Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 418: Gừng càng già càng cay

Chương 418: Gừng càng già càng cayChương 418: Gừng càng già càng cay
Trong đêm, trong lòng Tống Giang cảm thấy không yên. Y đứng trước đại trướng một mình nhìn ra phương bắc xa xa. Chiều tối nay y liên tiếp tiếp nhận được hai tin cấp báo từ Vương Anh nói có năm ngàn quan binh tập kích huyện Tu Thành. Huyện Tu Thành tình thế nguy cấp, Vương Anh khẩn cầu rút quân cứu viện.
Tin tức này quả thực khiến Tống Giang đứng ngồi không yên. Y bắt đầu ý thức được thất sách đưa tất cả quân chủ lực xuôi nam của mình. Đáng lẽ y phải để lại một bộ phận quân đội tại huyện Tu Thành mới đúng.
Lần đối phó với ba vạn đại quân của Chủng Sư đạo này, Tống Giang vẫn dùng biện pháp như những lần đối phó với quan quân triều đình trước. Y tập trung hết ưu thế binh lực quyết chiến với đối phương với hi vọng một lần toàn thắng. Lần này Tống Giang bị đâm một kích quá sâu. Vì nóng lòng đánh tan quân địch mà y đã đem tám vạn đại quân đều đặt cả trên tuyến huyện Cự Dã. Y muốn quyết chiến với Chủng Sư Đạo nhưng sự tình tiến triển thì lại không như y tưởng tượng.
Lúc này, bầu trời phía xa bống hiện lên một đốm lửa sáng. Chỉ một lát rồi biến mất. Các binh sĩ thốt lên kinh hãi. Có thể thấy ánh lửa từ Tu Thành ở khoảng cách tám trăm dặm thì phải biết là lửa to thế nào.
- Trại chủ. Cái này chắc chắn là kho đạn dược ở bến tàu đã bị nổ tung.
không biết lúc nào Quân sư Ngô Dụng xuất hiện ngay bên cạnh Tống Giang. Gã cũng đang chăm chú nhìn về ánh lửa phía xa.
- Nhất định là Lý Diên Khánh.
Tống Giang thầm cắn răng, nói:
- Là ta đánh giá thấp hắn.
Ngô Dụng không nói câu nào. Trước khi đại quân xuôi nam, bọn họ đã mất liên hệ với Trương Sầm.bọn họ cũng đã tính tới việc Trương Sầm và toàn quân của y bị diệt. Bản thân gã đã cảnh tỉnh Tống Giang nhưng y kiên quyết không tin Trương Sầm bị thất bại. Sau đó y còn nhận định Lý Diên Khánh sẽ đóng giữ Hà Bắc, khó mà xuôi nam. Sự thực chứng minh Tống Giang không những phán đoán sai thế cục Hà Bắc mà còn đánh giá quá thấp Lý Diên Khánh.
- Mất bò mới lo làm chuồng. Trại chủ mau phái một đội quân đóng giữ Vận Châu, dù sao Vận Châu cũng là đất chính ta nắm giữ nhiều năm nay. Không chỉ có huyện Tu Thành mà các huyện thành khác cũng có rất nhiều gia thuộc quân đội. Vận Châu bất ổn tất quân tâm cũng bất ổn theo.
Đạo lý này Tống Giang làm sao không hiểu. Y đã quyết định phải cho quân về chi viện. Chỉ có điều là cho về bao nhiêu thì y vẫn chưa quyết định được.
- Quân sư nghĩ ta nên cử bao nhiêu quân về chi viện cho Vận Châu?
Dù Tống Giang không muốn thể hiện mình yếu thế trước mặt Ngô Dụng thì một câu “Vận Châu bất ổn thì quân tâm cũng bất ổn theo” của gã quả thực đã đánh vào chỗ yếu của Tống Giang.
- Ti chức cảm thấy ít nhất cũng phải cử hai vạn quay về viện trợ.
- Hai vạn!
Tống Giang kinh hãi hỏi lại:
- Phải nhiều binh lực như vậy ư?
- Trại chủ. Hai vạn là con số thấp nhất. Dù sao muốn khống chế các huyện Vận Châu thì như ta thấy hai vạn còn chưa đủ.
- Được.
Tống Giang hạ quyết tâm, nói:
- Vậy theo đề nghị của ngươi. Cử hai vạn quân về. Ta sẽ để Sử Tiến dẫn quân về được không?
- Sử Tiến võ nghệ tót nhưng không chiến đấu đơn độc được. Không có năng lực thống soái vạn binh mà hắn chỉ có thể làm tướng thôi. Ta đề nghị nên cử Hô Diên Chước hoặc Đổng Bình dẫn quân về Bắc. Hai người đó rất có năng lực.
Tống Giang trầm tư không nói. Hô Diên Chước là hàng tướng triều đình. Y vẫn luôn không tin tưởng cho lắm. Để người này dẫn ba ngàn quân đã là quá nhiều chứ đừng nói cẩm cả hai vạn quân. Đổng Bình thì lại càng không ổn. Người này không chỉ là tướng lĩnh cấm quân mà vẫn là người của Lư Tuấn Nghĩa. Làm sao y có thể để cho người này nắm được Vận Châu.
Ngô Dụng hiểu tâm tư Tống Giang. Gã lại tiếp tục khuyên, nói:
- Tình thế trước mắt vô cùng nghiêm trọng. Cần dùng người có thể dùng được. Trại chủ đừng so đo những khuyết điểm nho nhỏ như vậy.
Tống Giang chắp tay thở dài, nói:
- Quân sư không hiểu lòng người đáng sợ thế nào đâu. Cả đời ta tràn đầy cảm xúc bị người khác bán không biết bao nhiêu lần. Quan cũ triều đình nếu có thể dẫn quân đầu hàng thì không những được bỏ qua chuyện cũ mà còn có thể phong tước. Hô Diên Chước, Đổng Bình có thể không động lòng không? Cho bọn họ hai vạn quân, chính xác là đưa mồi tiến thân cho họ đấy.
Điều Tống Giang lo cũng không phải là không có lý. Bình thường mọi người nhậu nhẹt gọi nhau là huynh đệ, không khí hòa thuận. Tuy nhiên, đến lúc khó khăn, những mâu thuẫn tiềm tàng trong quân Lương Sơn sẽ lộ ra. Mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình. Là người rất giỏi nhìn tâm sự người khác như Tống Giang làm sao không nắm được điều này.
Ngô Dụng không phản bác. Tống Giang cuối cùng cũng quyết định, nghĩ:
- Ta để Sài Tiến dẫn quân về Bắc. Người này văn tài, luôn tỉnh táo. Dù võ nghệ hơi kém nhưng ta để Sử Tiến và Thạch Tú võ nghệ cao cường phụ tá cho gã. Như vậy văn công vũ lược đều có cả. Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Dù Ngô Dụng cảm thấy vẫn chưa thỏa đáng nhưng trại chủ đã quyết tâm thì gã cũng chỉ còn nước tỏ ra ủng hộ, nói:
- Tình huống khẩn cấp. Hi vọng mau chóng có viện binh.
Tống Giang gật đầu, nói:
- Đêm nay ta sẽ xuất phát xuyên đêm.
Đêm hôm đó, Tống Giang bèn ra lệnh cho Sài Tiến làm Chủ tướng, Sử Tiến và Thạch Tú làm phó tướng. Cả ba người dẫn hai vạn đại quân lập tức về Bắc, cứu viện cho huyện Tu Thành, phản kích quấy rối của Lý Diên Khánh ở Vận Châu.
Ngay khi hai vạn đại quân cứu viện vừa mới rời đại doanh về phía bắc, trinh sát của quan quân đã phát hiện ra. Bọn họ vội vàng quay về doanh tướng báo cáo Chủng Sư Đạo tin tình báo quan trọng này.
Trời đã dần về khuya. Trướng đại soái của Chủng Sư Đạo vẫn sáng đèn. Chủng Sư Đạo chắp tay đi lại trong trướng, chờ tin tức trinh sát.
Chủng Sư Đạo cũng nhận được tin tức của Lý Diên Khánh đưa tới.biết Lý Diên Khánh dẫn quân tiến về Vận Châu, y biết đêm nay thế nào quân Lương Sơn cũng có động tĩnh. Y hết sức quan tâm việc Lương Sơn sẽ cứu Vận Châu như thế nào. Điều này liên quan đến việc thành bại của cuộc chiến này.
Chủng Sư Đạo ở trong quân đội năm mươi năm. Đương nhiên biết mình làm sao mới có thể dùng ba vạn quân đánh thắng mười vạn quân địch. Điều mấu chót chính là nắm được điểm yếu của quân Lương Sơn. Chủng Sư Đạo hiểu rõ điểm yếu ấy chính là ở Vận Châu.
Y dùng chủ lực ngăn chặn chủ lực của địch rồi cùng kỵ binh quấy nhiễu Vận Châu từng bước xé lẻ đội quân mười vạn của Tống Giang giết dần.nếu Lý Diên Khánh đã hoàn thành nhiệm vụ ở Hà Bắc, Chủng Sư Đạo cũng tin hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ ở Vận Châu.
Lúc này, có tiếng bước chân vội vã đi tới. Chủng Sư Đạo vội vàng đi tới trước cửa trướng, chỉ thấy tiếng binh sĩ bên ngoài bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, Lưu tướng quân đưa tin tới.
Chủng Sư Đạo có vẻ hơi thất vọng. Y cho rằng đó là tin của Tống Giang. Đương nhiên, tình báo của Lưu Kỳ cũng rất quan trọng. Y bèn hỏi vọng ra:
- Lưu tướng quân giờ ở đâu?
- Lưu tướng quân đã qua huyện Vận, nhưng không làm kinh động quân coi giữ huyện Vận.
Chủng Sư Đạo trở lại trước bản địa đồ. Y nhìn chăm chú lên đường hành quân của Lưu Kỹ. Huyện Vận ở phía tây Lương Sơn Bạc cùng với huyện Thọ Trương của Vận Châu. Cả hai tạo thành tuyến phòng ngự bên ngoài của quân Lương Sơn. Tuy không biết Tống Giang có bao nhiêu quân đóng ở đó nhưng chắc chắn là có trú binh. Lương Sơn là đất phát của Tống Giang, dù không quan trọng như Tu Thành nhưng vẫn là thánh địa tinh thần của quân Lương Sơn như cũ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Trương Thúc Dạ:
- Xin bẩm báo đại soái. Có tình báo quan trọng.
Chủng Sư Đạo vội vàng đi ra đại trướng hỏi:
- Là Tống Giang xuất binh hẳn?
Trương Thúc Dạ hơi mỉm cười, nói:
- Xem ra đại soái vẫn đang chờ tin tức này. Quả thực xuất binh, trinh sát phán đoán, ước chừng khoảng hai vạn người. Có điều tạm thời còn không biết do ai thống soái?
Chủng Sư Đạo không nhịn được xoa xoa tay. Quả nhiên là y đã đoán trúng. Tống Giang không thể rút toàn bộ quân về. Quân ít quá cũng không có hiệu quả. Hai vạn là con số thích hợp nhất.
- Bên phía Lưu Kỹ có tin sao?
Trương Thúc Dạ lại hỏi.
Chủng Sư Đạo gật gật đầu, nói:
- Đã qua huyện Vận, mai kia hẳn là đến Tu Thành.
Đây há hông phải là kịch hay chuẩn bị khai màn ư?
Trong mắt Chủng Sư Đạo không giấu được một sự chờ mong. Lão nhìn lên bầu trời đen kịt, thở dài nói:
- Ta chờ đợi hai người họ liên thủ, có thể mang đến cho chúng ta thắng lợi cuối cùng.
Sau khi Lý Diên Khánh dẫn kỵ binh quấy rối phá hoại Tu Thành thì lui về Vận Sơn cách đó chừng hai chục dặm về phía tây nam. Vận Sơn đã nằm ở đất Lương Sơn Bạc, một nửa nằm trong hồ nước, cách Lương Sơn có một cái hồ. Kỳ thực nó chính là một mạch của Lương Sơn. Tuy nhiên, nếu Lương Sơn núi cao, cốc sâu, khe rạch khắp nơi thì Vận Sơn lại thấp hơn, giống như một cái đồi nhỏ, địa hình cũng không phức tạp. Có điều cây cối ở đây rậm rạp, nối liền với rừng núi rậm rạp của Lương Sơn thành một thể thống nhất.
Buổi chiều hôm đó, Lý Diên Khánh đứng trước mặt hồ nhìn Lương Sơn cách đó ba mươi dặm. Sóng nước lấp loáng, mênh mông. Lương Sơn như một cái dùi đen thò ra từ mặt hồ. nếu có thể dùng một mồi lửa đốt Trung Nghĩa Đường của Lương Sơn thì quả thực là một đòn chí mạng với quân Lương Sơn. Chỉ tiếc là trong tay hắn quá ít binh lực, có rất nhiều viêc chỉ mới dừng ở suy nghĩ chứ khó có thể thực hiện.
Đúng lúc này, một tên lính chạy như bay tới, quỳ một gối xuống báo:
- Bẩm chỉ huy sứ, một đội quân đến từ phía Tây, nói là viện quân của Chủng đại soái. Hình như là … Chu Tước Doanh.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình rồi vui sướng.cuối cùng Viện quân của hắn đã tới rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận