Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 77: Lý Trương tranh chấp (1).

Chương 77: Lý Trương tranh chấp (1).Chương 77: Lý Trương tranh chấp (1).
Lý Diên Khánh nghĩ một chút, đây không phải thanh niên trẻ tuổi quan hệ cực kỳ thân mật với Đại Nhạn tại tết Thổ Địa sao? Gã quả nhiên là người Trương gia, chỉ là hắn chưa bao giờ thấy gã.
- Người kia là ai?
Lý Diên Khánh mở miệng hỏi:
- Kẻ cùng đi với Trương Đại Khiếu.
Trong mắt Thang Hoài lập tức lộ vẻ kính nể:
- Người kia có thể là đệ tử xuất sắc nhất của Trương gia, gọi là Trương Kiều, hạng ba thi võ giải Tương Châu, tháng sáu năm nay sẽ vào kinh tham gia thi tỉnh võ cử nhân.
Lý Diên Khánh cũng hứng thú, lại là võ cử nhân thi giải, lúc nào Trương gia lại xuất hiện một đệ tử xuất sắc như thế, hắn chưa từng nghe nói qua.
Thang Hoài hiểu được nghi hoặc của Lý Diên Khánh, cười giải thích:
- Hắn là người An Dương, không phải người huyện Thang Âm chúng ta, trong khoảng thời gian này vừa vặn mua ngựa ở huyện Thang Âm chúng ta, hôm nay Trương lão gia tử đặc biệt dẫn hắn tới Vương gia uống rượu.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh khó hiểu.
Thang Hoài thấp giọng cười nói:
- Bốn thân hào nông thôn lớn của xã Hiếu Hòa, Lý gia đoạt giải nhất thi huyện, Vương gia và Thang gia chúng ta cũng tiến vào mười vị trí đầu, Trương gia không nhịn được thể diện nha! Đương nhiên phải dẫn một đệ tử có tiền đồ tới chống đỡ mặt mũi.
- Thì ra là thế!
Lý Diên Khánh lại cười hỏi:
- Vậy võ nghệ của hắn thế nào?
- Ta chỉ thấy qua hắn bắn tên, dùng cung tám đấu, tên nào cũng trúng hồng tâm, cái khác không biết, nghe nói giản pháp lợi hại.
Lúc này, Trương Đại Khiếu nhìn thấy Thang Hoài, giục ngựa chạy tới bên này. Thang Hoài vẫy tay chào hỏi với gã.
Trương Đại Khiếu ghìm chặt cương ngựa, tung người xuống ngựa. Gã bỗng nhiên nhận ra Lý Diên Khánh, liền khoa trương mở to mắt nói:
- Ơ! Vị này không phải Khánh ca nhi sao? Là làn gió thơm nào thổi lão nhân gia ngài tới đây rồi!
Lý Diên Khánh thấy gã chải tóc bóng loáng, mặc một bộ áo tơ lụa nửa tay màu đen, đai lưng đeo mấy món đồ chơi nhỏ không biết tên, bụng đã hơi béo nhô ra.
Lý Diên Khánh liền cười nhạt một tiếng:
- Hai năm này lão Trương phát tài rồi!
- Đâu có! Đâu có! Kiếm chút tiền thôi, nào có làm ăn lương thực lớn như Lý gia các ngươi.
Lý Diên Khánh nghe được giọng gã nói mang theo chút trào phúng, liền nhớ tới lời Tộc trưởng nói cho hắn. Hôm qua Trương Quân Bảo đã tới, theo lý hôm nay không nên tới nữa, nhưng hôm nay họ vẫn tới, hiển nhiên là muốn ngăn cản Lý gia mượn thuyền của Vương Vạn Hào.
Thang Hoài bên cạnh vội vàng cười hòa giải nói:
- Nghe nói Trương đại ca đã du ngoạn một lần ở kinh thành, thực khiến người ta hâm mộ!
- Đúng vậy! Ở kinh thành chỉ cần có tiền, cuộc sống quả thực còn vui vẻ hơn thần tiên. A Thang, đừng đi Huyện Học chó má làm gì, thực không có ý nghĩa, cùng ca ca tới kinh thành, ta dẫn ngươi đi ăn sơn hào hải vị, lại dẫn ngươi tới giáo phường ăn mặn một chút, cam đoan ngươi sẽ không tiếp tục muốn đi học nữa, thế nào, tháng sau cùng ca ca vào kinh thành chứ?
Lý Diên Khánh không nghe Trương Đại Khiếu nói bậy, ánh mắt hắn đặt trên người Trương Kiều phía sau. Hắn cảm giác được, Trương Kiều là võ sĩ loại hình lực lượng, hai cánh tay cơ bắp cực kỳ phát đạt, nguyên nhân luyện tập cử tạ nhiều năm, dáng người không quá cao, nhất là một chiếc giản đơn phía sau lưng gã, biểu lộ toàn thân chứa đầy lực lượng, đây mới thực sự là võ sĩ chính quy, khí chất rất khác biệt với loại võ sĩ xuất thân lùm cỏ như Hồ đại thúc.
Trương Kiều nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, mặc dù gã đã gặp Lý Diên Khánh ở tết Thổ Địa, nhưng trong mắt gã lại có vài phần khinh thường. Nếu không phải tộc đệ của gã đang chào hỏi Thang Hoài, gã mới mặc kệ không hỏi tới những thiếu niên nông thôn này.
Lúc này, Trương Đại Khiếu nhìn thoáng Lý Diên Khánh, ánh mắt xoay động, giới thiệu Trương Kiều cho Lý Diên Khánh:
- Tam ca, ta quên giới thiệu cho ngươi, vị Lý tiểu đệ này là hạng nhất thi huyện của chúng ta năm nay, văn võ đều thứ nhất, danh tiếng rất lớn tại xã Hiếu Hòa chúng ta.
Trương Kiều thản nhiên nói:
- Thi huyện là cái gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói.
Trương Đại Khiếu nghe được giọng nói trào phúng của tộc huynh, không khỏi cười to nói:
- Là thi nhập học Huyện Học, còn lợi hại hơn thi giải!
- Đi thôi! Không nên lãng phí thời gian.
Trương Kiều không để ý tới Lý Diên Khánh, giục ngựa đi về phía bắc. Trương Đại Khiếu vội vàng xoay người lên ngựa, lại nói với Thang Hoài:
- A Thang, đề nghị của ca ca, ngươi suy nghĩ một chút!
- Ta đã biết!
Trương Đại Khiếu giục ngựa đuổi theo tộc huynh phía bắc. Nhìn huynh đệ Trương thị đi xa, Thang Hoài cười nói:
- Có phải cảm thấy hơi cuồng vọng hay không.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Quả thực có một chút.
Thang Hoài thở dài:
- Dù sao cũng là hạng ba thi võ giải! Người ta có vốn liếng cuồng vọng, coi thường chúng ta cũng rất bình thường.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thời gian còn sớm, chúng ta đi thăm lão Nhạc một chút đi!
Hai người liền quay người đi tới nhà Nhạc Phi.

Nhà Nhạc Phi ngay bên cạnh nhà Vương Quý, chẳng qua tuy nói là bên cạnh, nhưng vẫn cách một khoảng, chủ yếu là cách một hồ cá lớn mười mấy mẫu, hai bên bờ đủ loại liễu rủ. Lúc này cây liễu đã nảy mầm, liễu xanh thành rừng, mầm mạch xanh lục trên mặt đất, khắp nơi là một màu xanh mơn mởn, cực kỳ xinh đẹp.
Nhà Nhạc Phi là nhà nông phổ thông, một tòa viện bên trong có năm gian phòng, chẳng qua thôn Thang Vương phổ biến khá giàu có, điều kiện nhà Nhạc Phi cũng coi như tốt, năm gian nhà đều là nhà ngói.
Nhạc Phi vốn có bốn huynh trưởng, đáng tiếc đều bất hạnh chết yểu. Gã đứng hàng thứ năm, tất cả mọi người gọi gã là Ngũ Lang, bên trên còn có A tỷ, sang năm chuẩn bị xuất giá, phía dưới còn có huynh đệ Nhạc Phiên, năm nay chỉ có bảy tuổi, vừa mới vào học đường Lộc Sơn.
Lý Diên Khánh đương nhiên không phải lần đầu tới nhà Nhạc Phi, hắn và Thang Hoài vòng qua hồ cá, liền thấy một phụ nhân ba mươi mấy tuổi đi tới từ đối diện, chính là Diêu thị mẫu thân của Nhạc Phi, cũng chính là con gái của sư phụ Diêu Đỉnh. Hai nhà Diêu Nhạc là thế giao, Diêu thị từ nhỏ đã gả cho Nhạc Hòa phụ thân của Nhạc Phi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là nữ tử cực kỳ hiền lành.
Diêu thị mặc một bộ quần áo vải thô tự mình may vá, trên đầu cắm một cây trâm đồng. Mặc dù gia cảnh nhà họ cũng không tính quá nghèo khó, với tính cách cần cù của phụ thân Nhạc Phi và mấy chục mẫu đất tốt tổ tiên lưu lại, nàng cũng có thể mua được mấy món đồ trang sức và quần áo ra dáng, nhưng Diêu thị cực kỳ tiết k iệm, dùng tiền tiết kiệm để cho con cái học tập, cũng làm gương tốt, dạy con cái học sống một cách đơn giản.
- Chào A thẩm!
Lý Diên Khánh và Thang Hoài vội vàng tới thi lễ.
Diêu thị thích Lý Diên Khánh nhất trong số mấy người bằng hữu của con trai, Lý Diên Khánh là ái đồ của phụ thân nàng, hiểu lễ tiến tới, khiến Ngũ Lang nhà nàng cũng đi theo đọc sách hăng hái, dĩ nhiên thi huyện được hạng hai, đây gọi là gần son thì đỏ.
Diêu thị cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra là Khánh ca nhi và A Thang, là tới tìm Ngũ Lang nhà ta đúng không! Hắn còn đang ở ruộng, hôm nay tương đối bận rộn, ta đi đưa chút nước cho cha con họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận