Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 761: Ba yêu cầu

Chương 761: Ba yêu cầuChương 761: Ba yêu cầu
Bởi vì hơn một tháng gần đây Hoàn Nhan Tà Dã không ở Phủ Đại Danh, lượt hòa đàm thứ hai cũng không quá thuận lợi. Lượt hòa đàm thứ hai chủ yếu liên quan tới Kim binh rời khỏi Hà Bắc và Hà Đông, điều này ghi rõ trong điều khoản hiệp nghị rút quân lần thứ nhất, hai bên đồng ý dùng phương thức hòa đàm giải quyết vấn đề Hà Bắc và Hà Đông.
Nhưng cái giá Hoàn Nhan Tông Vọng đưa ra thực sự khiến sứ giả triều Tống khó mà tiếp nhận. Kim quốc muốn năm trăm vạn lạng vàng, năm ngàn vạn lạng bạc, lụa màu các loại đều một ngàn vạn thớt, cắt nhường đất đai Thái Nguyên, Chân Định và Hà Gian. Mặc khác, hàng năm tiền cống tăng tới năm trăm vạn lạng bạc trắng, năm trăm vạn thớt lụa.
Nhưng trong lời Hoàn Nhan Tông Vọng nói có chỗ buông lỏng, chờ sau khi Đô Nguyên Soái trở về, có lẽ điều kiện có thể giảm xuống.
Quan dịch thành nam Phủ Đại Danh đổi tên là Quý Tân Quán, trước mắt một nhóm hơn ba mươi người sứ giả đàm phán của Đại Tống đang ở đây, chung quanh có hơn ngàn Kim binh đứng canh gác, trên danh nghĩa là bảo vệ sự an toàn cho họ, trên thực tế chính là giam lỏng họ ở đây, không cho phép họ ra ngoài một bước.
Trương Bang Xương cũng rất phối hợp, sau khi tiến vào ở liền hạ lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào ra ngoài. Đương nhiên, trong này trong có nỗi khổ tâm riêng của họ, nơi này chính là Phủ Đại Danh nha! Họ ra ngoài gặp được dân Tống nên giải thích thế nào?
Buổi sáng ngày này, Phó sứ đàm phán Kim quốc Tiêu Trọng Cung tới Quý Tân Quán, Trương Bang Xương nghe thấy tự mình ra cửa lớn nghênh đón. Tiêu Trọng Cung là quý tộc Liêu quốc, có chút khách khí với sứ giả triều Tống, tu dưỡng vô cùng tốt, ôn tồn lễ độ, đương nhiên hoàn toàn không phải hán tử lỗ mãng như Hoàn Nhan Tông Vọng có thể so sánh được. Sứ giả triều Tống thích y cũng hợp tình hợp lý, người phân theo bầy, vật tụ theo loài mà!
- Những ngày này khiến Trương Tướng quốc khó chịu rồi, thực sự rất xin lỗi!
Tiêu Trọng Cung đi vào cửa lớn liền cười tủm tỉm nói.
- Đâu có! Đâu có! Điều kiện ở Quý Tân Quán rất tốt, những ngày này chúng ta đều được nuôi béo lên rồi.
Trương Bang Xương kéo Tiêu Trọng Cung lại nhỏ giọng hỏi:
- Không biết Hoàn Nhan Đô Nguyên Soái trở về chưa?
Tiêu Trọng Cung gật đầu:
- Đêm qua Đô Nguyên Soái trở về rồi, cho nên hôm nay ta tới gặp Trương Tướng quốc, có vài tin tức cần trao đổi một chút.
Trương Bang Xương lập tức vui mừng:
- Mau mau mời tới trung đường nói chuyện!
Tiêu Trọng Cung được mời tới trung đường, hai bên ngồi xuống theo chủ khách. Ngoài Trương Bang Xương ra, Phó sứ Cảnh Nam Trọng cũng chạy tới trung đường. Cảnh Nam Trọng đảm nhiệm quan viên Đông Cung lâ udài, quan hệ cực kỳ thân thiết với Thái tử Triệu Hoàn lúc đó. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, Cảnh Nam Trọng cũng được phá cách đề bạt làm Thiêm Xu Mật Viện Sứ, quan tòng tứ phẩm thăng nhanh làm quan lớn tòng nhị phẩm, tốc độ thăng quan nhanh chóng thậm chí vượt qua Lý Diên Khánh.
Tiêu Trọng Cung nhấp một hớp trà nóng, lại thở dài trầm thấp, tiếng thở dài này khiến tim của Trương Bang Xương và Cảnh Nam Trọng đều bị treo lên, chẳng lẽ lại có chuyện gì bất lợi cho đàm phán sao?
- Không dối gạt hai người, tâm tình Đô Nguyên Soái nhà ta rất tồi tệ, lần này hắn trở về Phủ Yến Sơn bị Thiên tử trách cứ rất nặng, cũng không phải vì không đánh hạ Biện Lương, mà là thương vong quá thảm trọng, trước sau vượt qua sáu vạn người thương vong, Lang Chủ cực kỳ bất mãn nha!
Trương Bang Xương và Cảnh Nam Trọng nhìn nhau, điều này khiến họ không phản bác được.
- Vậy phải làm thế nào ?
Trương Bang Xương cẩn thận từng chút hỏi.
- Rất đơn giản, Đô Nguyên Soái hi vọng quý quốc lấy ra thành ý, có thành ý, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện, nếu không có thành ý, đàm phán rất khó tiến hành.
- Không biết thành ý mà Đô Nguyên Soái nói là chỉ cái gì?
- Thành ý có ba, một là quý quốc đình chỉ hết thảy chúc mừng; hai là không cho phép phong thương bất cứ công thần giết Kim nào; ba là điều Lý Diên Khánh và quân đội của hắn rời khỏi Biện Lương.
- Cái này…
Trương Bang Xương hoi do dự, Cảnh Nam Trọng bên cạnh nhẹ nhàng đá Trương Bang Xương một cước, Trương Bang Xương vội vàng nói:
- Ta lập tức gửi bồ câu đưa thư xin chỉ thị của triều đình.
Tiêu Trọng Cung vung tay:
- Các ngươi nghe ta nói hết lời, đình chỉ chúc mừng là một loại vấn đề thái độ, nếu như hai bên không đàm phán, các ngươi chúc mừng thế nào ai cũng không xen vào. Quý quốc đã muốn giải quyết vấn đề tiếp theo với chúng ta, vậy quý quốc tối thiểu nhất hẳn là tôn trọng chúng ta, không thể xây dựng lời chúc mừng của quân đội trên sự bi thương của Kim binh. Về phần Lý Diên Khánh, hắn là kẻ cầm đầu khiến lão Lang Chủ băng hà, hắn là một cây gai độc trong long chúng ta, sự tồn tại của hắn khiến chúng ta không cách nào tha thứ. Trước đó chúng ta từng đề xuất giao Lý Diên Khánh cho Kim quốc xử lý, hiện giờ suy nghĩ một chút cũng không thực tế, cho nên chúng ta lui một bước, chuyển Lý Diên Khánh và quân đội của hắn rời khỏi kinh thành, hoặc để hắn đảm nhiệm quan văn. Quý quốc rất nhiều danh tướng, các ngươi dùng ai cũng có thể, vì sao lại muốn trọng dụng Lý Diên Khánh tới làm nhục chúng ta, đã cần đàm phán, các ngươi phải đưa ra thành ý.
Cảnh Nam Trọng vội vàng hỏi:
- Nếu như chúng ta thỏa mãn yêu cầu của quý quốc, vậy quý quốc có thể nhượng bộ thích hợp trong hòa đàm hay không?
Tiêu Trọng Cung mỉm cười:
- Tặng đào dùng báo lý, Đô Nguyên Soái nói, nếu như quý phương thỏa mãn ba điểm thành ý theo yêu cầu của chúng ta, vậy chúng ta có thể bàn Phủ Thái Nguyên trước, hắn có thể làm chủ, để quý quốc dùng giá cả một trăm vạn lạng bạc chuộc về Thái Nguyên.
Trương Bang Xương lập tức vui mừng:
- Lời này là thật sao ?
Tiêu Trọng Cung gật đầu:
- Có thể ký kết một bản hiệp nghị, giấy trắng mực đen, chúng ta tuyệt đối không chống chế.
Trương Bang Xương và Cảnh Nam Trọng bàn bạc một lát. Trương Bang Xương liền nói với Tiêu Trọng Cung:
- Trên nguyên tắc chúng ta có thể đáp ứng ba yêu cầu của quý phương, hôm nay ta sẽ gửi thư chim ưng báo cáo với triều đình, chúng ta sẽ nhanh chóng cho một câu trả lời chắc chắn rõ ràng.
Tiêu Trọng Cung lại nói:
- Nói tới thư chim ưng, Đô Nguyên Soái nhà ta còn một yêu cầu bình thường, chúng ta sẽ có một tên đặc sứ ở lại Biện Lương lâu dài, để tiện thông tin, hi vọng quý quốc có thể mở thư bồ câu và thư chim ưng ở kinh thành. Chiến tranh hai bên đã kết thúc rồi, ta nghĩ yêu cầu này cũng không quá mức chứ!
- Không có vấn đề, yêu cầu này hiện giờ ta có thể đáp ứng.
Trương Bang Xương vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tiêu Trọng Cung vui vẻ cười nói:
- Hôm nay đặc sứ của chúng ta sẽ xuất phát, các ngươi cũng có thể phái người cùng tới Biện Lương, sau đó ta sẽ đêm hiệp nghị chính thức tới, phía trên có đại ấn của Đô Nguyên Soái nhà ta, các ngươi có thể mang về Biện Lương làm căn cứ.
- Vậy chúng ta sẽ chờ hiệp nghị của Tiêu Thị Lang!
Tiêu Trọng Cung lập tức cáo từ rời đi. Trương Bang Xương và Cảnh Nam Trọng tiễn y ra ngoài cửa lớn, hai người trở lại nội đường ngồi xuống. Cảnh Nam Trọng nói với Trương Bang Xương:
- Trước đó Kim quốc yêu cầu rõ ràng cắt nhường Thái Nguyên, hiện giờ họ lại đồng ý trả Thái Nguyên lại cho chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, bằng không ta về kinh một chuyến, ta phụ trách thuyết phục quan gia, tranh thủ sớm ngày lấy lại Thái Nguyên.
Trương Bang Xương trầm tư chốc lát nói:
- Ngươi nói đúng, đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở, chúng ta không thể bỏ qua được.

Thời điểm tối cùng ngày, triều Tống nhận được văn bản hiệp nghị chính thức có Hoàn Nhan Tà Dã ký tên đóng dấu. Cảnh Nam Trọng mang theo Chủ Bộ Tần Cối lập tức cùng tiến tới Đông Kinh Biện Lượng với Đặc sứ Kim quốc Ngô Hiếu Dân. Ngô Hiếu Dân là người Hàn Liêu quốc, đầu hàng Kim quốc từ sớm, trước mắt đảm nhiệm quan chức văn thư trong Kim doanh.
Lúc này mặc băng Hoàng Hà đã hòa tan một phần, ngồi thuyền năm trăm thạch trở xuống có thể miễn cưỡng đến bờ bên kia.
Trước mắt bờ nam Hoàng Hà cũng có trú quân, do bộ tướng thủ hạ của Diêu Bình Trọng là Trương Khúc dẫn hai vạn người bố trí tại bờ nam Hoàng Hà ở Phủ Khai Phong. Trương Khúc lập tức phái một đội quân năm trăm người hộ tống Cảnh Nam Trọng và Ngô Hiếu Dân về kinh thành.
Trong Ngự thư phòng Tử Vi Cung, Triệu Hoàn kinh ngạc ngẩn người nhìn hai bản văn thư trên bàn. Hai bản văn thư, một bản là phương án khen ngợi phong thưởng tướng lĩnh trung cấp trở lên, một phong thư khác là điều kiện Kim quốc đưa ra để lấy lại Thái Nguyên. Đương nhiên, văn bản chính thức còn ở trên đường, đây là văn bản Trương Bang Xương chép trên thư chim ưng. Trương Bang Xương liên tục gửi ba bản thư chim ưng, nói rất rõ ràng công việc đàm phán.
Trong Ngự thư phòng còn có năm tên Tướng quốc cùng Đại học sĩ Đường Khác. Truyền đọng báo cáo của Trương Bang Xương xong, tất cả mọi người nhất thời trầm mặc. Lúc này, Bạch Thì Trung nhẹ nhàng hắng giọng một cái, phá vỡ sự trầm mặc trong Ngự thư phòng, giọng y khàn khàn nói với Triệu Hoàn:
- Bệ hạ, ta cảm thấy Kim quốc đúng người không đúng chuyện, họ quả thực căm hận Lý Diên Khánh, trước đó họ yêu cầu giao Lý Diên Khánh ra đã có thể thấy được chút ít. Hiện giờ họ đã nhường một bước, chỉ yêu cầu điều đi hoặc hủy bỏ quân chức, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội lần này. Thực ra giống như Trương Tướng quốc nói, Đại Tống ta không chỉ có một Đại tướng là Lý Diên Khánh, điều hắn đi rồi, có thể thay chủ tướng thủ thành mà! Đổng tướng quân và Diêu tướng quân đều có thể, thậm chí còn thể để Tướng quốc Tri Chính Đường đảm nhiệm chủ tướng. Vì mặt mũi một thần tử mà từ bỏ Thái Nguyên, quá không khôn ngoan.
Hà Lật bên cạnh bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, vi thần đề nghị trước tiên giải quyết vấn đề phong thưởng Đại tướng, đề nghị bệ hạ nói lại một chút với đám người Lý Diên Khánh và Đổng Bình, nhận được sự lý giải của họ, dù sao thu hồi Thái Nguyên quan trọng hơn.
Triệu Hoàn trầm tư thật lâu, đặt phương án phong thưởng qua một bên:
- Như vậy đi! Một canh giờ sau tổ chức nghị sự Tri Chính Đường ở Thiên Điện, thông báo bao người Lý Diên Khánh, Đổng Bình và Diêu Bình Trọng cùng tham gia.
Tất cả mọi người lui xuống. Triệu Hoàn giữ Ngô Mẫn lại:
- Ngô ái khanh, chuyện này không dễ làm nha!
Triệu Hoàn thở dài nói.
Dưới sự du thuyết liên tục của mọi người, Triệu Hoàn đã không muốn phong thưởng thụ hạ của Lý Diên Khánh. Lần này hiệp nghị của Kim quốc vừa vặn là lý do, nhưng vấn đề là hủy bỏ phong thưởng thủ hạ của Lý Diên Khánh, tất cũng phải hủy bỏ cả Đổng Bình và Diêu Bình Trọng. Đắc tội Lý Diên Khánh không sợ, chỉ sợ đắc tội hai người khác, mất đi toàn bộ ủng hộ của quân đội, đây mới là điều Triệu Hoàn lo lắng.
- Bệ hạ, vi thần cảm thấy trọng điểm của Kim quốc vẫn ở trên người Lý Diên Khánh, chỉ cần xử lý tốt chuyện của Lý Diên Khánh, phong thưởng tướng sĩ thay đổi khiêm nhường một chút, ta nghĩ Kim quốc hẳn là có thể tiếp nhận.
Hiện giờ Triệu Hoàn rất do dự đối với Lý Diên Khánh, nếu như nói công lao chấn chủ, uy vọng vươt jqua mình, đây chỉ là vấn đề cảm xúc. Nếu như Lý Diên Khánh khiêm tốn một chút, gã chưa hẳn không thể nhịn một lần.
Nhưng từ sau khi phụ hoàng phái người tìm Lý Diên Khánh, Triệu Hoàn bỗng nhiên hiểu được tầm quan trọng của Lý Diên Khánh trong chuyện tranh ngôi vị. Mặc dù Lý Diên Khánh giết chết sứ giả của phụ hoàng, coi như một loại đứng đội, nhưng đứng đội này vẫn khiến Triệu Hoàn không hài lòng. Dù sao Lý Diên Khánh không trực tiếp từ chối mời chào của phụ hoàng, chỉ có thể coi là tỏ thái độ với mình, vẫn đánh khéo đưa đẩy ở phía phụ hoàng, cũng không cho thấy lập trường.
So sánh ra, Đổng Bình và Diêu Bình Trọng thái độ rõ ràng, công khai cự tuyệt phụ hoàng lôi kéo, điều này khiến Triệu Hoàn rất không thoải mái trong lòng.
Hiện giờ ngoại trừ lập trường không rõ ra, dường như Lý Diên Khánh lại bị Kim quốc để mắt tới, Kim quốc yêu cầu rõ ràng hủy bỏ quân quyền của hắn. Hai mặt giáp công, Triệu Hoàn đặt quyết tâm, muốn động Lý Diên Khánh một chút, chỉ là động thế nào, còn chờ bàn bạc.
Ngô Mẫn còn muốn khuyên tiếp, Triệu Hoàn lại vung tay:
- Chuyện Lý Diên Khánh chờ một chút rồi nói, trước tiên giải quyết chuyện phong thưởng đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận