Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 466: Ra tay cảnh cáo

Chương 466: Ra tay cảnh cáoChương 466: Ra tay cảnh cáo
Vào đêm, tiếng đàn vang lên làm cho Lý Duyên Khánh tỉnh giấc, hắn khoác thêm áo ra khỏi phòng. Tư Tư có thói quen ngủ riêng. Nàng hơi bị khó ngủ, cần im lặng tuyệt đối mới có thể đi vào giấc ngủ. Vì vậy nàng cùng hai thị nữ bên người ở tại phòng nhỏ phía đông, Lý Duyên Khánh thì ngủ ở phòng phía tây, cách vách thư phòng của hắn, cùng phòng nhỏ có cửa nối liền.
Mặt sau nhà là một khu rừng trúc, xuyên qua đường nhỏ lát đá trong rừng là hồ nước, nơi này có xây một tòa đình, Lý Duyên Khánh đặt tên cho nó là Thính cầm tiểu trúc. Lúc này, tiếng đàn đang từ trong đình vọng ra.
Lý Duyên Khánh đứng ở bên rừng nhìn chăm chú vào đình cách đó vài chục bước, chỉ thấy Tư Tư mặc váy dài trắng như tuyết, đang ngồi ở trên ghế đệm đánh đàn hết sức chăm chú. Bên cạnh nàng có đốt một lò hương, khói nhẹ lượn lờ. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc xõa trên vai nàng hơi hơi bay lên. Dưới ánh trăng sáng tỏ xanh như biển phiêu du ở trên bầu trời, ánh trăng chiếu trên mặt nước cùng cây cối, làm cho Tư Tư giống như tiên tử mới từ cung trăng đi xuống.
Khi khúc đàn chấm dứt, Tư Tư nói với thị nữ bên cạnh một câu, thị nữ bên cạnh tiến lên ôm đàn về phòng trước. Tư Tư đứng lên áy náy nói: “Quấy nhiễu giấc ngủ phu quân rồi.”
Lý Duyên Khánh đi lên trước mỉm cười, ” Tân nguyệt như giai nhân, xuất hải sơ lộng sắc. Quyên quyên đáo hồ thượng, liễm liễm diêu không bích. Dạ lương nhân vị tẩm, thủy tĩnh văn hưởng cầm….. Tư Tư đánh đàn đêm, không lẽ là nhớ nhà?”
Tư Tư vừa bước tới vừa mỉm cười yêu kiều, “Do đến nhà mới, thiếp cần chậm rãi thích ứng. Đêm nay nhất thời ngủ không được, liền dậy đánh đàn, thật sự không có nhớ nhà.”
Lý Duyên Khánh kéo Tư Tư ngồi xuống trên ghế đệm, nhẹ nhàng ôm vai của nàng hỏi: “Nàng chưa bao giờ nói cho ta biết, quê nhà còn có người thân hay không?”
Tư Tư trầm ngâm một chút nói: “Cha mẹ thiếp đã sớm qua đời, nhưng quả thật thiếp còn có huynh đệ, hôm nay nhìn thấy Thanh nhi, thiếp bỗng nhiên nghĩ tới huynh đệ của mình.”
“Nàng đã đi tìm chưa?”
“Sao lại không có đi tìm. Mấy năm trước thiếp đã nhờ người đi tìm, nhưng tìm không thấy, cũng không biết bị người Tây Hạ bắt đi, hay là đã chết. Cái thôn trước đây thiếp ở đã bị phá hủy bởi chiến tranh, cả người xấu đem bán thiếp vào nhạc phường cũng chết ở dưới đao của người Tây Hạ. Tây Hạ thấy y vô dụng, nên một đao giết chết, coi như là báo ứng của hắn.”
Nói đến cái này, Tư Tư nhẹ nhàng rúc vào trong lòng phu quân, cười nói: “Phu quân nói Tào gia đi!
“Tào gia?”
Lý Duyên Khánh cười lắc đầu, “Tào gia cho ta cảm giác rộng lớn. Tòa nhà này của chúng ta chỉ tương đương với một gian nhà nhỏ của bọn họ. Nói thật, ta đi ở trong đó có cảm giác mình thực nhỏ bé.”
Tư Tư cười nhẹ nói: “Phu lang nhìn thấy là lịch sử. Đó là tích lũy từ mấy thế hệ Tào gia trong hơn một trăm năm, con cháu của Tào gia cũng không có mấy người theo kịp phu lang. Thiếp cũng biết Tào gia rất có tiền, ba mươi năm trước, Tào Bình từng ở Phàn lâu tiêu ba vạn lượng bạc một đêm, đến nay vẫn giữ nguyên là kỷ lục chi tiêu cao nhất của Phàn lâu. Nhưng như thế thì thế nào, có thể đả động Lý Sư Sư thiếp sao? Mơ tưởng! Chỉ có phu quân của thiếp là có thể làm thiếp động lòng, để cho thiếp cam nguyện vứt bỏ tất cả danh lợi đi theo.”
Lý Duyên Khánh thở dài: “Tình cảm của Tư Tư, chỉ sợ ta cả đời đều trả không được.”
“Vậy cứ ôm thiếp cả đời, đợi có một ngày thiếp lớn tuổi sắc suy, không được vứt bỏ thiếp!”
Lý Duyên Khánh nhấc tay nói: “Lý Duyên Khánh ta thề…”
Tư Tư đưa tay bịt miệng của hắn, “Dụng tâm thề, không cần nói ra, thiếp chỉ tin tưởng khắc cốt minh tâm, không tin miệng lưỡi trơn tru.”
Lý Duyên Khánh yên lặng gật đầu, “Nàng nói đúng, lời thề phải nói cho chính mình, mà không phải đối phương.”
Tư Tư lại cười nói: “Chúng ta tiếp tục nói Tào phủ, hôm nay lão gia tử Tào gia có ướm chuyện cưới hỏi với chàng hay không?”
Lý Duyên Khánh có điểm kinh ngạc nhìn nàng, ” làm sao Nàng biết?”
“Ý của phu lang là thông gia?”
“Lão chỉ ám chỉ, hỏi ta có suy xét thành lập gia thất hay không? Ta nói cho lão, ta không muốn vì thành lập gia thất mà cưỡng ép, thật ra chính là hàm súc ngăn chận lời lão muốn nói.”
Tư Tư cúi đầu thở dài một tiếng, “Tuy phu quân ân sủng thiếp, nhưng dù sao thiếp cũng không thể thay thế thê thất. Thiếp là hy vọng phu quân có thể cưới vợ sớm một chút, cưới một nữ tử ôn nhu hiền lành, có thể cùng thiếp tương kính tương dung. Nói thật, thiếp thật sự sợ một phụ nữ đanh đá vào nhà.”
Lý Duyên Khánh khẽ cười nói: “Ta cũng sợ người đanh đá, cho nên ta nhất định sẽ cưới một đại phụ mà Tư Tư thích, nếu Tư Tư không thích, nữ tử nọ có là thiên tiên xinh đẹp, ta cũng không bao giờ nghĩ tới.”
“Phu quân hữu tình, Tư Tư tâm lĩnh.”
Tư Tư vốn định đề cập một chút chuyện Tào Uẩn, nhưng nghĩ nghĩ, nàng cũng hiểu vẫn thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, tựa như phu quân nói, không thể vì thành lập gia thất mà gượng ép.
“Ngày mai là ngày giỗ cha thiếp, thiếp muốn đưa Tiểu Thanh Nhi đi Pháp Vân tự dâng hương, cũng thuận tiện để cho nàng bái tế phụ thân một chút.”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, “Ngày mai ta bảo xe trâu Bảo Nghiên Trai lại đây, các nàng ngồi xe ra ngoài đi dạo phố, mang theo che mặt, tin tưởng người khác cũng nhận không ra nàng. Qua vài ngày nữa chính là trùng dương, triều đình nghỉ một ngày, ta sẽ đưa mọi người ra khỏi thành đi đạp thu.”
Tư Tư vui mừng, nàng ở trong nhà thực đã chán lắm rồi, chỉ muốn đi ra ngoài một chút
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Lý Duyên Khánh liền rời nhà vào triều. Lúc gần đi, hắn bảo Dương Quang đi Bảo Nghiên Trai mượn đến xe trâu, lại bảo hắn cùng Trương Hổ hộ vệ xe trâu đi dạo phố.
Hôm nay muốn tới tự viện cách vách tế cha, Hỗ Thanh Nhi cũng dậy sớm, Tư Tư đội che mặt cho nàng. Che mặt có hai loại, một loại là hình bảo tháp, vành nón hướng xuống, toàn bộ màn che phủ ở trên vai, che thực kín từ bả vai trở lên, loại này thích hợp cho phụ nữ tuổi hơi lớn mang.
Mà phần lớn nữ tử trẻ tuổi thích mang lạp sa, giống như đấu lạp (mũ rộng vành) mà rộng hơn chút, bên rìa có lụa mỏng. Lụa mỏng sẽ phất phơ ở trên mặt, rộng rãi có mỹ quan lại không ảnh hưởng hô hấp, còn có thể mang tới cho người ta một loại đẹp mông lung.
đương nhiên là Tư Tư cùng Thanh nhi mang lạp sa, hơn nữa các nàng để lụa hơi dài, nếu không vén lên, trên cơ bản không nhìn thấy khuôn mặt.
Hỉ Thước cầm lạp sa than thở nói: “Cái thứ này đội lên chán qua, ta sẽ không đội đâu!”
Tư Tư cười nói: “Cũng không có ai bắt buộc muội đội, nói đến muội cũng không cần phải đội.”
Lúc này, Thanh Nhi nghĩ tới một chuyện cười: “Lô thế thúc có một nghĩa tử tên là Yến Thanh, tiểu tử này tinh thông thuật dịch dung, phi thường lợi hại, muội cũng học qua một chút từ hắn…”
Thanh Nhi còn chưa nói xong, Hỉ Thước đã vui mừng vỗ tay, “Vậy dùng thuật dịch dung là tốt rồi, không cần mang mấy tấm che mặt này.”
Thanh Nhi vội vàng lắc đầu, “Muội hãy nghe ta nói hết đã, thuật dịch dung của hắn là dùng da heo tước mỏng rồi dính lên trên mặt, thật ra cũng hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nhưng khi dán ở trên mặt rất khó chịu, chỉ có thể để quân đội dùng còn chúng ta không thể. Nhưng còn có một loại thuật dịch dung chính là hoá trang, ta suy nghĩ, nếu Bảo Nghiên Trai bán các loại son phấn trang điểm, vì sao không mời một thợ trang điểm cao cấp đến dạy, về sau Quách đại tỷ trang điểm một chút, là có thể biến thành một người khác, như vậy ra ngoài du ngoạn là sẽ càng không phải lo lắng.”
Tư Tư gật gật đầu, đây cũng là một biện pháp tốt, dùng trang điểm đến thay đổi tướng mạo, Bảo Nghiên Trai có điều kiện này, hoàn toàn có thể lợi dụng.
“Thanh Nhi, ngươi biết trang điểm sao?” Hỉ Thước hỏi.
“Ta chỉ biết một chút, nhưng ta biết phủ Đại Danh có một Lưu bà bà, bản lĩnh trang điểm cực cao, Bảo Nghiên Trai có thể mời đến dạy trang điểm.”
Hỉ Thước vui vẻ nói: “Hôm nay ta phải đi nói cho lão gia, nhất định mời Lưu bà bà này đến. Dù sao Bảo Nghiên Trai chúng ta cũng cần một đại sư trang điểm cao minh.”
thắp hương ở Pháp Vân tự không mất bao nhiêu thời gian, các nàng thắp hương xong đi ra, xe trâu đã đến trước cửa phủ chờ.
Lúc này, Trương Hổ tiến lên nói: “Phụng lệnh Ngự Sử, hộ vệ phu nhân xuất hành, ta cùng Dương Quang đi theo sau xe, phu nhân có yêu cầu gì có thể ra lệnh!”
Tư Tư cũng thích Trương Hổ. Gã là người trầm ổn, kiên định, làm cho người ta tin cậy, Dương Quang kia có vẻ miệng lưỡi trơn tru, bất quá chỉ là không thích về mồm mép, chứ người là đáng tin. Tư Tư liền gật gật đầu, “Hôm nay phiền toái hai vị.”
Dương Quang vung tay lên, cợt nhả nói: “Phu nhân yên tâm, ai dám đùa giỡn phu nhân, chúng ta cam đoan đánh cho hắn bán sống bán chết!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo tia chớp đen thui đánh tới, tốc độ nhanh không gì so sánh nổi, sợi roi giống như một con rắn hơi cuốn lấy cổ Dương Quang, Dương Quang sợ tới mức hồn phi phách tán, một cử động nhỏ cũng không dám, hắn đã cảm giác được bên trong có dấu lưỡi dao cực kỳ sắc bén, chỉ cần lôi kéo, đầu của hắn sẽ không còn.
Hỗ Thanh Nhi lạnh lùng nói: “Về sau đừng nói lung tung, đặc biệt ở trước mặt tẩu tử của ta, nếu không ta trực tiếp cắt đầu của ngươi.”
“Tiểu nhân biết sai rồi!” Dương Quang sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhận sai.
Tư Tư ở bên cạnh ôn nhu nói: “Hắn có mồm mép chán ghét như vậy, nhưng cái khác lại tốt, đối với quan nhân cũng thực trung thành, Thanh Nhi thả hắn đi!”
Thanh Nhi nhẹ buông tay, thu hồi roi lại như tia chớp. “rắc! ” cây roi đã khoác ở bên hông, bình thường tiên nhận của nàng giống như một cái đai lưng màu xanh khoác ở bên hông, xuất roi thu roi, hết sức thuần thục. Nó là thứ vũ khí mà nàng thuận tay nhất.
Thanh Nhi trừng mắt nhìn Dương Quang một cái, “Đại tỷ, chúng ta lên xe!”
Ba người lên xe trâu, xe trâu chậm rãi khởi bước, Trương Hổ nói với Dương Quang lòng còn sợ hãi: “Nhớ kỹ, hai chữ đùa giỡn ở trước mặt chủ mẫu không được tùy tiện dùng, đây là bất kính đối với chủ mẫu, về sau ngươi phải quản lấy cái miệng của mình, ngay cả phu nhân cũng nói miệng lưỡi của ngươi chán ghét nhưng thật ra chúng ta đều thấy là như vậy, chỉ không tiện nói cho ngươi mà thôi.”
Dương Quang sờ sờ cổ, lòng còn sợ hãi: “Muội muội của quan nhân thật lợi hại! Vừa rồi đúng là có thể lấy cái mạng nhỏ của ta, ta cũng không dám lại đi chọc nàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận