- Sống chết của họ ta mặc kệ, ta chỉ hỏi thái độ của ngươi.
- Cá nhân ta hi vọng đế cơ giữ yên lặng.
- Ngươi không muốn phụ hoàng ta cảm kích ngươi sao?
- Có chuyện Lý Diên Khánh còn chưa chịu nổi!
Trong xe trầm mặc, một lúc lâu Triệu Phúc Kim mới thấp giọng nói:
- Được rồi! Chuyện này ta sẽ nghe theo ý kiến của ngươi, sau khi về cung ta sẽ không nhắc tới nó.
- Đa tạ đế cơ thông cảm!
- Lý thiếu quân đi trước đi! Ta hơi buồn ngủ, nghỉ ngơi một lát.
- Đế cơ nghỉ ngơi cho tốt!
Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại chạy về phía trước. Lúc này, màn xe lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, một đôi mắt sáng ngời lặng lẽ chăm chú nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh đi xa.
Không bao lâu đội ngũ đi qua cầu sông Huệ Minh, quan đạo trở nên rất bằng phẳng, đội ngũ tăng tốc độ chạy tới Biện Kinh.
Ở mạn bắc nội thành Biện Kinh có một tòa phủ đệ diện tích hơn trăm mẫu cực kỳ tráng lệ, nơi này chính là phủ Thái Tướng nổi danh của Biện Kinh, phủ đệ của Tướng Quốc Thái Kinh.
Năm nay Thái Kinh đã bảy mươi mốt, từ ngoài nhìn vào, lão là một trưởng giả khoan hậu, có một đôi lông mày chữ bát mang theo cảm giác vui vẻ, hai má thịt rủ xuống, mũi cao thẳng rất lớn, giống như dãy núi chiếm cứ ở giữa khuôn mặt, đôi mắt già nua luôn mang nụ cười ấm áp, dễ khiến cho người ra sinh lòng thiện cảm, sinh ra tin cậy với lão.
Thái Kinh giỏi nhất là đối đãi sĩ tử và quan viên trẻ tuổi, giành được phúc lợi rất lớn cho học sinh Thái Học, xách củi thêm gậy cho đám quan chức trẻ tuổi, bởi vậy rất được quan viên trẻ tuổi và đám sĩ tử kính yêu.
Nhưng người hiểu rõ Thái Kinh đều biết, lão đối đãi tốt với quan viên trẻ tuổi chỉ là vì quan viên trẻ tuổi không uy hiếp được địa vị của lão mà thôi, đồng thời cũng kiếm được thanh danh tốt đẹp.
Chỉ khi nào có người uy hiếp tới lợi ích của lão, sự khoan hậu của lão sẽ không còn lại gì, trở về tâm ngoan thủ độc, mãi cho đến khi dồn đối phương tới chết lão mới bằng lòng từ bỏ ý đồ
Trải qua hai triều, mấy chuyến chìm nổi, theo lý Thái Kinh hẳn là sớm nhìn thấy thế gian vô thường, không màng danh lợi. Nhưng trên thực tế, dục vọng quyền lực của Thái Kinh phát triển theo tuổi tác càng thêm hừng hực. Nhất là lão còn gặp được một Thiên tử suốt ngày rơi vào thư họa, không màng triều chính. Quyền lực với lão mà nói giống như một viên thuốc phản lão hoàn đồng, khi tay lão nắm quyền lực, trái tim già nua kia lập tức tràn ngập sức sống thanh xuân.
Mỗi ngày Thái Kinh đều làm một chuyện: dùng ánh mắt ưng cay độc sắc bén kia chăm chú nhìn mỗi người trong ngoài triều đình, Tướng quyền dường như là tiểu thiếp trong lòng lão, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm, một khi xuất hiện đại thần uy hiếp Tướng vị của lão, lão sẽ không chút do dự ra tay diệt trừ.
Điều này tương ứng với việc bồi dưỡng người nối nghiệp của mình, năng lực và tài hoa đều không quá quan trọng, quan trọng là lòng trung thành, chỉ như vậy, sau khi Thái Kinh lão trăm năm, gia tộc và con cháu lão mới có thể tiếp tục giữ gìn được lợi ích.
Thái Kinh ngoại trừ quan sát trăm quan ra, còn đặc biệt chú ý quan sát động tĩnh của Triệu Cát. Lão sắp xếp tai mắt trong cung, mỗi hành động của quan gia, tâm tình chập chờn, lão đều rõ ràng trong lòng. Chỉ như vậy, lão mới có thể phỏng đoán thánh ý chuẩn xác, khiến cho lão xanh tươi không ngã.
Gần đây, Thái Kinh phát hiện Triệu Cát thường vô duyên vô cớ nổi giận với Thái tử, lại phát hiện y bắt đầu mê luyến thuật trường sinh của Đạo gia, thậm chí bắt đầu hứng khởi suy nghĩ tới nghi thức đại điển triều hội khi y trăm tuổi. Thái Kinh chuẩn xác nắm được biến hóa vi diệu trong lòng Triệu Cát, Triệu Cát muốn tiếp tục ngồi vào vị trí Thiên tử này, mà Thái tử sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất của suy nghĩ này.
Như vậy phải làm sao mới có thể mang đến chỗ tốt cho Thiên tử trở thành chuyện Thái Kinh lo lắng hết lòng cân nhắc trong khoảng thời gian này.
Sáng hôm nay, lão vừa nghe con trai Thái Cương báo cáo, Triệu Giai không quá hứng thú với Giang Nam, điều này khiến lão hơi thất vọng. Là Triệu Giai đang giả bộ hồ đồ, hay là gã thực sự nhìn không hiểu huyền cơ phía sau này? Thái Kinh cảm thấy cần sai người ảm chỉ sau lưng Triệu Giai một chút.
Lúc này, có hạ nhân bẩm báo ngoài cửa thư phòng:
- Đại nha nội tới rồi!
Đại nha nội chính là Thái Du trưởng tử của Thái Kinh, đương nhiệm Tuyên Hòa Điện Đại Học Sĩ, Thái Kinh gật đầu:
- Để hắn tiến vào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận