Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 628: Trận đầu xuất kích

Chương 628: Trận đầu xuất kíchChương 628: Trận đầu xuất kích
Lúc chạng vạng tối, đám trinh sát lục tục trở về đại doanh, họ mang tới đủ loại tình báo, tập hợp những tình báo này, kỳ thực đã mở rộng thế cục. Cảnh nội Phu Châu có chừng bốn đội kỵ binh người Khương, mỗi đội kỵ binh khoảng hơn ngàn người. Trước mắt họ đang bận rộn chia cắt địa bàn, cho nên tạm thời không có động tĩnh gì.
- Người Khương cũng lấy bộ lạc làm chủ, các bộ lạc đều có lợi ích của mình. Họ vốn sống ở vùng bắc bộ Khánh Châu, hiện giờ đã chiếm lĩnh Khánh Châu và phần lớn Phu Châu. Lúc này họ cần ngồi xuống phân phối lợi ích, một khi tiến vào giai đoạn phân chia lợi ích sẽ sinh ra mâu thuẫn, có mâu thuẫn, phối hợp ăn ý trước đó sẽ giảm đi nhiều, với chúng ta mà nói đây chính là cơ hội.
Trong đại trướng, mười mấy tên Thiên tướng nghe cực kỳ chăm chú. Lý Diên Khánh lại dùng cây gỗ chỉ bản đồ nói:
- Nơi này gọi là Dương Oa Tử, cách chúng ta chỉ bốn mươi dặm, nơi đó cũng có một đội quân người Khương, chừng một ngàn hai trăm người, đều là kỵ binh. Nếu như chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân này, chúng ta có thể thu hoạch được sáu bảy trăm con chiến mã, là có thể thành lập được kỵ binh của mình, sau đó lại xâm chiếm từng bước…
Nói tới đây, Lý Diên Khánh dừng lại cười nói:
- Ta nghĩ rất nhiều người hẳn đều hiểu rõ chiến thuật của ta, đó chính là xâm chiếm từng bước, giống như con tằm, thôn phệ từng mảng người Khương.
Lúc này, Thiên tướng đệ nhất doanh Cao Sủng giơ tay nói:
- Người Khương sẽ không khoanh tay chịu chết, nếu như họ ý thức được nguy cơ, nhanh chóng liên hợp lại thì sao?
- Cao tướng quân nói đúng, người Khương cũng không phải kẻ ngu, chỉ ngồi ở đó chờ chúng ta xâm chiếm từng bước. Một khi họ cảm giác được nguy hiểm, chắc chắn sẽ nhanh chóng liên hợp. Tình huống này, chúng ta sẽ rút về đại doanh, treo cao miễn chiến bài, xem họ hao tổn được hay chúng ta hao tổn được!
Thấy mọi người liên tục gật đầu, Lý Diên Khánh lại tiếp tục nói:
- Đại quân chúng ta đã tiến vào Phu Châu, nhưng dường như người Khương chưa ý thức được nguy hiểm, thực ra là do một lần thắng lợi khiến họ tê dại rồi. Lần đầu họ đánh bại hai vạn sương quân, mà lần này chúng ta chỉ hơn một vạn người, họ có lòng khinh thường cũng là hợp tình hợp lý. Đây vừa vặn là cơ hội của chúng ta, lợi dụng lòng khinh thường của họ đánh cho họ một côn.
Nói tới đây, đại tướng phía dưới đều hơi rối loạn, mỗi người xoa tay kích động. Lý Diên Khánh cười nói:
- Mọi người trở về chỉnh đốn quân đội đi! Ăn no bụng ngủ đầy đủ trước, đêm nay sẽ xuất binh.
Các đại tướng lục tục rời trướng, trong trướng chỉ còn lại Lý Diên Khánh và hai tên Phó tướng Thống Lĩnh Hàn Thế Trung và Tào Tính. Lúc này, Lý Diên Khánh cúi đầu nhìn bản đồ không nói chuyện. Hàn Thế Trung đi tới cười nói:
- Trận chiến đầu tiên của Thống Chế sẽ không thỏa mãn với một ngàn Khương binh ở Dương Oa Tử chứ?
Lý Diên Khánh gật đầu, Hàn Thế Trung quả thực nhìn ra tâm sự của mình. Hắn dùng gậy gỗ chỉ vào một bộ lạc người Khương ở phía đông bắc:
- Nơi này gọi là Bách Trượng Nguyên, cũng có hơn một ngàn Khương binh ở nơi này, cách chúng ta năm mươi dặm. Ta muốn xử lý đội Khương binh này trước, sau đó quay đầu tiến thẳng Dương Oa Tử, một hành động tiêu diệt hai đội Khương binh, thực lực đối phương sẽ suy yếu ba thành.
Lúc này, Tào Tính vẫn luôn trầm mặc nhỏ giọng nói:
- Nhưng sau khi chúng ta xuất binh, Khương binh Dương Oa Tử có thể tới đánh lén đại doanh hay không?
- Có khả năng này, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường phòng ngự tại đại doanh.
Lý Diên Khánh chắp tay đi hai bước, nói với Tào Tính:
- Ngươi dẫn theo ba ngàn huynh đệ tọa trấn đại doanh, một khi có quân địch tới đánh lén đại doanh, ngươi lập tức phái người bẩm báo cho ta!
- Ti chức hiểu rõ!
Lý Diên Khánh lại trầm tư một lát, lúc này mới quay đầu nói với Hàn Thế Trung:
- Thông báo tất cả Thiên tướng, xuất phát lúc canh một!

Lần bạo loạn này của người Khương thật ra chỉ là một chi của người Đảng Hạng, bởi vì họ rất thích mặc áo đen, cho nên gọi là Hắc Đảng Hạng. Hắc Đảng Hạng thuộc về chi nhánh, mà Tây Hạ lại hi vọng đánh một cái đinh vào nội bộ triều Tống, cho nên Hắc Đảng Hạng vẫn luôn lưu lại Khánh Châu.
Mấy chục năm qua, Hắc Đảng Hạng cũng từng gây chuyện vài lần, nhưng trên cơ bản đều đối cứng với quan phủ bởi vì nông trường và thuế phú, cũng không có mục đích khác.
Nhưng lần này thì khác, liên quan tới sự tồn vong của Tây Hạ, trong thời khắc quan trọng này, Tây Hạ rốt cuộc vận dụng quân cờ ẩn giấu mấy chục năm này.
Lợi dụng Hắc Đảng Hạng bạo loạn để kiềm chế quân Tống, khiến Tây Hạ không còn nỗi lo về sau.
Lão Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên nắm giữ Hắc Đảng Hạng gần ba mươi năm đã bệnh nặng. Lão có hai con trai, trưởng tử Dã Lợi Phong kiêu căng khó thuần, quan hệ vô cùng tốt với Tây Hạ, vẫn luôn trở thành chó săn của Tây Hạ; mà tiểu nhi tử Dã Lợi Thịnh thì tương đối bình thản, gã có khuynh hướng lý niệm của phụ thân, giữ cân bằng giữa Tống Hạ.
Nhưng trong sáu bộ lạc lớn của Hắc Đảng Hạng, thủ lĩnh của năm bộ lạc ủng hộ Dã Lợi Phong, khiến Dã Lợi Phong gần hơn một bước tới vị trí Tù trưởng.
Chính vì nhận được sự ủng hộ của năm bộ lạc này, mới khiến Dã Lợi Phong không để ý phụ thân và huynh đệ phản đối kiên quyết, không chùn bước chấp hành chỉ thị của Tây Hạ, phát động bạo loạn tại Khánh Châu.
Cho tới hiện giờ, họ tiến quân cực kỳ thuận lợi, gần như cướp đoạt toàn bộ Khánh Châu và phần lớn Phu Châu, đánh tan hai vạn quân Tống, còn công phá hai tòa thành trí, cướp đoạt rất nhiều tài phú và nhân khẩu.
Hơn một tháng thế như chẻ tre, khiến Dã Lợi Phong ít nhiều hơi kiêu căng. Cho nên lúc nghe được một vạn quân Tống từ Kinh Triệu đánh tới, Dã Lợi Phong cũng không quá để trong lòng.
Gã biết rõ nội tình của quân đội này, quân tinh nhuệ Thiểm Tây Lộ đều điều đi bắc phạt, kết quả tổn thất gần như không còn, để lại là một số tân binh Cấm Quân vừa chuyển lên từ sươn binh, trên danh nghĩa là Cấm Quân, thực tế chính là nội tình sương quân, hơn nữa còn là sương quân chân ngắn.
Lúc đầu Dã Lợi Phong dự định thừa dịp đối phương đặt chân chưa ổn tụ tập kỵ binh cho đối phương một trọng kích, tiếc rằng mấy bộ lạc đang huyên náo túi bụi vì chuyện tranh địa bàn, nhất là tranh đoạt bãi cỏ phì nhiều dài trăm dặm hai bên bờ Trì Thủy, Nam Lợi Bộ và Khất Kết Bộ gần như muốn sử dụng bạo lực. Lúc này rất khó để tập trung họ lại.
Bản thân Dã Lợi Phong cũng có tâm sự, gã rời khỏi Khánh Châu quá lâu, nghe nói phụ thân đã tới thời khắc hấp hối, lúc này chỉ có huynh đệ bên cạnh, nói không chừng phụ thân thực sự sẽ quyết tâm truyền vị trí Tù trưởng cho huynh đệ.
Dã Lợi Phong cũng không quá thèm muốn vị trí Tù trưởng này, cùng lắm thì gã để thủ lĩnh những bộ lạc khác ủng hộ mình làm Tù trưởng là được, Dã Lợi Phong muốn chính là Dã Lợi Bộ.
Dã Lợi Bộ là bộ lạc lớn nhất Hắc Đảng Hạng, chia làm ba, lão Dã Lợi chiếm phần lớn nhất, hai đứa con trai mỗi người ba thành. Lúc chia nhà phụ thân cũng bất công, Dã Lợi Thịnh nhận được rất nhiều nhân khẩu thanh niên trai tráng.
Nhân khẩu thanh niên trai tráng và binh lực trong tay Dã Lợi Phong chỉ có hai thành của Dã Lợi Bộ. Người Đảng Hạng để ý thực lực hàng đầu, nếu như phụ thân cho huynh đệ mình Dã Lợi Bộ, dựa vào chút thực lực trong tay mình, chỉ sợ các bộ lạc còn lại sẽ không phục tùng.
Cho nên hai ngày này Dã Lợi Phong buồn bực trong lòng, gã muốn về Khánh Châu, nhưng lại không nỡ bỏ lại bên này, tất cả mọi người không chịu rút lui từ bỏ mảnh đất phía tây đã tới tay.
Dã Lợi Phong chắp tay đi trước đại trướng, buồn bực nhìn bầu trời đen tối như mực phía nam. Gã tiến thì vô lực, lùi lại không nỡ, thực sự không biết làm thế nào mới tốt.
Nhưng Dã Lợi Phong lại không biết, ngay lúc gã đang buồn bực mê mang, quân Tống phía nam đã bắt đầu phá cục.
Bách Trượng Nguyên là một cao điểm diện tích năm mươi dặm, địa thế bằng phẳng cây cỏ tươi tốt, hai bên bờ Trì Thủy hướng về phía bắc đều là cỏ xanh tươi tốt, là nơi rất tốt để chăn thả.
Bảo địa chăn nuôi bên này trước mắt bị bộ lạc thứ hai của Hắc Đảng Hạng là Nam Lợi Bộ chiếm hữu, nhưng mấy bộ lạc khác đều không chịu phục, nhất là Khất Kết Bộ phía bắc kiên quyết muốn chia một nửa lòng chảo sông, dẫn tới hai bộ lạc mâu thuẫn gần như xảy ra nội chiến.
Mấy ngày nay lực chú ý của Nam Lợi Bộ cơ bản đều ở lòng chảo sông phía bắc, tất cả lính gác gần như đều dùng để tiếp cận Khất Kết Bộ, lại không chú ý tới quân Tống phía nam.
Có lẽ bởi vì sống tại cảnh nội triều Tống lâu dài, Hắc Đảng Hạng cũng dần tạo thành thói quen kết trại, điều này cũng do địa hình quyết định, thảo nguyên vô bờ vo tận phần lớn là cao nguyên và vùng núi, lại thêm thường có đàn sói xuất hiện, cho nên các bộ lạc Hắc Đảng Hạng mỗi khi tới đâu việc đầu tiên là kết trại, ban ngày chăn thả, ban đêm lùa bầy cừu và gia súc trở về trại tránh sói.
Sơn trại của Nam Lợi Bộ ở trên một đồi núi cao trăm trượng, đồi núi dài chừng vài dặm, cũng cứng rắn hiểm yếu. Nam Lợi Bộ có nằm mơ cũng chẳng ngờ quân Tống lại đột nhiên giết tới ngoài cửa trại lúc trời sắp sáng.
Trong trại hỗn loạn, phụ nữ trẻ em kêu khóc lẩn trốn, một ngàn binh sĩ thanh niên trai tráng trốn hai bên cửa trại bắn tên. Cũng may địa thế hiểm yếu, quân Tống chỉ có thể giết lên từ cửa trại.
Chủ công cửa trại chính là đệ tứ doanh của Tào Mãnh, đệ tam doanh và đệ ngũ doanh trợ công, do Thống Lĩnh Hàn Thế Trung chỉ huy. Mặc khác Yến Thanh dẫn hai trăm trinh sát đi lên từ sau núi, làm kỳ binh giết vào trại địch.
- Đệ tứ doanh phá trại, tam doanh ngũ doanh yểm hộ cung nỏ, nổi trống xuất kích!
Hàn Thế Trung ra lệnh một tiếng, tiếng trống trận bỗng nhiên vang lên ầm ầm dưới chân núi, tiếng trống chấn động trời đất, trận hình quân Tống nhanh chóng thay đổi, chuyển từ trạng thái tập kết thành thế công, hai đội quân cung nỏ giết ra từ hai bên trái phải, đều có hơn ngàn người, tay cầm cung nỏ chạy vội, phóng tới cửa trại địch.
Tào Mãnh dẫn một ngàn bộ binh trường mâu đi phía trước, họ nhanh chóng xếp hàng, dùng ba mươi người làm một hàng, tổng cộng ba mươi hàng, tay cầm thuẫn lớn và trường mâu đang tiến công trong tiếng trống trận, từng bước đi tới trại lớn của người Khương cách đó hai trăm bắc.
Một dặm phía sau là sáu ngàn quân Tống chuẩn bị chiến đấu, trường mâu như rừng, sát khí ngút trời, quân đội đi lại chỉnh tề, chận trùng như sóng, đi theo tiết tấu, dưới sự dẫn đầu của Chủ soái Lý Diên Khánh, chậm rãi tiến về phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận