Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 837: Cả nhà trùng phùng

Chương 837: Cả nhà trùng phùngChương 837: Cả nhà trùng phùng
Lý Diên Khánh chờ một lát trước bến thuyền. Hôm qua gia đình phụ thân cùng mẹ kế và thê tử Vương Quý tới huyện Tiền Đường trước, Lý Diên Khánh mới biết được, thê tử đi Dương Châu gặp Triệu Phúc Kim, điều này khiến trong lòng hắn có một sự lo lắng không nói ra được.
Hôn sự này đương nhiên không có gì ngoài ý muốn, dù sao là một loại thủ đoạn Đế Vương lung lạc công thần, cũng là một cuộc hôn nhân chính trị biến tướng. Thê tử là người biết đại thể, sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này. Lý Diên Khánh chỉ sợ thê tử và Phúc Kim sống chung không tốt, có thành kiến với nhau, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình trong tương lai.
Lý Diên Khánh lo lắng không phải không có nguyên nhân, quan trọng là thân phận Đế cơ của Triệu Phúc Kim. Triệu Phúc Kim có dùng thân phận Đế cơ để áp chế Uẩn nương hay không. Lý Diên Khánh hiểu rất rõ thê tử của mình, đối xử với mọi người dịu dàng như nước, nhưng thực chất lại hết sức kiên cường. Nếu Triệu Phúc Kim không hiểu rõ tình thế, dùng thân phận Đế cơ áp chế Uẩn nương, chắc chắn sẽ gặp phải phản kích của Uẩn nương, cuộc hôn nhân này sẽ còn kéo dài, nhưng tân nương không nhất định là Triệu Phúc Kim.
Đang suy nghĩ, liền thấy một chiếc thuyền chở khách ngàn thạch xuyên qua sương mù mà tới. Lý Diên Khánh mừng rỡ, rốt cuộc tới rồi. Hiện giờ hắn cũng không đoái hoài tới lo lắng vừa rồi, đã hơn một năm hắn không gặp vợ con, cũng nhớ mong như khát.
Người thân của Lý Diên Khánh đứng đầy bên mạn thuyền, các nàng cũng trông thấy Lý Diên Khánh, Hỗ Thanh Nhi vẫy tay cười nói:
- Đại ca, chúng ta ở đây!
Tào Uẩn cũng nở nụ cười với trượng phu, tinh thần phấn chấn trong đôi mắt đẹp, cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Lúc này, Lý Diên Khánh phát hiện một chi tiết, Triệu Phúc Kim và Uẩn nương đứng chung một chỗ, thần sắc hai người thân mật, không nhìn ra giả dối, điều này khiến Lý Diên Khánh thở phào một hơi trong lòng.
Người chèo thuyền dựng ván vào boong thuyền, mọi người bắt đầu xuống thuyền. Lý Diên Khánh vội vàng đi tới trước, duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của thê tử, dắt nàng chậm rãi xuống thuyền:
- Uẩn nương, hơn một năm nay vất vả nàng rồi!
Lý Diên Khánh khẽ nói với thê tử.
Nghe được trượng phu quan tâm, Tào Uẩn cực kỳ ấm áp trong lòng. Nàng không hề để ý chút nào hơn một năm chịu khổ này, chỉ là nàng khá thận trọng, không biểu hiện thân mật với trượng phu quá mức, chỉ nhẹ nhàng nắn tay trượng phu, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Đằng sau còn có Sư Sư, nhanh đón nàng xuống.
Lý Diên Khánh vội vàng xoay người, theo vị trí đứng lúc đầu, người xuống thứ hai hẳn là Triệu Phúc Kim, nhưng nàng lại lui một bước, để Sư Sư xuống thuyền trước. Động tác tinh tế này khiến nội tâm Lý Diên Khánh như cây gặp gió xuân, lập tức tràn ngập lòng tin với cuộc sống tương lai, một nữ tử hiểu lễ nhượng như vậy, mình sao có thể không thích.
Lý Diên Khánh nắm lấy tay Sư Sư, gần như ôm nửa người nàng xuống thuyền. Tuy nói thê không bằng thiếp, nhưng Sư Sư đi theo mình nhiều năm, cùng chung hoạn nạn, Lý Diên Khánh tình thâm ý trọng với nàng.
- Phu quân, nhanh đón Phúc Kim đi! Đại tỷ đã uống trà nàng dâng.
Sư Sư nói nhỏ một câu bên tai Lý Diên Khánh. Nụ cười vui mừng lóe lên trong mắt Lý Diên Khánh, hắn vội vàng tiến lên đưa tay cho Triệu Phúc Kim. Triệu Phúc Kim do dự một chút, thực ra nàng có thể tự mình xuống thuyền. Nhưng đại tỷ đã tiếp nhận nàng, nàng không thể biểu hiện quá mức xa lạ. Triệu Phúc Kim liền ngượng ngùng đưa tay cho Lý Diên Khánh, để hắn nắm lấy tay mình xuống thuyền.
- Lý Thái Úy, ta cũng không cần, ngươi ôm đứa trẻ đi!
Triệu Kim Nô tùy tiện vung tay ngăn lại, đưa hai đứa trẻ cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cười miệng không khép lại được, nhận lấy con trai Tiểu Bảo Lang.
Hơn một năm không gặp, Tiểu Bảo Lang hơi xa lạ với phụ thân, nó sợ hãi khóc lên. Tào Uẩn vội vàng tiến tới cười nói:
- Bảo Lang, đây là cha nha! Không phải mỗi ngày con nhớ cha sao?
Tiểu Bảo Lang nhìn thoáng qua cha, vội vàng quay đầu đi, gối lên vai mẫu thân. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành sờ gáy con trai:
- Thằng nhóc thối này!
Lúc này, A Liên ở trên thuyền chờ hơi sốt ruột, rụt rè hô:
- Cha!
- Ồ!
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc trong lòng, vội vàng ôm con gái tới, nắn cái mũi nhỏ nhắn của nàng, cười tủm tỉm nói:
- Hô thêm một tiếng cha nào!
- Cha!
Tiểu Liên xấu hổ hô một tiếng. Lý Diên Khánh vui mừng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào lòng. Sư Sư thấy con gái hiểu chuyện, nở hoa trong bụng, tiến tới cười nói:
- Ta vẽ một bức họa cha, mỗi ngày nàng hô cha với bức họa, cho nên nàng có thể nhận ra phu quân.
- Thì ra là thế, nhóc con thực thông minh!
Lúc này dường như Tiểu Bảo Lang cũng nhớ ra cái gì đó, nó nhìn mặt cha một chút, bỗng nhiên vươn tay nhỏ với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh mừng rỡ, cũng ôm con trai vào lòng, lớn tiếng cười nói:
- Hai bảo bối, chúng ta về nhà thôi!
Hành lý giao cho các thân binh vận chuyển, mọi người lần lượt lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy tới nội thành.

Trọng thần triều đình đều có hai phủ đệ ở kinh sư trọng địa, một tòa là biệt thự, một tòa là nhà tư. Biệt thự là triều đình phân phối, bình thường vào ở không cần dọn đi, trừ khi bị tội, nếu không có thể sống đến quãng đời còn lại, chẳng qua con cháu không thể kế thừa, sau khi trọng thần qua đời thì nhất định phải giao ra.
Cho nên rất nhiều trọng thần vì suy nghĩ cho con cháu, đều đặt mua một tòa hoặc vài tòa nhà tư, đương nhiên phải xem tài lực mà định ra.
Hiện giờ huyện Tiền Đường còn chưa có nhà quan, Lý Diên Khánh và người nhà chỉ có thể ở nhà tư của mình. Lý Diên Khánh đương nhiên có nhà tư, là phụ thân Lý Đại Khí của hắn đã chuẩn bị sẵn từ năm ngoái, ở bên Tây Hồ, chiếm diện tích hai mươi mẫu, thuộc về nhà lớn, nhưng không thuộc nhà giàu.
Thông thường mà nói, năm mẫu trở xuống là nhà nhỏ, năm mẫu tới mười mẫu là nhà trung, mười mẫu trở lên là nhà lớn, hai mươi mẫu trở lên là nhà giàu, năm mươi mẫu trở lên là cự trạch, qua năm trăm mẫu chính là cung điện. Cho nên ở Đông Kinh, dù Thái Kinh Vương Phủ hay Tào gia, phủ trạch của họ đều khống chế ở bốn trăm chín mươi chín mẫu, không người nào dám đạt tới năm trăm mẫu.
Lý Đại Khí có đất gần với quan phủ ở huyện Tiền Đường, nếu như y muốn, coi như cự trách bốn trăm chín mươi chín mẫu cũng có thể đạt được cho con trai. Nhưng Lý Đại Khí chủ yếu cân nhắc ảnh hưởng, tòa nhà một mình y ở cũng chỉ chiếm diện tích mười mẫu, cho nên xây dựng phủ trạch cho con trai là nhà lớn hai mươi mẫu.
Mặc dù diện tích không tính lớn, nhưng tòa phủ trạch này lại ở khu vực tốt nhất, cách Tây Hồ chỉ ba trăm bước, chung quanh đều là nhà giàu quyền quý, cách Phong Nhạc Lâu, cũng chính là Phàn Lâu mới không tới trăm bước.sau phủ là một con sông nhỏ trong xanh, có một bến thuyền riêng, có thể trực tiếp ngồi thuyền tới Tây Hồ, ở mức độ nào đó, Tây Hồ chính là hồ nước tư gia của họ.
Kiến trúc trong phủ trạch đều mới xây, phía trước là phòng thông dụng, bao gồm phòng bếp, phòng ngựa và ký túc xá hạ nhân. Chẳng qua ký túc xá thân binh ở đối diện, một tòa nhà dân năm mẫu đối diện Lý Đại Khí xây dựng dựa theo tiêu chuẩn quân doanh, có thể để hai trăm kỵ binh và chiến mã ở. Phủ trạch của Lý Diên Khánh có nữ thị vệ hộ vệ bên trong, những thân binh này không cần ở chung một chỗ.
Trung đình chiếm diện tích không lớn, chủ yếu là nhà ăn và phòng khách quý, có phòng chính và ba phòng khách quý. Thư phòng bên ngoài của Lý Diên Khánh cũng đặt ở đây, tiếp đãi tâm phúc và một số khác nhân quan trọng.
Chiếm diện tích lớn nhất đương nhiên là nội trạch, nội trạch do bốn tòa viện tử độc lập tạo thành, một dòng sông nhỏ uốn lượn khúc chiết, nối liền bốn căn viện, thông qua sông ngầm chảy vào dòng sông nhỏ sau nhà. Hai bờ sông cây xanh râm mát, xây dựng đình đài lầu các, núi giả ao cá. Mỗi căn viện đều có phong cảnh khác nhau, xây dựng dựa theo yêu thích của nữ chủ nhân. Giống như Tào Uẩn thích nhà lớn lầu cao, gian phòng phải nhiều, có thể đặt sách của nàng, cho nên căn viện của nàng lớn nhất, chiếm diện tích chừng ba mẫu. Mà Sư Sư thì thích lầu các thủy tạ, cực kỳ thích kiến trúc tinh xảo, để nàng đánh đàn hội họa.
Hỗ Thanh Nhi cũng có một căn viện nhỏ của mình, bên trong cực kỳ võ bị, có thể luyện phi đao phi thạch. Còn có thêm một gian viện, vốn là thư phòng của Lý Diên Khánh, hiện giờ được thặng cho Triệu Phúc Kim. Thư phòng bên trong của Lý Diên Khánh chỉ có thể lấy hai gian phòng bên Tào Uẩn.
Hậu trạch ngoại trừ bốn căn viện ra, còn có một hậu hoa viên diện tích rộng lớn, đủ các loại hoa cỏ, rừng trúc lặng lẽ, đường mòn uốn lượn, ở giữa là một hồ nước nhỏ rộng chừng hai mẫu, bên trong đủ loại hoa sen, liễu rủ bốn phía, mép nước còn có mấy chiếc đình nhỏ, góc đông bắc có một mô đất cao hai trượng, giống như ngọn núi nhỏ, cây cối rậm rạp, trên đỉnh núi còn một đình bát giác.
Mặc dù hai mươi mẫu đất không lớn, nhưng nó thiết kế cực kỳ tinh xảo, phù hợp thói quen sống của mọi người. Sau khi mọi người vào phủ trạch, lập tức liền thích nơi này.
Lý Diên Khánh thấy Triệu Kim Nô hơi do dự, liền chập rãi đi tới cố ý trêu ghẹo nàng:
- An Đức Đế cơ là ở Tào phủ, hay ở nơi này?
Triệu Kim Nô lườm hắn một cái:
- Ta đương nhiên ở cùng một chỗ với Phúc Kim, tránh cho có người nửa đêm leo tường!
- A tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đó?
Triệu Phúc Kim xấu hổ đỏ bừng cả mặt, lặng lẽ bấm tay Nhị tỷ một cái.
Lý Diên Khánh cũng không nghĩ tới Triệu Kim Nô thoải mái như thế, lời gì cũng dám nói. Thê tử Tào Uẩn ở bên cạnh cười như không cười nhìn mình!
Hắn đành cười ha ha:
- Ta tới quân doanh có chút việc, mọi người thu dọn đồ đạc trước, giữa trưa cùng uống trà.
Hắn nói xong liền quay người chạy trốn như chết. Lý Diên Khánh chật vật khiến mấy nữ tử bật cười, hi hi ha ha tiến vào phủ trạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận