Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 726: Tấn công thăm dò (hạ)

Chương 726: Tấn công thăm dò (hạ)Chương 726: Tấn công thăm dò (hạ)
Đúng lúc này, quân Tống trên đầu thành phát động tiễn trận, một hồi trống gõ vang, năm ngàn Thần Tí Nỏ đồng thời bắn ra, một mảng mưa tên dày đặc bay lên không, hình thành một cơn mưa tên màu đen thật dày trên không trung, trong nháy mắt biến thành điểm đen, phô thiên cái địa phóng tới đỉnh đầu Kim binh.
Kim binh vội nâng thuẫn đón lấy, nhưng Thần Tí Nỏ quân Tống hùng bá thiên hạ, không chỉ tầm bắn xa, lực bắn mạnh mẽ, tấm thuẫn và giáp da bình thường căn bản không ngăn cản nổi. Nhất là bắn lên không, lúc mũi tên hạ xuống còn mang theo trọng lực bản thân, trong trăm bước khiến tấm thuẫn gỗ của Kim binh trở thành đồ trang trí.
Lực bắn mạnh mẽ và tên nỏ xuyên giáp nặng nề xuyên thủng tấm thuẫn của Kim binh, bắn thủng giáp da. Kim binh liên tục trúng tên ngã ngựa, tiếng rên khắp nơi. Đợt mưa tên nỏ thứ hai thứ ba lập tức gào thét mà tới, dày đặc khiến cho người ta không thở nổi. Tên dài rơi xuống, bắn thủng tấm thuẫn, bắn thủng gương mặt và lồng ngực quân địch, khiến Kim binh dày đặc dưới thành giống như hoa màu bị bão tố tàn phá, đổ xuống từng mảng, máu văng khắp nơi, từng người chết đi trong tiếng rên rỉ bi thảm.
Sĩ khí quân Kim bắt đầu giảm mạnh, họ bắt đầu dao động, tháo chạy, chạy bốn phía, giống như gió mạnh thổi tan mây đen. Chỉ một thoáng mây mưa tan đi, đợt tấn công thứ hai của Kim binh bị tan ra, họ bị đả kích nặng nề. Quân Tống chỉ bắn ba đợt tên, tám ngàn Kim binh giảm ba thành quân số, hơn hai ngàn người tử thương.
Hoàn Nhan Tông Vọng lại không hề quan tâm, lạnh lùng hạ lệnh:
- Quân thứ hai giết tới!
Tiếng trống của Kim binh như tiếng sấm, tiếng hô giết rung trời. Một vạn Kim binh tộc Khiết Đan khiêng thang thật dài, giống như thủy triều vọt thẳng tới tường thành.
- Kỵ binh lên, dùng cung tên ngăn chặn đầu tường!
Một lát, một vạn kỵ binh đánh tới như điện chớp từ hai bên thành trì, họ cùng nhau bắn tên lên đầu tường, mũi tên dày đặc trên thành dưới thành giao nhau, tiễn trận mạnh mẽ của kỵ binh Kim quốc dần chế trụ mũi tên đầu tường.
Dưới sự yểm hộ của mưa tên Kim binh, sáu ngàn binh sĩ đầu tiên phát động tiến công. Dưới tường thành vốn có một con sông hộ thành rộng hai trượng, nhưng hiện giờ đã bị đóng băng cực kỳ rắn chắc, đã mất tác dụng phòng ngự. Sáu ngàn Kim binh vọt tới dưới thành, dựng từng chiếc thang công thành lên đầu thành.
Quân Tống chuẩn bị khá đầy đủ, trong lúc nhất thời, đã lớn gỗ lăn ập tới Kim binh công thành giống như bão tố. Kim binh công thành không chỗ trốn tránh, bị gỗ đá nện máu thịt văng tung tóe, tử thương thảm trọng. Thời gian trôi qua, Kim binh tử thương hơn nghìn người, thua trận lui lại.
Hoàn Nhan Tông Vọng chăm chú nhìn quân Tống phòng thủ đầu tường. Mặc dù gã biết kinh thành triều Tống không dễ công, nhưng vẫn không nghĩ tới quân Tống lại sắc bén như vậy.
- Phó Soái, các binh sĩ tử thương thảm trọng, có ơhải nên để họ rút lui hay không?
Một Vạn phu trưởng nhỏ giọng đề nghị.
Hoàn Nhan Tông Vọng lạnh lùng hừ một tiếng, hạ lệnh:
- Nổi trống thúc chiến cho ta, ai dám lui lại, giết không tha!
Tiếng trống tấn công của Kim binh lại gõ vang, ầm ầm rung động lòng người. Vạn phu trưởng Tiêu Hồng Ngạn chỉ huy hai vạn tinh binh Khiết Đan thấy Hoàn Nhan Tông Vọng không chịu để họ lui lại, gã không thể làm gì, đành phải hô lớn:
- Xông lên, xông lên đầu thành, tiền thưởng vạn lượng!
Gã nhặt một cây Lang Nha Bổng lên, tự mình công kích phía trước. Dưới thế công phòng ngự sắc bén của quân Tống, khí thế công thành lần thứ hai của Kim binh giảm bớt rõ ràng, tiếng la giết không vang, chạy cũng không nhanh, vừa thấy đá lớn đầu tường ập xuống họ liền quay đầu chạy trốn.
Hoàn Nhan Tông Vọng mặt không biểu tình, lạnh lùng hạ lệnh:
- Người nào lui lại một bước, chém!
Dưới sự xua đuổi của đao phủ Kim binh, tinh binh tộc Khiết Đan lại tấn công tới thành trì, gỗ lăn của quân Tống lại nện xuống dày đặc, dưới thành là tiếng kêu thảm thiết.
Tiêu Hồng Ngạn giận dữ, vung Lang Nha Bổng quát:
- Tên nỏ chặn đầu tường!
Một vạn kỵ binh liên tục bắn tên lên đầu thành, tạm thời chế chụ quân Tống hai bên lỗ châu mai. Kim binh thoáng cảm thấy thoải mái lập tức trèo thang tấn công lên trên.
Nhóm quân địch đầu tiên đã giết tới đầu tường, kịch chiến với quân Tống trên đầu thành. Kỵ binh dưới thành cũng ngừng bắn, họ không có nhận được mệnh lệnh rút quân, vẫn giương cung lắp tên trận địa sẵn sàng dưới thành.
Lúc này, Lưu Kỹ trên đầu thành cũng không nhịn được nữa, chạy vội tới trước mặt Lý Diên Khánh:
- Đô Thống, dùng Chấn Thiên Lôi đi! Thu thập cả kỵ binh.
Lý Diên Khánh không cho phép họ dùng Chấn Thiên Lôi, nhưng mấy vạn quân địch ở trong vòng hai trăm bước dưới thành, cơ hội giết địch dày đặc này không phải lúc nào cũng có thể gặp được, lòng Lưu Kỹ ngứa ngáy khó nhịn.
Lý Diên Khánh híp mắt đắn đo tình hình quân địch dưới thành. Một vạn kỵ binh cách tường thành chừng trăm bước, khoảng cách này máy ném đá không phát huy được tác dụng, mà Thiết Hỏa Lôi lại hơi xa, vũ khí phòng ngự thích hợp với khoảng cách này nhất chính là Thần Tí Nỏ và hỏa pháo.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy một Đại tướng đầu đội nón trụ bạc, đang quơ Lang Nha Bổng chỉ huy Kim binh công thành.
- Trông thấy tướng địch cầm Lang Nha Bổng kia không?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi có thể xử lý hắn, làm ban thưởng, ta cho phép ngươi sử dụng Chấn Thiên Lôi!
- Ti chức tuân lệnh!
Lưu Kỹ đưa mắt nhìn chằm chằm tướng địch vung Lang Nha Bổng dưới thành, quay người bước nhanh rời đi.
Trước khi Lý Diên Khánh chưa tới Tây quân, Lưu Kỹ vẫn luôn là Đệ nhất tiễn Tây quân, thậm chí tiễn pháp của Dương Tái Hưng cũng không bằng gã. Gã có thể kéo cung ba thạch bắn nát cửa lớn cách trăm bước, có thể thấy được lực lượng mạnh mẽ của gã.
Đại hội cung mã năm đó gã không tham gia vì trấn thủ biên cương, vẫn là một tiếc nuối của Tây quân, nếu không ba hạng đầu chắc chắn có tên của Lưu Kỹ.
Lưu Kỹ lấy cung cứng ba thạch của mình ra, rút một mũi lang nha tiễn, bỗng nhiên kéo cung, nhắm Tiêu Hồng Ngạn cách một trăm năm mươi bước. Dây cung buông lỏng, lang nha tiễn vọt tới giống như tia chớp. Tên này vừa nhanh vừa độc, Tiêu Hồng Ngạn không kịp trốn tránh, phốc một tiếng, mũi tên mạnh mẽ bắn thủng lồng ngực của Tiêu Hồng Ngạn. Tiêu Hồng Ngạn hô to một tiếng, nhảy xuống ngựa.
Lưu Kỹ khinh miệt lắc đầu, đưa cung cho thân binh, nghiêm nghị quát:
- Hỏa pháp bắn Chấn Thiên Lôi!
Tầm bắn của hỏa pháo trong khoảng từ sáu mươi bước đến một trăm bước, thuộc về vũ khí dùng để ném trong cự ly ngắn, chủ yếu dùng để đối phó vũ khí công thành cỡ lớn như sào xa và chùy công thành, nhưng hiệu quả thực tế kém xa máy ném đá. Nhưng sau khi có Chấn Thiên Lôi, tính thực dụng của hỏa pháo lại tăng lên rất nhiều, nó có thể ném Chấn Thiên Lôi nặng bốn năm mươi cân ra ngoài trăm bước, vừa vặn đền bù điểm yếu của máy ném đá.
Lưu Kỹ ra lệnh một tiếng, hai trăm chiếc hỏa pháo cùng bắn Chân Thiên Lôi đen nhánh ra ngoài, vừa vặn rơi vào trong đám kỵ binh. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên tiếp, máu thịt lập tức văng tung tóe, chiến mã chết thảm, rất nhiều chiến mã của kỵ binh bị nổ bay lên không. Hai trăm quả Chấn Thiên Lôi nổ tung cũng lan đến gần Kim binh đang công thành, mảnh đạn dày đặc có thể bắn ra ngoài mấy trăm bước. Kim binh đang trên tường thành liên tục bị mảnh đạn bắn trúng, kêu thảm lăn lông lốc từ trên thang công thành xuống, trong lúc nhất thời khói đen tràn ngập, không biết thương vong bao nhiêu người.
Lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng ở xa cũng không giữ được bình tĩnh. Tiêu Hồng Ngạn đã tắt thở khi khiêng ra khỏi chiến trường, mắt thấy kỵ binh và binh sĩ công thành tử thương thảm trọng, Hoàn Nhan Tông Vọng đành hạ mệnh lệnh rút quân.
Đương đương đương! Tiếng chiêng vang lên, Kim binh bại như núi đổ, rút lui xuống.
Lần tấn công thăm dò đầu tiên của Kim binh kết thúc với cái giá thảm trọng tổn thương hơn sáu ngàn người. Trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng lại cực kỳ nặng nề. Mặc dù Kim binh dùng cái giá thương vong thảm trọng để gã mò được nội tình quân Tống, nhưng cũng mang đến áp lực cực lớn cho gã, đánh hạ đô thành triều Tống thực sự không hề dễ dàng.
Kim binh chậm rãi rút về hướng bắc, để lại thi thể đầy đất. Binh sĩ quân Tống đầu thành bùng nổ vui mừng, khuôn mặt Lý Diên Khánh cũng nở nụ cười, loại cảm giác giữ vững thành Thái Nguyên lại trở về trong lòng hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận