Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 283: Quê hương yêu dấu

Chương 283: Quê hương yêu dấuChương 283: Quê hương yêu dấu
Trong màn đêm, Lý Diên Khánh đã đổi bộ quần áo cũ xuất hiện ở đầu phố ngõ Đệ Nhất Điềm Thủy. Lúc này sĩ tử bên hồ Kim Minh đang đối mặt với đủ các loại gian nan hiểm trở. Tuy nhiên trong thành lại không có bất kỳ điều gì khác lạ.
Lý Diên Khánh đi đến bậc tam cấp vỗ vỗ vòng cửa. Một lát sau, cửa két két một tiếng, cửa lớn mở hé ra, một bà quản gia chừng bốn mươi tuổi hỏi:
- Ngươi tìm ai?
- Ta tìm Sư Sư cô nương. Xin bà nhắn dùm nàng, nói có Lý Diên Khánh tới tìm.
Bà quản gia cảnh giác nhìn hắn một cái, hỏi:
- Là cô nương nhà ta để ngươi tới sao?
- Đúng vậy!
- Vậy ngươi chờ một chút.
Cửa lớn đóng cái rầm lại. Lý Diên Khánh đành phải kiên nhẫn chờ đợi ở bậc thang cửa lớn. Cũng may ngõ hẻm này đều là nơi ở của quan lớn triều đình. Hầu như không có mấy người đi đường ở đây.
Nhưng chỉ một látsau, trong cửa lớn vang lên tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Cửa lớn bị kéo phăng ra. Lần này không còn là bà quản gia vừa rồi mà là một khuôn mặt tươi cười xán lạn xinh xắn.
- Lý thiếu quân qua đây kiểu gì?
Tiếng Lý Sư Sư run. Nàng đã sắp không giấu nổi sự kích động.
- Nói ra rất dài dòng. Ta đứng ở chỗ này mà nói thì đoán chừng hừng đông cũng không nói hết đâu.
Lý Sư Sư che miệng cười một tiếng, vội vàng để hắn vào phủ. Cổng lại được đóng lại.
- Ngươi đi theo ta!
Lý Sư Sư dẫn Lý Diên Khánh về nhà trong. Nàng vừa đi vừa cười nói:
- Ta bảo Chu lão tiên sinh đi Quỳnh Lâm Uyển bắt rể giúp ta. Ta chỉ sợ Tiểu Lý Thám Hoa bị người bắt đi mất thôi.
- Chu công cũng đi sao?
Lý Sư Sư liếc mắt đưa tình cho hắn, dịu dàng nói:
- Chàng nghĩ thế nào?
Hai người đi vào nhà trong. Trong lòng Lý Sư Sư không kềm nén được nữa. Nàng nhào thân thể mềm mại vào trong ngực Lý Diên Khánh. Cả người kích động run lẩy bẩy.
Lý Diên Khánh ôm thật chặt thân thể mềm mại động lòng người của nàng. Hắn thấp giọng cười nói bên tai nàng:
- Sợ ta biến thành phụ tâm lang, đúng không nào!
Lý Sư Sư ngẩng đầu. Nàng ngước đôi mắt sáng tỏ đẹp như như bảo thạch nhìn chăm chú lên ái lang, nói:
- Ai bảo chàng thi đậu Thám Hoa. Chàng biết người ta đều lo lắng gần chết cả ngày hôm nay không. Người ta chỉ sợ chàng bị những vị tướng quốc, quận công bắt rể. Tiểu nữ tử không có cái gì như ta, lấy cái gì cạnh tranh vị hôn phu cùng bọn họ?
Lý Diên Khánh cúi đầu hôn lên môi của nàng, ngăn không cho nàng nói thêm nữa.
Lý Sư Sư duỗi cánh tay trắng như ngó sen tuyết trắng ra. Nàng ôm cổ ái lang, chơi trò hôn nhau với hắn. Qua một hồi lâu, Lý Sư Sư mới nén thở gấp, nói:
- Đêm nay có nhiều thời gian, chúng ta đi ăn cơm trước đã!
- Ta không đói bụng!
Lý Diên Khánh vừa dứt lời, bụng liền sôi lên ùng ục một trận. Lý Sư Sư nở nụ cười xinh đẹp, nói:
- Còn nói không đói bụng cơ đấy. Mau đi nào! Chắc lão Chu sẽ tay không trở về ngay thôi.
Lúc này, bà quản gia nói từ ngoài vọng vào:
- Cô nương, Chu công và quản gia đã về.
- Ta nói không sai chứ! Chàng đừng ra mặt trước, cứ để ta trêu chọc bọn họ chút.
Lý Sư Sư nghịch ngợm cười một tiếng. Nàng bước nhanh đi về phía tiền viện.
Trong viện, Chu Bang Ngạn thở dài nói:
- Người ta đi bắt rể nhiều lắm. Chúng ta liền căn bản không chen lên nổi. Chỉ riêng bên ngoài đã có hơn ngàn hộ. Những trọng thần quan lớn kia đều trực tiếp vào Quỳnh Lâm Uyển. Ngay cả cái bóng tiến sĩ chúng ta cũng không có nhìn thấy. Thật là thẹn với ủy thác của Sư Sư!
- Không có một chút tin tức nào của Lý thiếu quân sao?
Lý Sư Sư ra vẻ lo âu hỏi.
Chu Bang Ngạn lắc đầu, nói:
- Thật rất xin lỗi, ta nói câu hơi khó nghe. Trạng Nguyên đã có vợ con. Bảng Nhãn là hoàng tử. Lý thiếu quân đêm nay chính là tiến sĩ chói mắt nhất. Không biết có bao nhiêu nhà muốn cướp hắn làm con rể vàng. Sư Sư cứ nghĩ tới tình huống xấu nhất đi.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh xuất hiện sau lưng Lý Sư Sư. Chu Bang Ngạn lập tức mở to hai mắt nhìn rồi nói:
- Hóa ra là Lý thiếu quân đã…
Lý Sư Sư quay đầu trông thấy ái lang, gắt giọng:
- Đã bảo đừng vội ra. Người ta còn muốn trêu chọc Chu công nữa mà.
Chu Bang Ngạn bật cười ha hả, nói:
- Hóa ra Sư Sư đang đùa ta. Không được, nhất định phải phạt ba chén rượu. Đương nhiên, ta hành sự bất lực, cũng phải phạt mười chén rượu.
Tuy là nói như vậy, Chu Bang Ngạn là người thông minh. Y ngáp một cái nói:
- Ta tay chân chậm chạp, bị Sư Sư kêu chạy đi chạy lại mệt mỏi cả một ngày rồi. Bây giờ ta phải trở về sớm nghỉ ngơi. Diên Khánh ăn cơm ở đây đi! Có rượu ngon để cho ta một bình.
- Trong nhà của ta không có rượu cho ngươi uống đâu.
Lý Sư Sư cất giọng trêu đùa, rồi sai quản gia cầm bình rượu ngon nhất đưa cho Chu Bang Ngạn. Hôm nay Chu Bang Ngạn đi xem bảng từ sáng, trải qua một ngày mệt mỏi điều này khiến lòng nàng quả thực cảm kích.
Chu Bang Ngạn mang theo bình rượu ngon, dương dương đắc ý đi khỏi. Lý Sư Sư lúc này mới dẫn Lý Diên Khánh đi vàoTú Lâu của nàng dùng cơm.
- Canh năm sáng nay ta đã ăn một bát bát cháo, hai cái màn thầu.
Lý Diên Khánh một bên vùi đầu ăn nhiều, một bên nói hàm hồ không rõ:
- Ta không động một đũa ở Quỳnh Lâm yến. Chỉ vừa thấy tình thế không ổn liền lập tức trốn ngay. Quá lắm cũng mới chỉ uống hai chén rượu. Chưa kịp chạm một miếng đồ ăn.
Lý Sư Sư mủm mỉm cười nhìn ái lang ăn như hổ đói. Nàng lại cho hắn rót một chén rượu rồi cười nói:
- Ăn trước xong lại nói, chớ mắc nghẹn.
Lý Diên Khánh càn quét hết nửa bàn tiệc rượu, lúc này mới vỗ vỗ bụng, nói:
- Bây giờ thì thực đã no lắm rồi.
Lý Sư Sư bưng một chén rượu lên, cười nhẹ nhàng nói:
- Chén này Sư Sư kính chàng, chúc mừng Lý lang đỗ cao Thám Hoa.
- Đa tạ nương tử!
Lý Sư Sư đỏ bừng mặt, cúi đầu dịu dàng nói:
- Ta cũng không phải nương tử của chàng, đám nhạc phụ của chàng đang tìm chàng khắp thành đấy!
Lý Diên Khánh cuối cùng cũng không kìm nén được xúc động. Hắn ôm nàng lên, đi vào trong phòng. Tâm hồn Lý Sư Sư sớm đã thuộc về ái lang. Nàng không cự tuyệt, chỉ xấu hổ náu gương mặt xinh đẹp nóng hổi vào lồng ngực hắn, cất tiếng lí nhí:
- Ở đây không được, tới lầu hai!
Lý Diên Khánh ôm giai nhân lên lầu hai. Mấy thị nữ thân thuộc vội vàng thu dọn cho bọn họ, xong xuôi mới xuống lầu.
Lý Diên Khánh thổi tắt ngọn nến, ôm ấp giai nhân, chậm rãi ngả xuống màn ấm phù dung.
Chuyển diện lưu hoa tuyết, đăng sàng bão khỉ tùng. Uyên ương giao cảnh vũ, phỉ thúy hợp hoan lung. Mi đại tu tần tụ, thần chu noãn canh dung.
Khí thanh lan nhị phức, phu nhuận ngọc cơ phong. Vô lực thung di oản, đa kiều ái liễm cung. Hãn quang châu điểm điểm, phát loạn lục tùng tùng.
Phương hỉ thiên niên hội, nga văn ngũ dạ cùng. Lưu liên thì hữu hạn, khiển quyển ý nan chung. Mạn kiểm hàm sầu thái, phương từ thệ tố trung.
Tặng hoàn minh ngộ hợp, lưu kết biểu tâm đồng. Đề phấn lưu thanh kính, tàn đăng nhiễu ám trùng. Hoa quang do nhiễm nhiễm, húc nhật tiệm đồng đồng
Trích “Hội chân thi”. Bài thơ này nằm trong tác phẩm Hội chân ký, còn gọi là Oanh Oanh truyện của Nguyên Chẩn, đã được Lỗ Tấn biên tập vào tập Đường Tống truyền kỳ. Bài thơ gồm 6 đoạn, tả chuyện Trương sinh gặp gỡ với Thôi Oanh Oanh, hai người mới gặp đã hợp ý tâm đầu, hợp hoan rồi trao đổi tín vật và hẹn ước. Trích đoạn trên là đoạn miêu tả chuyện hợp hoan giữa Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh. Đại ý tình chàng ý thiếp, như lạc cảnh tiên, tâm hồn và thể xác hòa quyện quên cả thời gian.
Trời dần dần sáng. Lý Diên Khánh tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Hắn đưa tay sờ soạng bên người, giai nhân đã không còn đó. Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy nàng yểu điệu thướt tha như tiên nữ đang ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tình cảm.
- Mấy giờ rồi?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Lý Sư Sư lườm ái lang đầy vẻ kiều mị, tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng:
- Trời vừa mới sáng, Lý lang cứ ngủ thêm một lúc.
Lý Diên Khánh chậm rãi nằm xuống. Hắn nghĩ lại về một đêm phiêu hồn vừa qua. Tâm tình không gì miêu tả hết. Niềm vui cá nước bất tận, cái kiểu tình lang ý thiếp này thực khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Lúc này, hắn thấy bên cạnh che kín một đoạn lụa trắng, liền nhẹ nhàng lật lên xem. Chỉ thấy phía dưới là một đóa hoa điểm xuyết. Lý Sư Sư ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng như con mèo con nằm ở trong ngực hắn, thấp giọng nói:
- Bây giờ chàng đã tin tưởng Sư Sư trong sạch chứ!
Lý Diên Khánh nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc như thác nước của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Cũng thật khó khăn cho ngươi!
Lý Sư Sư thở dài nhè nhẹ, nói:
- Thiếp thân chỉ là tương đối may mắn. Có mấy phần dung mạo, lại có chút tài nghệ mọn. Nếu không đã lưu lạc phong trần như các tỷ muội khác từ lâu. Lấy đâu cơ hội được Lý lang yêu thương như thế này.
Lý Diên Khánh hôn cái trán trơn bóng của nàng, nói:
- Ngươi đi chuộc thân đi! Hoặc là ta giúp ngươi chuộc thân. Sau đó ta báo cáo phụ thân, cưới ngươi làm vợ.
Sống mũi Lý Sư Sư cái chua chua. Nàng cảm kích nước mắt chảy xuống. Vội vàng lau nước mắt, nàng chủ động hôn ái lang rồi ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Con người Sư Sư đã thuộc về Lý lang. Trái tim kiên định. Chỉ có điều Sư Sư có tự hiểu, không dám làm vợ Lý lang. Nếu có thể làm thiếp, được Lý lang chi sủng ái, Sư Sư đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.
- Thế là vì sao?
Lý Diên Khánh ngồi dậy, nói vẻ mất hứng:
- Ta chưa có cưới vợ, vì sao lại không thể cưới ngươi?
- Một ngày nhập giáo phường, cả đời không thể tẩy sạch. Tuy ta thân trong sạch, nhưng thanh danh đã không còn. Lý lang đỗ cao Thám Hoa, tiền đồ như gấm. Sư Sư làm sao có thể vì lợi ích một người, để lỡ tiền đồ của Lý lang.
- Tiền đồ?
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, nói:
- Chiến loạn sắp tới, ngay cả Đại Tống cũng không có tiền đồ, ta còn dám xa xỉ nói chuyện gì tiền đồ!
Lý Sư Sư vuốt ve ái lang mặt, ôn nhu nói:
- Ta suy tính ròng rã một năm. Nếu chàng không thi đậu khoa cử, ta nguyện ý cùng chàng ẩn cư Giang Nam. Nam cày nữ dệt, chúng ta sống cuộc sống phẳng lặng, yên bình. Nhưng chàng giờ đã thi đậu khoa cử. Chàng phải thực hiện khát vọng của mình. Sư Sư không thể trở thành gánh nặng cho chàng? Lý lang, đừng làm khó cho ta.
- Ngươi có ý gì? Muốn đuổi ta đi sao?
Lý Diên Khánh lạnh lùng hỏi.
- Không! Không! Không! Ta nguyện ý đi theo chàng. Nhưng tuyệt đối không nên bàn chuyện lấy ta làm vợ nữa. Chí ít mấy năm tới cũng đừng nói nữa.
Trong lòng Lý Sư Sư đau khổ. Nàng chậm rãi cúi đầu, lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết. Mặc dù quan gia tạm thời không có đụng vào nàng, nhưng y cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có được nàng. Nếu để y biết được thể xác tinh thần của nàng đã có chủ, y làm sao có thể bỏ qua Lý lang? Khi đó, chính nàng mới là người hại Lý lang.
Lý Diên Khánh nhìn nàng chăm chút một lát, sau đó lại chậm rãi hỏi:
- Ngươi đi theo ta, nguyện ý từ bỏ tòa nhà này, nguyện ý từ bỏ tiền tài phú quý?
Lý Sư Sư nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Chỉ cần có thể đi theo Lý lang, cái gì ta cũng nguyện ý từ bỏ.
- Được a! Chuyện này chúng ta bàn sau. Ta đi trước nhìn xem phụ thân thế nào. Buổi chiều sẽ trở lại tìm ngươi.
(Phím tắt ←) chương trước | trở về mục lục | gia nhập phiếu tên sách | đề cử quyển sách | trở về trang sách | chương sau (Phím tắt →)
Trở về đỉnh chóp
Ta tàng thư đỡ
Đem quyển sách thêm vào kho truyện
Chương tiết sai lầm / ấn vào đây báo cáo
Trọng yếu tuyên bố: Tiểu thuyết ”” tất cả văn tự, mục lục, bình luận, hình ảnh các loại, đồng đều từ dân mạng phát biểu hoặc thượng truyền cũng giữ gìn hoặc đến từ công cụ tìm kiếm kết quả, thuộc hành vi cá nhân, cùng lập trường bổn trạm không quan hệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận