Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 382: Hỏa tiễn ngoài thành.

Chương 382: Hỏa tiễn ngoài thành.Chương 382: Hỏa tiễn ngoài thành.
Nghe xong Ngô Dụng báo cáo, Tống Giang qua nửa ngày không nói được câu nào. Lúc này y mới hiểu được mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn, để Vương Anh đồ thành đã do y bày mưu rõ ràng, khó trách từ đầu đến cuối Lô Tuấn Nghĩa không hề ngăn cản Vương Anh, y đang chờ cơ hội phản lại một kích.
Tống Giang nghĩ rất xinh đẹp, y hạ chức Lô Tuấn Nghĩa và Vương Anh, sau đó thông báo lừa gạt, sẽ dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác, đó chính là mặc dù Vương Anh tham tài hại dân, nhưng được Lô Tuấn Nghĩa ngầm đồng ý, như vậy dù cho Vương Anh chịu chút ủy khuất, nhưng uy vọng của Lô Tuấn Nghĩa cũng bị đả kích nghiêm trọng.
Nhưng Tống Giang không nghĩ tới Lô Tuấn Nghĩa muốn đích thân viết thư nói rõ tình huống cho chúng tướng, dựa vào việc này công khai sự thật, như vậy người bình thường đều sẽ dễ dàng đoán được là Tống Giang y bày ra âm mưu đồ thành lần này.
Tống Giang cực kỳ lo âu trong lòng, y tuyệt đối không muốn kết quả như vậy, vừa không vặn ngã Lô Tuấn Nghĩa, y lại tuyệt đối không nghĩ tới kê đá đập chân mình.
Tống Giang chắp tay đi lại trong phòng, cuối cùng y thở dài:
- Quân sư, chuyện này nên làm thế nào?
Ngô Dụng đã sớm nghĩ thay Tống Giang, gã chậm rãi nói:
- Việc này không ngoài ba sự lựa chọn. Hoặc là tiếp tục, mặc kệ Lô Tuấn Nghĩa nói thế nào, Công Minh ấn định trách nhiệm của hắn, đúng sai để các đại tướng tự bình luận…
- Hậu quả của việc làm như vậy là cái gì?
Tống Giang hỏi.
- Chỉ sợ người ủng hộ Lô Tuấn Nghĩa sẽ càng ủng hộ hắn hơn, người ủng hộ Công Minh sẽ càng ủng hộ Công Minh.
- Ý là quân Lương Sơn sẽ càng phân liệt?
Ngô Dụng gật đầu:
- Quả thực có thể như vậy!
- Làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Ta không muốn tiếp thu phương án này.
- Phương án thứ hai chính là Công Minh tự mình đi nói chuyện với Lô Tuấn Nghĩa, hai bên lựa chọn một phương án có thể thỏa hiệp, khiến chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp.
Tống Giang trầm mặt xuống, phương án này không phải để y nhận lỗi với Lô Tuấn Nghĩa sao? Làm sao có thể?
- Còn có phương án gì?
- Đó là… phương án không có biện pháp, khiến việc này không giải quyết được gì, Vương Anh cũng không cần xử phạt, coi như chẳng xảy ra chuyện gì.
Tống Giang trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- Lô Tuấn Nghĩa sẽ từ bỏ ý đồ sao?
- Giữ yên lặng là phong cách nhất quán của hắn, nếu như hắn thông minh, hắn sẽ không dùng việc này để khiêu khích Công Minh.
Tống Giang chắp tay đi vài bước, thở dài một tiếng:
- Cũng cần phải dùng một sự kiện phân tán lực chú ý của tướng sĩ mới được!
Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo ở cửa ra vào:
- Khởi bẩm Trại chủ, Đới Đô thống có việc gấp cầu kiến!
Đới Đô thống chính là Đới Tông, gã phụ trách tình báo quân Lương Sơn, cũng là một trong các tâm phúc của Tống Giang.
Tống Giang gật đầu:
- Để hắn tiến vào!
Một lát, Đới Tông vội vàng đi vào phòng, một chân quỳ xuống nói:
- Ti chức có chuyện lớn bẩm báo Trại chủ!
- Chuyện gì?
- Ti chức nhận được tình báo xác thực từ Biện Kinh, triều đình phái Tri Châu Bặc Châu Hầu Mông tới Vận Châu đàm phán với quân Lương Sơn, rất có thể là muốn chiêu an quân Lương Sơn chúng ta.
- Hả!
Tống Giang kinh hô, y và Ngô Dụng nhìn nhau, tin tức này tới quá kịp thời.

Tại khu vực đồi núi bên ngoài thành bắc huyện Tu Thành, một mảng rừng cây lớn, một quan đạo bằng phẳng xuyên qua đồi núi, nối thẳng hướng bắc.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, một nam tử trẻ tuổi bộ dạng tiều phu cõng một bó củi chạy vội trong rừng, một hồi chạy qua sườn đồi, một lát lại xuyên qua rừng tùng. Sau nửa canh giờ, hắn tới trước một đồi núi gần huyện thành nhất, đứng bên một cây đại thụ nhìn về huyện thành.
Chân núi cũng là một rừng cây, kéo dài tới cách thành trì khoảng hai trăm bước. Trước rừng cây gần quan đạo là liên tiếp các căn nhà, khách sạn, quán rượu, tạp hóa linh tinh, nhà này nối nhà kia, các loại biển hiệu và cờ rượu đều treo thật cao.
Nam tử trẻ tuổi này chính là Dương Lượng thủ hạ của Lý Diên Khánh, gã phụng lệnh Lý Diên Khánh đến huyện Tu Thành làm một chuyện lớn. Hôm nay đúng là giao thừa, huyện Tu Thành cực kỳ yên tĩnh, ngay cả binh lính bình thường tuần tra ngoài thành cũng không nhìn thấy, phần lớn cửa hàng cũng đã sớm đóng cửa, tiểu nhị và chưởng quỹ cũng trở về nhà, toàn bộ ngoài thành có vẻ quạnh quẽ.
Dương Lượng chờ khoảng nửa canh giờ trên đỉnh núi, màn đêm rốt cuộc hạ xuống. Lúc này, Dương Lượng rút một cây cung và một túi tên từ trong bó củi ra, tiến lên sườn núi.
Gã chạy tới chỗ cách tường thành khoảng trăm bước, nhanh chóng leo lên một cây đại thụ. Trên ngọn cây gã dùng dao đánh lửa châm lửa, đốt tên lửa. Gã lập tức giương cung lắp tên, một mũi tên vọt lên trời. Hỏa tiễn vạch ra một đường sáng đỏ trên không, giống hệt một quả pháo hoa trong đêm ba mươi.
Dương Lượng lập tức nhảy xuống cây, lại chạy về đồi núi. Gã ngồi trên sườn núi vừa gặm lương khô, vừa kiên nhẫn chờ đợi. Mặc dù Tham Quan nói cho gã biết, sau khi bắn tên một canh giờ, sẽ có người tới tìm gã, nhưng gã vẫn nửa tin nửa ngờ. Cho dù người mình muốn tìm nhìn thấy hỏa tiễn, gã làm sao biết đi đâu tìm mình?
Đợi chừng nửa canh giờ, lúc Dương Lượng mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vai một cái, gã cả kinh nhảy dựng lên.
Phía sau là một binh sĩ vóc người cao gầy, tay cầm một cây đoản côn, gã nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
- Là ngươi bắn hỏa tiễn đúng không!
- Ngươi là ai?
Dương Lượng sợ hãi lui lại một bước, tay nắm chặt chuôi đao.
Nam tử này là Loan Đình Ngọc, gã từng hẹn với Lý Diên Khánh, nếu Lý Diên Khánh có việc gấp tìm gã, có thể bắn một mũi hỏa tiễn ngoài thành bắc Tu Thành. Với sức quan sát nhạy cảm của Loan Đình Ngọc, tìm được Dương Lượng dễ như trở bàn tay.
Gã nhìn cung và hỏa tiễn bên cạnh Dương Lượng, liền cười nói:
- Nếu như ngươi do Lý Tham Quân sư đệ của ta phái tới, vậy thì đúng rồi.
Dương Lượng lập tức thở phào, gã lại xác nhận:
- Ngươi là… Loan quan nhân?
- Đúng là ta, nói đi! Sư đệ ta tìm ta có chuyện gì?
Dương Lượng vội vàng rút một tờ giấy trong tóc ra đưa cho Loan Đình Ngọc. Loan Đình Ngọc nhận tờ giấy hỏi:
- Còn có lời nhắn gì?
- Tham Quân nhà ta nói, sư huynh trợ giúp hắn sẽ khắc ghi trong lòng, đây là nguyên lời của Tham Quân.
Loan Đình Ngọc cười ha ha một tiếng:
- Tìm ta làm việc phải có trả giá, coi như sư đệ cũng không ngoại lệ, về sau lại tìm hắn từ từ tính toán, còn có lời nhắn gì?
- Cái khác không có.
- Ta đi đây, tự ngươi bảo trọng!
Nói xong, Loan Đình Ngọc lách mình vào rừng cây, nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Dương Lượng chờ Loan Đình Ngọc đi xa, gã vứt bỏ cung tên vào khe núi, cõng bó củi, bước nhanh về phía tây.

Đêm giao thừa, các quán rượu Biện Kinh làm ăn rất thịnh vượng. Người Tống có phong tục đón giao thừa, tối hôm đó, rất nhiều quán rượu quán trà đều kinh doanh cả đêm, rất nhiều người đều tập trung thân bằng một chỗ, uống rượu trong quán rượu đến lúc bình minh.
Thanh Phong Lâu làm ăn cũng thịnh vượng, khách đã ngồi đầy. Trong một gian nhã thất tại lầu ba, Lý Diên Khánh và bốn người bạn đang tập trung ở đó uống rượu đón giao thừa.
Mặc dù đây cũng là một thời gian vui mừng, nhưng bầu không khí giao thừa năm nay hơi đè nén. Dù là Thang Hoài, Nhạc Phi hay Vương Quý đều tương đối trầm mặc, thảm kịch xảy ra ở huyện Thang Âm mang đến đả kích rất lớn cho họ.
Ngưu Cao ngồi một bên cũng không lỗ mãng, gã thấy tâm tình ba người không tốt, cũng không lên tiếng, chỉ tự uống rượu.
Thang Hoài đứng mũi chịu sào, tổ phủ gã yêu quý bị loạn phỉ giết chết, đường thúc và đường thẩm cũng chết trong tay loạn phỉ.
Mặc dù trong nhà Vương Quý không có người thương vong, nhưng hiệu lừa ngựa của họ bị loạn phỉ cướp sạch không còn, tổn thất hơn vạn quán, một nửa gia sản bị cướp.
Về phần Nhạc Phi, gã tự trách trong lòng, làm Đô Đầu hương binh huyện Thang Âm, lúc quê quán gặp phải hạo kiếp gã lại không có mặt, một nửa thủ hạ đều chết trong tay loạn quân, những tiểu tử cực kỳ sùng bái gã, cả ngày vây quanh muốn học bắn tên thương pháp kia chớp mắt sống chết ngăn cách.
- Nghe nói triều đình dự định chiêu an loạn phỉ Lương Sơn.
Thang Hoài khàn giọng nói.
Nhạc Phi ngẩng đầu, giật mình nhìn Thang Hoài:
- Tin tức xác thực không?
Thang Hoài gật đầu:
- Tin tức xác thực, lão Lý cũng xác nhận.
Ầm! Vương Quý nện một quyền lên bàn, chửi lớn:
- Triều đình cứt chó mềm yếu vô năng, chỉ biết nghị hòa thỏa hiệp, người thực sự có bản lĩnh thì không dùng, cả ngày chỉ dùng đám giá áo túi cơm kia, có thể không thảm bại sao?
Nhạc Phi giật nảy mình, vội vàng khuyên can:
- A Quý, tai vách mạch rừng, chớ mắng triều đình!
- Lão tử cứ muốn mắng, khai quốc đến nay, Liêu quốc cắt đất bồi thường Tây Hạ tặng cống năm, loại chuyện uất ức này làm còn ít sao? Hiện giờ ngay cả một đám loạn phỉ ô hợp cũng muốn nghị hòa, triều đình không có trứng này con mẹ nó còn có tiền đồ gì?
Lúc này, Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Nghị hòa sẽ không thành công!
- Vì cái gì?
Bốn người cùng nhìn lại hắn, ngay cả Vương Quý cũng không để ý chửi bới, mở to mắt nhìn Lý Diên Khánh:
- Lão Lý, làm sao ngươi biết?
Lý Diên Khánh uống chén rượu, cười nhạt một tiếng:
- Rất đơn giản, danh tiếng quân Lương Sơn đang thịnh, họ đưa ra bảng giá triều đình không chịu nổi. Mà tiếng nói phản đối nghị hòa trong triều đình cũng rất lớn, một khi quân Lương Sơn ra giá quá cao, Thiên tử lùi bước, phái phản đối nghị hòa chắc chắn chiếm thượng phong.
Nhạc Phi do dự một chút nói:
- Lỡ như Tống Giang ra giá không cao thì sao?
- Đây không phải do Tống Giang, mấy chục đại tướng dưới tay hắn, mỗi người đều là Đô Thống chế, tương đương Đô Chỉ Huy Sứ. Mặc dù triều đình vô số nhàn quan, nhưng muốn lập tức lấy ra mười mấy Đô Chỉ Huy Sứ quả thực không có khả năng. Huống hồ Tống Giang cũng biết, một khi quân Lương Sơn giải tán, họ giết nhiều quan địa phương như vậy, họ sẽ chết không có đất chôn thây. Hắn nhất định sẽ không giải tán quân Lương Sơn, mà đây cũng là điểm triều đình không thể dung tha, cho nên ta không coi trọng lần chiêu an này.
Lý Diên Khánh chỉ phân tích lợi và hại của việc chiêu an cho mọi người, nhưng hắn lại biết nguyên nhân thật sự chiêu an thất bại.
- Nếu như chiêu an thất bại, triều đình sẽ tiếp tục tiễu phỉ sao?
Thang Hoài hỏi.
- Đó là chắc chắn, ta hi vọng lần này là Chủng Soái tự mình ra trận!
- Vậy ta cũng muốn tham chiến!
Thang Hoài bỗng dưng đứng dậy.
Vương Quý nện một quyền lên bàn:
- Chủng Soái đi, ta đương nhiên cũng đi, liều mạng không thi Võ Cử ta cũng phải đi!
Ngưu Cao vẫn hối hận không lưu lại Tình Báo Doanh, khiến cho hiện giờ gã vẫn là Áp quan nhỏ. Vương Quý đã là Đô Đầu có vài trăm thuộc hạ, còn có quan giai, cơ hội này gã sẽ không buông tha, gã cũng hô lên:
- Ta cũng đi cùng các ngươi!
Lý Diên Khánh thấy Nhạc Phi hơi do dự, liền cười nói:
- Đây chỉ là suy đoán của ta, lại nói dù cho triều đình quyết định muốn tiễu phỉ, cũng phải chờ đầu xuân, khi đó Võ Cử đã kết thúc rồi, ta cảm thấy sẽ không ảnh hưởng Võ Cử của mọi người.
Nhạc Phi chậm rãi gật đầu, nếu như không ảnh hưởng Võ Cử, gã cũng muốn tham gia lần tiễu phỉ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận