Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 783: Thay đổi lập trường

Chương 783: Thay đổi lập trườngChương 783: Thay đổi lập trường
Trong ngự thư phòng, Triệu Hoàn mặt không đổi sắc nghe Bạch Thì Trung báo cáo, một lúc sau mới gật đầu:
- Trẫm biết, Bạch Tướng Công lui xuống đi!
Bạch Thì Trung lập tức cảm thấy sốt sắng, bọn họ đợi quan gia mất nửa canh giờ, còn không đến một canh giờ nữa thì trời tốt, làm gì còn thời gian mà tiếp tục dây dưa nữa.
- Bệ hạ! không còn thời gian nữa đâu.
- Trong lòng trẫm biết rõ, lui xuống đi!
- Bệ hạ…
- Trẫm lệnh ngươi lui xuống!
Triệu Hoàn bỗng tức giận quát lớn.
Bạch Thì Trung sững người, đành phải cúi đầu;
- Vi thần tuân chỉ!
Y chậm rãi lui xuống.
Triệu Hoàn quay người trở về nội cung, sắc mặt dần trở lên xám ngoét. Quân Kim dám muốn cả nữ nhân trong cung, quả thực y không có cách nào chấp nhận.
Lúc này, Cảnh Nam Trọng được một tên thái giám dẫn đến, y khom mình hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
- Chuyện đàm phán hôm nay là sao? Người Kim dám muốn nữ nhân của trẫm?
Triệu Hoàn phẫn nộ nhìn Cảnh Nam Trọng hỏi.
Không ai biết Cảnh Nam Trọng mới là tâm phúc của Triệu Hoàn. Mặc dù Tôn Phó và Ngô Mẫn đều từng là sư phụ của Triệu Hoàn, cũng nhận được sự báo đáp của y, phong làm Tướng Công, chỉ tiếc khả năng nhìn sắc mặt người khác để làm việc của họ kém xa Cảnh Nam Trọng. Cảnh Nam Trọng trong quan trường nhiều năm, đã sớm nhìn thấu tính nết của Triệu Hoàn.
- Lúc mới đầu quân Kim đúng là đưa ra yêu cầu này.
- Cái gì gọi là lúc mới đầu, chẳng lẽ sau đó có biến sao?
Triệu Hoàn nghi hoặc hỏi.
- Bệ hạ, lúc bắt đầu quân Kim đưa ra cái giá không tưởng, là năm trăm vạn lượng hoàng kim, cuối cùng chúng thần chỉ đưa một trăm vạn lượng bạc và năm trăm thước vải. Đối phương chấp nhận, còn về nữ nhân, đối phương thay đổi ý muốn, đòi một vạn thiếu nữ trẻ tuổi.
Sắc mặt Triệu Hoàn lập tức trở lên khó coi:
- Ý ngươi nói, muốn cung nữ của trẫm là lời tự biên tự diễn của Bạch Thì Trung?
- Cũng không hoàn toàn đúng, khi Bạch Tướng Công xác nhận lại với đối phương, tự mình thêm một câu, có phải bao gồm tất cả cung nữ không? Hoàn Nhan Tà Dã mới biểu thị chính xác, một vạn thiếu nữ trẻ tuổi bao gồm tất cả thiếu nữ trong cung. Nếu như Bạch Tướng Công không thêm câu này, Hoàn Nhan Tà Dã có lẽ cũng không yêu cầu cung nữ.
- Tên khốn đáng chết!
Triệu Hoàn cắn răng mắng.
Trong lòng Cảnh Nam Trọng thầm đắc ý, nhưng mà đao này đâm vẫn chưa đủ sâu, y lại thấp giọng nói:
- Khi Bạch Tướng Công khi báo cáo về việc Thái Thượng Hoàng, vẫn hơi khác với sự thực.
- Cái gì?
- Bệ hạ, câu “trăm thiện hiếu làm đầu” cũng không hoàn toàn nhằm vào bệ hạ.
Triệu Hoàn nhướng mày:
- Lời chính xác là thế nào?
- Thái Thượng Hoàng nói “trăm thiện hiếu làm đầu, hy vọng bọn họ có thể cảm nhận được khổ sở của Thái Thượng Hoàng khi ở trong doanh trại quân Kim”. Thái Thượng Hoàng nói là bọn họ, có lẽ là chỉ tất cả các hoàng tử, chứ không phải chỉ riêng mình bệ hạ.
- Còn có cái gì?
- Còn có, Bạch Tướng Công sợ bệ hạ không đồng ý chuyện cung nữ. Cho nên, y chủ động đưa ra ý kiến muốn gặp Thái Thượng Hoàng, y nói chỉ cần Thái Thượng Hoàng đồng ý, bệ hạ không thể không đồng ý.
“Ầm” Triệu Hoàn rốt cục cũng không kiềm chế được, đậm mạnh một quyền xuống bàn. Nếu như trước đó Bạch Thì Trung không đối phó được chuyện của cung nữ, còn có thể giải thích được bằng việc y vô năng. Hiện tại, y cố ý dùng phụ hoàng để ép bản thân, chuyện này đã xúc phạm đến cực hạn của Triệu Hoàn, làm y không có cách nào tha thứ.
- Bệ hạ, quân Kim yêu cầu chúng ta trước hoàng hôn phải áp tải tài vật và nữ nhân ra khỏi thành. Chúng ta phải làm gì?
Triệu Hoàn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngươi cảm thấy trẫm sẽ đem cung nữ, hậu phi cho quân Kim chà đạp sao?
Cảnh Nam Trọng á họng không trả lời được, Triệu Hoàn lại ra lệnh:
- Truyền ý chỉ của trẫm. Đưa ngự thiện khao tam quân, chỉ cần giữu vững thành Đông Kinh, binh sĩ được thưởng năm trăm mẫu, tướng lĩnh được tăng ba cấp quan.
Trong nháy mắt, Triệu Hoàn đổi ý từ thỏa hiệp thành chủ chiến.
Không bao lâu, trong cung lại truyền ra ý chỉ, thăng Bạch Thì Trung làm thái phó, chuyển nhiệm làm Tuyên phủ sứ đường Giang Nam.
Bạch Thì Trung không có phạm lỗi lầm nghiêm trọng, đương nhiên không thể trực tiếp bãi nhiễm chức Tướng Công. Triệu Hoàn liền dùng thủ đoạn thăng quan, đoạt tướng quyền của y.
Triệu Hoàn lại lập tức hạ chỉ, thăng Cảnh Nam Trọng là Hữu tướng, ra Bình chương sự cùng với Trung Thư Môn.

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, mặt trời đã xuống núi từ lâu, nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, bầu trời dần chuyển sang một mảng màu xanh đậm, xa xa chân trời chỉ còn một vệt màu sáng chưa phai hẳn, đau khổ chống đỡ lấy màn đêm đang lấn chiếm.
Cách kinh thành khoảng bă trăm dặm, năm vạn quân Kim đã vào đội ngũ chỉnh tề, sát khí đằng đằng, chỉ đợi lệnh tiến công. Trong giữa đoàn quân là mười chiếc thang mây cỡ lớn và hai mươi chiếc xe công thành. Hoàn Nhan Tà Dã cưỡi chiến mã, thần sắc phức tạp đánh giá tòa thành trì. Đây là lần thứ hai y tấn công nó, lần thứ nhất thất bại, vậy còn lần này thì sao?
Nhưng mà, trải qua sự chuẩn bị chu đáo và mấy tháng vận hành, y có lòng tin mãnh liệt, lần này y nhất định có thể công phá đô thành triều Tống.
- Đô Nguyên Soái đến!
Sau lưng có binh sĩ hét lớn, Hoàn Nhan Tông Vọng quay đầu lại, chỉ thấy quân lính lần lượt rẽ ra làm một con đường. Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã dưới sự hộ vệ của một ngàn kỵ binh chậm rãi cưỡi ngựa đi đến.
Hoàn Nhan Tông Vọng vội vàng tiến đến ôm quyền hành lễ:
- Tham kiến Đô Nguyên Soái!
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu, nhìn kinh thành phía xa, hỏi:
- Trong thành có động tĩnh gì sao?
- Nếu nói đàm phán thì không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng quân đội bọn chúng tất cả đều lên thành. Xem ra, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với chúng ta.
Hoàn Nhan Tà Dã cười nhạt một tiếng:
- Xem ra, cần phải cho bọn chúng một bài học. Chỉ có bị đánh đau rồi, chúng mới ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.
- Chẳng lẽ Đô Nguyên Soái thức sự chuẩn bị dùng phương thức đàm phán để giải quyết sao?
Hoàn Nhan Tà Dã hơi bất mãn liếc một cái:
- Quên ta nói với ngươi thế nào rồi sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng bị dọa sợ, không dám hỏi nhiều, lúc này Hoàn Nhan Tà Dã mới lạnh lùng nói:
- Chiến tranh cũng được, đàm phán cũng được, đòi tài vật nữ nhân cũng được, chỉ là một loại thủ đoạn. Mục đích của chúng ta là khiến cho quân Tống đầu hàng quân Kim, triệt để bị chúng ta chinh phục.
- Ti chức nhỡ kỹ.
Hoàn Nhan Tà Dã lại nhìn sắc trời, một vệt sáng cuối cùng đã biến mất, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Hoàn Nhan Tà Dã thở dài một cái:
- Bản tướng hướng lòng đến ánh trăng, nhưng ánh trăng lại chiếu xuống cống rãnh. Đã đến giờ, tiến công!
- Tiến công!
Hoàn Nhan Tông Vọng vung đao hét lớn một tiếng.
Tiếng tù và vang vọng trong không gian, ngay sau đó, tiếng trống vang động trời đêm. Quân Kim giống như thủy triều đánh xuống thành trì, ở giữa là xe công thành và thang mây cùng cuốn lấy theo.
Hoàn Nhan Tà Dã thấy đội quân đã phát động tiến công, lạnh lùng hạ lệnh:
- Bắt đầu hành động từ thành tây!
Chiến trường vô cùng khốc liệt, máy ném đá trên tường thành không ngừng vung cánh tay dài lên ném từng quả chấn thiên lôi đã được đốt sẵn vào trong đám quân địch đông như kiến bên dưới. Năm vạn quân Kim tay cầm khiên và chiến đao điên cuồng chạy qua khoảng đất trống. Mỗi khi có chấn thiên lôi bay trên đầu, thì có người lại hét lớn, đội quân nườm nượp nằm úp xuống, dùng khiên che đi những bộ phận quan trọng của cơ thể.
Trong mấy tháng đình chiến, Hoàn Nhan Tông Vọng không có lúc nào nhàn rỗi, y liên tục huấn luyện binh sĩ ứng phó với chấn thiên lôi. Đồng thời, trong mỗi một đội binh sĩ lại cử một người chuyên quan sát chấn thiên lôi, chức trách của chúng là chuyên nhìn chấn thiên lôi, một khi có quả ném đến, y liền hét lên cảnh báo, nếu như y bỏ mạng thì lập tức có người đến thay thế.
Chấn thiên lôi nổ tung kinh thiên động địa, cho dù tiếng nổ dọa người nhưng lại có lực sát thương không lớn đối với quân Kim nằm rạp trên đất. Chỉ có mười mấy người gần điểm phát nổ bị chết do chấn động của sóng công kích, những người khác đều không bị thương tích gì. Đợi sau khi nổ xong, vô số binh sĩ lại bò dậy phóng về hướng thành trì…
Bên ngoài Tân trịnh môn đã bị thay đổi hoàn toàn, tất cả các công trình kiến trúc đều bị dỡ bỏ sạch sẽ, cây cối cũng không còn bóng dáng, càng không có phòng ốc, khắp nơi đều là một mảnh trống không. Tổng bộ của bảo nghiên trai cũng không còn tồn tại, khắp nơi chỉ còn là đống gạch vỡ, qua mấy tháng không có bóng người, cỏ dại đã mọc cao đến nửa người.
Nơi nay cũng có một doanh trại của quân Kim, ngay tại bờ bắc Hồng Kiều, có hai vạn quân đội. Quân đội chỗ này hiển nhiên không phải để tấn công thành mà là phòng ngừa trong thành đột phá vòng vây, và phối hợp với quân đội nhà vua công thành.
Lúc này trời đã rất tốt, tiếng trống trận ù ù vang lên rung trời trên phía bắc thành, tiếng hô giết vọng khắp nơi, nhưng bên ngoài thành Tân trịnh lại vô cùng yên tĩnh, hoặc có lẽ quân Tống biết bên ngoài tây thành có quá ít quân nên không thể là chiến trường chính. Cho nên, quân đôi phòng ngự phía thành tay cũng không nhiều, chỉ có hơn bốn ngàn người.
Trên thực tế, thành tây thực sự không khai chiến trận, chủ yếu là do Biện hà chảy qua từ chỗ không xa cửa thành, không có quá nhiều đất để quân đội quy mô lớn tụ tập.
Đúng lúc này, hơn một trăm bóng đen dưới sự yểm trợ của cỏ dại, nhanh chóng di chuyển đến gần cửa thành, trên tay mỗi người đều mang một quả chấn thiên lôi, tất cả có khoảng hơn trăm quả.
Quân đội trên thành không phát hiện ra, bọn chúng nhanh chóng áp sát tường thành.
Mà cách một dặm ngoài thành tây, một đội ba vạn quân Kim đã chuẩn bị sẵn sàng, ẩn núp trong màn đêm sẵn sàng có thể tấn công thành bất cứ lúc nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận