Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 749: Tạm thời nhượng bộ

Chương 749: Tạm thời nhượng bộChương 749: Tạm thời nhượng bộ
Mã Chính đã đợi ở thiên trướng gần ba canh giờ, y chắp tay đi tới trước cửa trướng thở ngắn thở dài, trong lòng nôn nóng bất an, mắt thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Hoàn Nhan Tà Dã lại không có chút ý tứ muốn tiếp kiến y, lúc này Mã Chính vừa đói vừa khát, lại vô cùng sợ hãi, y sợ Kim Binh chặt đầu mình xuống để tế cờ, lại sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về không cách nào báo cáo với Quan gia.
Lúc này, mấy tên binh sĩ Kim Quốc bước nhanh tới, lạnh lùng nói với Mã Chính:
- Đi theo chúng ta!
- Đây là…. Là đâu?
Mã Chính khẩn trương hỏi.
Mấy tên lính lại không trả lời y, bước nhanh rời khỏi, Mã Chính đành phải tăng tốc độ, chạy theo.
Không bao lâu, Mã Chính được đám binh sĩ dẫn tới đại trướng của trung quân, trước đại trướng đứng đầy mấy trăm tên binh sĩ Nữ Chân, ai nấy mặt mày dữ tợn, tay cầm đao lớn sáng loáng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mã Chính.
Trước trướng đặt một bàn cờ bố trận, phía trên có ba chiếc mâm sơn son lớn, trong đó có hai mâm lớn mỗi mâm đặt một cái đầu người, đều là đầu đội mũ hình hai chiếc cánh của quan viên Đại Tống, một mâm khác thì trống không, cho Mã Chính một loại ám chỉ đặc biệt.
Mã Chính kinh hồn bạt vía đi vào trong đại trướng, hai bên đều là đại hán Nữ Chân giống như hung thần, ở trần, tay cầm đao, khiến Mã Chính hai chân run cầm cập.
Một lão già tuổi chừng năm mươi cao cao tại thượng đang ngồi trên Soái vị, mặc y phục quý tộc của Kim Binh, Mã Chính vừa nhìn đã nhận ra người này, là Am Ban Bột Cực Liệt của Kim Quốc Hoàn Nhan Tà Dã, dựa theo quy tắc kế vị đệ kế thừa huynh của Kim Quốc, sau khi Hoàng đế hiện tại của Kim Quốc băng hà, Hoàn Nhan Tà Dã chính là người thừa kế hoàng vị của Kim Quốc.
Mặc Dù Mã Chính bị dọa đến toàn thân run rẩy, nhưng y cũng không bị mất lý trí, cố kìm nén sự mềm yếu của đôi chân, không để bản thân khụy xuống, mà khom người thi lễ nói:
- Đại Tống Hồng Lư Tự Thiếu Khanh tham kiến An Ban Bột Cực Liệt!
Hoàn Nhan Tà Dã ánh mắt chăm chú nhìn Mã Chính, qua hồi lâu, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, Mã Chính vậy mà không quỳ xuống, chứng tỏ tinh thần của y vẫn không bị đánh tan.
- Mã Chính, ngươi đến đại doanh ta làm gì?
Hoàn Nhan Tà Dã lạnh lùng hỏi.
- Ta phụng ý chỉ Thiên tử đến đây cùng quý quân tiếp xúc, xem có biện pháp gì tránh hai bên quân Tống thương vong nặng nề hay không.
Hoàn Nhan Tà Dã nở nụ cười,
- Biện pháp rất đơn giản, quân Tống mở thành đầu hàng, sẽ không có thương vong gì, không phải sao?
- Đô Nguyên Soái nói đùa rồi, ý ta nói là phương án hai bên cùng có thể chấp nhận, nếu như chỉ có một bên chấp nhận được, mà một bên thì không thể, vậy thì phương án cũng không có ý nghĩa gì.
- Nói nghe thì hay, mắt nhìn thấy Thái Nguyên bị Kim Binh của ta đánh hạ, viện quân Hà Đông Lộ tới, Đông Kinh sắp sửa bị công phá, các ngươi lại chạy tới đàm phán nghị hòa, Mã Thiếu Khanh, người cảm thấy nghị hòa kiểu này cần thiết sao?
Mã Chính lắc đầu,
- Lợi ích phải có qua có lại, nếu như Kim Quốc không vì lợi ích, đại quân xuôi nam làm gì, lẽ nào là chỉ để đồ sát một vài bách tính vô tội để trút giận sao?
Trên mặt Hoàn Nhan Tà Dã nở nụ cười,
- Mã Thiếu Khanh rất biết cách nói chuyện, không sai, Kim Binh xuôi nam đúng là vì lợi ích mà đến, vậy Mã Thiếu Khanh có điều gì có thể làm lay động được phương án của chúng ta đây?
- Nếu Đô Nguyên Soái nguyện ý nghe phương án của ta, vậy vì sao không rút hết binh sĩ đi, dâng một ly trà đãi khách, để ta thong dong nói thật chi tiết?
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu,
- Được rồi! Coi như lời ngươi có lý.
Y lập tức ra lệnh nói:
- Tất cả lui hết, dâng trà!
…….
Trong ngự thư phòng Tử Vi Điện, Lý Cương và Tông Trạch đang ra sức thuyết phục Thiên tử Triệu Hoàn từ bỏ tư tưởng thỏa hiệp, cùng Kim Binh chiến đấu đến cùng.
Lý Cương vốn là phái trung gian, y không theo chủ trương tác chiến quyết liệt như Lý Diên Khánh và Tông Trạch, nhưng cũng không kiên quyết phản đối đám người Bạch Thời Trung xin hòa, chủ trương của y là lấy chiến thúc đẩy hòa, bức bách Kim Binh chủ động cầu hòa quân Tống, dùng đàm phán để thay thế chiến tranh, để Đại Tống thu được lợi ích lớn nhất.
Tư tưởng lấy chiến thúc đẩy hòa này của Lý Cương đã nhận được sự ủng hộ của của một bộ phận triều thần, nhưng thế cục cuối cùng lại ngược lại với hướng tưởng tượng ban đầu của Lý Cương, hiện tại bản thân đã không có lựa chọn nào giữa đường nữa, chỉ có hai sự lựa chọn giữa chiến và hòa, Lý Cương không thể không lựa chọn theo hướng phái chủ chiến.
Về phần Tông Trạch, y cũng là người theo phái chủ chiến cứng nhắc, thái độ còn kịch liệt hơn cả Lý Diên Khánh.
- Bệ hạ, đã chiến đấu kịch liệt hơn một tháng, toàn bộ vũ khí công thành cỡ lớn của Kim Binh đã bị phá hủy, thương vong gấp mấy lần quân Tống, không còn lực để tấn công, mà quân Tống sĩ khí dâng cao, sẵn sàng chiến đấu, lương thực trong thành có thể cầm cự được một năm, quan trọng hơn là quân dân đồng tâm hiệp lực, tin rằng kiên trì tối đa một tháng, Kim Binh chắc chắn sẽ thảm hại mà lui binh, lúc này nên tiến hành cuộc chiến đến cùng, mà tuyệt đối không thể dễ dàng nghị hòa, xin bệ hạ nghĩ lại!
Lý Cương bên cạnh cũng nói bổ sung:
- Tông Lão Tướng Quân nói đều vô cùng chính xác, Vương Quý Tướng Quân dẫn Kỵ Binh thiêu đốt kho Lê Dương, đốt trăm vạn gánh cỏ khô Kim Binh thành tro bụi, lương thực chiến mã Kim Binh sắp cạn kiệt, chỉ cần kiên trì thêm mười ngày, Kim Binh chắc chắn không đánh mà lui, bệ hạ, hiện tại nghị hòa chính là mong muốn của người Kim, sẽ lãng phí một bàn cờ tốt của chúng ta ạ!
Triệu Hoàn cố gắng khắc chế sự kiên nhẫn, trong lòng y đã vô cùng chán ghét hai tên đang ra sức khuyên bảo, hai kẻ này chỉ cân nhắc quân sự mà không màng tới chính trị, coi như người Kim lui binh lên phía Bắc, vậy thì Hà Đông Lộ phải làm sao? Hai lộ Hà Bắc phải làm thế nào? Chẳng lẽ người Kim lại chắp tay nhường lại? Chỉ có đàm phán, đạt được một hiệp nghị hòa bình lâu dài với người Kim, giống như liên minh Đàn Uyên, Đại Tống mới mới được an khang đến mấy trăm năm, bản thân mới có thể là một Hoàng Đế chân chính.
Nhưng ngoài chính trị ra, Triệu Hoàn cầu hòa còn có một nguyên nhân không thể nói được, đó chính là hoàng quyền, phụ hoàng y thối lui mà không từ bỏ, tiếp tục thi hành hoàng quyền ở một vùng Đông Nam, chiếu lệnh thậm chí có thể đạt tới Kinh Tương Ba Thục, mà mình lại đang ở thời khắc quan trọng tranh giành hoàng quyền, bị vây ở thành Đông Kinh, chiếu lệnh không ra được khỏi vùng cấm, nếu như giống lời Tông Trạch đánh thêm một tháng, vậy thì hoàng quyền của mình sẽ tiêu vong hoàn toàn, Triệu Hoàn làm sao có thể khoan dung nổi.
- Tâm tình hai vị ái khanh trẫm hoàn toàn có thể hiểu được, trẫm cho người đi tiếp xúc với Kim Binh, cũng không phải muốn thỏa hiệp, mà là muốn tìm một loại phương thức dụng binh không đánh mà thắng, như lời hai vị nói, chính là cho Kim Binh một thể diện lui binh, binh pháp có nói, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tuy trên phương diện quân sự chúng ta đã chiếm thế thượng phong, vậy thì càng không cần lo lắng đàm phán, đàm phán với Kim Binh, nếu như đàm phán thất bại, sau đó tiếp tục đánh, hai vị ái khanh, cuộc chiến công thành đã tiến hành hơn một tháng, tướng sĩ dùng cả tính mạng, triều đình chúng ta cũng không thể chỉ đứng nhìn a! Ít nhiều cũng phải góp một chút sức lực để kết thúc chiến tranh.
Lý Cương còn muốn nói tiếp, Triệu Hoàn rốt cục nhịn không được, mặt trầm xuống, sốt ruột khoát tay nói:
- Ý trẫm đã quyết, đừng khuyên nữa!
Y phất ống tay áo một cái, xoay người nghênh ngang rời khỏi ngự thư phòng,
- Hồi cung!
……
Lần tiếp xúc với Kim Doanh lần thứ nhất của Mã Chính cuối cùng đã kết thúc, hai bên nói chuyện thẳng thắn với nhau hơn một canh giờ, cuối cùng đạt được sự nhìn nhận chung, từ ngày mai, hai bên chính thức bắt đầu ngưng chiến đàm phán, lấy đàm phán hòa giải làm phương thức kết thúc chiến tranh.
Mã Chính thở dài một hơi, cáo từ rời khỏi Kim Doanh, Hoàn Nhan Tà Dã đi đến trước cửa rèm, chắp tay nhìn bóng lưng Mã Chính đi xa, nhàn nhạt hỏi:
- Lương tiên sinh, ngày mai chúng ta đàm phán như thế nào?
Lương Phương Binh bên cạnh lập tức khom người nói:
- Khởi bẩm Đô Nguyên Soái, muốn câu cá lớn trước tiên phải cho đủ mồi nhử, ngày mai đàm phán không cần để ý tới sự được mất của một thành, một cục, thậm chí cần cho Tống Triều một chút mật ngọt, như thế phái chủ hòa của Tông Triều mới có được thế, phải để triều đình đối phương hình thành một nhận thức chung, Kim Quốc chúng ta lui binh không phải là kết quả do phái chủ chiến dẫn binh kịch liệt chiến đấu, mà là công lao do phái chủ hòa thông qua đàm phán giành được, chỉ cần phái chủ hòa chiếm ưu thế trong triều, phái chủ chiến sẽ dần dần bị ra rìa, tới lúc đó giở thêm chút thủ đoạn, mục tiêu đám người Lý Diên Khánh, Lý Cương bị gạt ra ngoài đã có thể thực hiện.
Hoàn Nhan Tà Dã thầm tán tưởng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không chút biểu cảm, y thản nhiên nói:
- Nhưng nếu không có bất kỳ lợi ích lui binh nào, chỉ sợ không cách nào ăn nói với Lang Chủ!
- Đại Soái, cái gọi là lui binh cũng chỉ lui tới phía bắc Hoàng Hà, chỉ cần Hà Bắc, Hà Đông nằm trong tay chúng ta, không sợ bọn chúng không trả giá đắt, khi đó phái chủ hòa Tống Triều nắm giữ đại quyền triều đình, chúng ta lại tiếp tục mua chuộc gian tế, khiến phòng ngự Biện Kinh bị loại bỏ, Đại Soái hoàn toàn có thể tìm cơ hội xuôi nam lần nữa, tấn công chớp nhoáng một mạch công phá Biện Kinh, cho dù Triệu Hoàn lại muốn dùng tới Lý Diên Khánh cũng không kịp nữa.
Hoàn Nhan Tà Dã không kiếm chế được nữa, vui vẻ giơ ngón tay cái lên khen:
- Quả nhiên là diệu kế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận