Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 490: Thanh nhi mất tích.

Chương 490: Thanh nhi mất tích.Chương 490: Thanh nhi mất tích.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh đi tới Tả Chính Lâu phía tây Thượng Thư Tỉnh. Nơi này đã trở thành quan nha lâm thời của Quân Giam Sở, chỉ là trước mắt vẫn còn tương đối quạnh quẽ, quân đội còn chưa tới, nhân viên biên chế cũng không đủ, thậm chí chi phí quan giải còn chưa trích cấp xuống, Quân Giam Sở cơ bản vẫn là một quan nha trống không.
Chẳng qua quan phòng đã định sẵn, Tả Chính Lâu chiếm diện tích rất lớn, trên dưới tổng cộng ba tầng, chung quanh còn có hơn trăm gian nhà ngang. Tầng ba là quan phòng của Tri Quân Giam Sự Phạm Trí Hư và Chủ Bộ, tầng hai là quan phòng của Ngự Sử Ti và Xu Mật Viện Ti, tầng một là Nghị Sự Đường và quan phòng của Binh Bộ.
Quan phòng Ngự Sử Ti ở tầng hai, họ và Xu Mật Viện mỗi nhà một nửa, dù cho một nửa cũng có sáu gian phòng lớn. Quan phòng của Lý Diên Khánh ít nhất chiếm diện tích một trăm năm mươi mét vuông, cực kỳ rộng rãi. Trong quan phòng trống rỗng, chỉ có mấy món đồ dùng và vật phẩm trong nhà do Ngự Sử Đài đưa tới, bao gồm một chiếc bàn lớn, hai cái tủ sách, một chậu than và một lư hưởng rỉ sét đã dùng ít nhất vài chục năm.
Lý Diên Khánh ngồi xuống chỗ ngồi của mình, bàn cũng rất cũ kỹ, chẳng qua lại rất rộng, còn lớn hơn chiếc bàn của Ngự Sử Trung Thừa, giống như một chiếc bàn nghị sự nhỏ.
Bàn rộng rãi và gian phòng vắng vẻ khiến hắn nhất thời khó mà thích ứng, quan trọng là trong tủ sách không có bất kỳ hồ sơ nào, ngăn kéo cũng không có thứ gì, thậm chí trên bàn còn không có bút mực giấy nghiên.
Lúc này, cửa mở ra, một trà đồng bưng một chén trà nóng hổi đi tới. Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Ứng ca nhi, sao lại là ngươi?
Trà đồng này chính là trà đồng Ứng ca nhi của hắn tại Ngự Sử Đài, quả thực khiến hắn không nghĩ tới. Ứng ca nhi đặt chén trà lên bàn, cung kính thi lễ:
- Lưu Chủ Bạc điều ta tới, hắn nói bên này cũng có chuyện cần ta làm.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy ngươi ở lại nơi này đi!
Bổng lộc của Ứng ca nhi cực kỳ ít ỏi, hoàn toàn dựa vào khen thưởng có chút thu nhập. Lý Diên Khánh cũng biết nhà gã tương đối khó khăn, liền mò hai lạng bạc đưa cho Ứng ca nhi:
- Số này thưởng cho ngươi!
- A! Nhiều lắm, ta không thể nhận!
Ứng ca nhi liên tục khoát tay.
- Trước tiên cất đi! Về sau ta cho ngươi một phần tiền cố định, mỗi tháng tám quan tiền, cũng không cần thưởng cho ngươi.
Ứng ca nhi vừa kích động lại vừa cảm kích, liên tục khom người cảm tạ:
- Tiểu nhân tạ ơn Lý Ngự Sử!
- Trước tiên thu thỏi bạc này đi!
Lý Diên Khánh kín đáo đưa bạc cho gã.
Ứng ca nhi cảm động nâng bạc, lại thi lễ nói với Lý Diên Khánh:
- Bên này không có cái gì, đồ uống trà và trà bánh là do ta lấy tới từ Ngự Sử Đài. Lưu Chủ Bạc phân phó, nếu như quan nhân còn cần thứ gì, ta tới Ngự Sử Đài lấy!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Vậy thì vất vả ngươi đi một chuyến, lấy một chút bút mực giấy nghiên tới cho ta, mặt khác lại nhận mấy khối hương.
- Tiểu nhân hiểu được, còn phải lấy một chút than tới!
Ứng ca nhi chỉ chậu than rỗng không.
Lý Diên Khánh nóng lạnh đều chịu được, cũng không cần sưởi ấm, chẳng qua có thể hai Phó Sứ bên cạnh hắn cần, hắn liền cười nói:
- Được! Ngươi đi hỏi một chút hai vị Phó Sứ bên cạnh còn cần gì, cùng nhau đi lấy về.
- Hiện giờ ta đi ngay!
Ứng ca nhi chạy qua bên cạnh. Ngay khi gã vừa đi, Tần Cối lại đi tới từ bên ngoài, ôm quyền thi lễ áy náy nói:
- Lý Ngự Sử, rất xin lỗi, hiện giờ tạm thời còn chưa có tiền quan giải, rất nhiều vật phẩm đều không thể mua được. Chẳng qua Phạm Tướng công đã cam đoan, chậm nhất hôm sau, tiền sẽ được trích cấp xuống, hi vọng Lý Ngự Sử tạm thời ở nơi này hai ngày.
Lý Diên Khánh cười cười:
- Vật phẩm không quan trọng, chẳng qua ta cũng muốn biết lúc nào một ngàn quân đội có thể phái tới?
- Chuyện này… chuyện quân đội, Phạm Tướng công còn đang thương lượng với Xu Mật Viện, hẳn là không thể nhanh như vậy. Nếu như quân đội tới rồi, phòng xá cấp dưỡng giải quyết thế nào cũng là vấn đề lớn, ta đoán chừng cũng phải chờ đến sang năm.
Lý Diên Khánh hơi bất đắc dĩ trong lòng, khó trách Đặng Ung nói điều mình tới Quân Giam Sở là một loại biếm truất. Hiện giờ xem ra, Quân Giam Sở này chính là một nha môn trống không, lúc nào có thể vận chuyển cũng là một ẩn số, nói là giám sát hậu cần quân đội, nhưng có quân đội nào muốn bị giám sát?
Rất nhiều chuyện ở triều Tống là như vậy, Hoàng đế nhất thời hứng thú quyết định làm một chuyện, mặc dù các quan văn không dám phản đội, lại dùng biện pháp kéo dài, cuối cùng Hoàng đế không còn hứng thú, chuyện cũng chẳng giải quyết được gì, có trời mới biết Quân Giam Sở có phải cũng như vậy hay không.
- Tần quan nhân ở Thái Học không phải rất tốt sao? Vì sao lại muốn điều tới nơi này?
Lý Diên Khánh lại cười hỏi.
Tần Cối cười khổ một tiếng:
- Thật ra và cũng giống như Lý Ngự Sử, Lý Ngự Sử nói lời không nên nói tại triều hội, còn ta không quản lý tốt Thái Học, học sinh Thái Học du hành quy mô lớn phản đối trừ bỏ Tịch Ung. Mặc dù triều đình thỏa hiệp, nhưng cuối cùng truy cứu trách nhiệm đều đánh gậy lên người ta. Vương Tướng công muốn đưa ta tới Châu Học địa phương, vẫn là Trương Tướng công nói giúp thay ta, nói Quân Giam Sở cần người, liền đề cử ta cho Phạm Tướng công.
Lý Diên Khánh im lặng nửa ngày, hóa ra Quân Giam Sở này quả thực là một nơi lưu đày.

Lý Diên Khánh trải qua một buổi sáng không có việc gì. Giữa trưa, hắn đi vào quán trà Thanh Phong nghỉ ngơi một lát, vừa uống một chén trà, liền trông thấy Dương Quang đứng ở cầu thang nhìn chung quanh.
Lý Diên Khánh đứng dậy đi tới:
- Có chuyện gì?
- Hỉ Thước xin quan nhân tranh thủ thời gian về phủ một chuyến, dường như Hỗ cô nương đã xảy ra chuyện gì đó?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, vội vàng vén màn đi xuống lầu, ra ngoài trà lâu lại hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể ta không rõ lắm, Hỉ Thước chỉ để ta thông báo quan nhân tranh thủ thời gian về phủ!
Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về phủ trạch. Không bao lâu đi tới cổng chính phủ trạch, hắn tung người xuống ngựa. Hỉ Thước chạy từ trong phủ ra ngoài, cầm một tờ giấy đưa cho Lý Diên Khánh:
- Đây là tờ giấy Thanh nhi lưu lại vào buổi sáng.
Lý Diên Khánh mở giấy ra, bên trong chỉ có một câu, ‘Thù cha không đội trời chung, Thanh nhi chết mà không oán! ’.
Lý Diên Khánh kỳ quái trong lòng, Thanh nhi tới đây đã mấy tháng, vết thương đã dần bình phục, sao lại đột nhiên có suy nghĩ báo thù? Điều này không hợp lý!
- Có đi tìm nàng không?
- Đám người Trương Hổ đều ra ngoài tìm, hiện giờ còn chưa có tin tức.
Lý Diên Khánh đi vào cửa lớn, thấy Tư Tư đi ra từ đối diện:
- Phu lang, hẳn là hôm qua có người tìm tới Thanh nhi!
- Là ai?
- Ta cũng không rõ ràng, buổi sáng hôm qua Thanh nhi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về rất vui vẻ, nàng nói gặp một người quen cũ. Sau đó ta vừa nghe Thái thúc nói, chiều hôm qua có người tới tìm Thanh nhi.
- Thái thúc đâu rồi?
- Quan nhân, ta ở đây!
Quản gia Thái thúc vội vàng đi tới.
Lý Diên Khánh hỏi:
- Là ai tìm Thanh nhi chiều qua?
- Là một lão giả lớn tuổi, chống quải trượng. Thanh nhi cô nương ra ngoài cùng hắn, một hồi lâu mới trở về.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, hắn không biết rốt cuộc là ai tìm tới Thanh nhi, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Thanh nhi hẳn là đi báo thù cho phụ thân, chẳng lẽ Tống Giang trở lại kinh thành rồi sao?
- Thanh nhi có tiền trên người không?
Lý Diên Khánh hỏi.
Hỉ Thước gãi đầu:
- Lần trước lão gia cho nàng một trăm lạng bạc ròng, nàng không tiêu chút nào, chẳng qua nàng không mang đi, ta tìm được trong phòng của nàng.
Lý Diên Khánh thầm suy nghĩ, ‘Không mang tiền trên người, vậy có lẽ còn ở kinh thành’.
- Phu lang, làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Chuyện này cũng đừng quá nóng vội, ta đi hỏi thăm tình hình một chút.

Kinh thành có mấy triệu nhân khẩu, muốn tìm được Hỗ Thanh Nhi đó là mò kim đáy bể, biện pháp duy nhất chính là nghe ngóng tin tức của Tống Giang. Nếu như Tống Giang không ở kinh thành, vậy Lý Diên Khánh cũng không thể làm gì.
Lý Diên Khánh tìm được tìm được Xu Mật Thừa Chỉ Lý Hồi, Lý Hồi là đại biểu của Xu Mật Viện phái tới Quân Giam Sở, giống như Lý Diên Khánh, khoảng thời gian này gã tạm thời cũng không có chuyện gì.
Lý Hồi tuổi chừng bốn mươi, mười năm trước sau khi thi đậu Tiến Sĩ vẫn luôn làm việc tại Xu Mật Viện, tư lịch rất sâu tại Xu Mật Viện. Quan hệ giữa gã và Lý Diên Khánh không tệ, Lý Diên Khánh nhờ gã tra tin tức của Tống Giang, không tới nửa canh giờ gã liền cho Lý Diên Khánh đáp án hắn muốn.
- Ta đã hỏi rồi, bởi vì thời tiết tạm dừng tiễu phỉ Giang Nam một tháng, không ít tướng lĩnh phải vào kinh thành báo cáo công tác, trong đó có Tống Giang. Đây là tin tức mười ngày trước, ta đoán chừng hiện giờ Tống Giang cũng ở kinh thành.
Lý Diên Khánh vội vàng nói:
- Có thể còn phải nhờ Lý huynh hỏi thăm giúp ta một chút nơi ở của Tống Giang hiện giờ.

Tống Giang cũng có một phủ trạch ở kinh thành, đây là chuyện khiến tất cả hảo hán Lương Sơn đều không nghĩ tới. Năm đó Triều Cái đã đặt ra quy củ cho Lương Sơn, tài phú cướp được chia đều cho huynh đệ Tụ Nghĩa. Nhưng sau khi quân Lương Sơn tấn công toàn diện các châu Kinh Đông Tây Lộ và phủ Đại Danh Hà Bắc, thu được rất nhiều tài phú, nhất là mấy lần đánh bại quan quân, tiền tài thu được khó mà tính toán.
Tống Giang lấy ra mấy chục vạn quan tiền trong đó, mua một phủ trạch mười mẫu ở kinh thành cho mình, chuyện này là Đới Tông bí mật làm thay y, chư tướng Lương Sơn không ai biết được.
Phủ trạch của Tống Giang ở gần Đại Tướng Quốc Tự, nơi này là chỗ thương nghiệp phồn hoa nhất tại kinh thành, gần như tất cả cửa hàng nổi danh đều tập trung ở đây, có thể nói tấc đất tấc vàng. Một tòa nhà năm mẫu đã bán được hơn mười vạn quan, tòa nhà này của Tống Giang khiến y phải bỏ ra ba mươi vạn quan mua lại, ở trong một hẻm nhỏ cực kỳ yên tĩnh. Phủ trạch rất mới, vẫn không đóng cửa, không cho thuê, chỉ có hai vợ chồng gia trông coi bên trong phủ trạch.
Mấy chục cửa hàng bên ngoài hẻm nhỏ, đối diện là hiệu vàng bạc Đường gia nổi tiếng nhất kinh thành, cửa hàng hai bên có quán rượu, quán trà và khách sạn, quán quà vật vân vân.
Lúc xế chiều, trước cửa khách sạn Ôn gia hơi chéo đối diện hẻm nhỏ, một tiểu nương trẻ tuổi đi theo một lão giả tóc trắng xóa đi vào cửa lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận