Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn.

Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn.Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn.
Mặc dù khách sạn huyện An Dương không ít, nhưng thương nhân ở trọ cũng rất nhiều, lại thêm hơn hai ngàn người đọc sách tràn vào huyện thành, gần như tất cả khách sạn đều hết chỗ, xem ra mấy sĩ tử này tìm không ít khách sạn, đến khách sạn Thang Ký này thì không muốn rời đi, nhất định muốn Chưởng quỹ nghĩ biện pháp giải quyết chỗ ở cho họ.
Lý Diên Khánh vừa mới đi tới trước quầy, một tiểu nhị vòng ra khỏi quầy hàng tiến tới đón, ôm quyền áy náy nói:
- Tiểu quan nhân, thực sự rất xin lỗi, tiểu điếm đã đầy khách, mời đến nhà khác tìm nơi ngủ trọ đi!
- Ta tới từ huyện Thang Âm, họ Lý, trước đó bằng hữu của ta hẳn đã từng liên hệ với các ngươi.
- Chờ một lát!
Tiểu nhị hỏi Chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ, Lý thiếu lang huyện Thang Âm tới, có còn phòng trống hay không?
Chưởng quỹ vội vàng bỏ lại lấy tên sĩ tử, đi tới hỏi:
- Có phải Khánh ca nhi xã Hiếu Hòa?
- Đúng vậy, ta chính là Lý Diên Khánh!
Lý Diên Khánh lập tức thở phào, Thang Hoài quả nhiên có sắp xếp.
- Các ngươi hẳn là ba người?
Lý Diên Khánh quay đầu chỉ Trương Hiển và Tần Lượng đứng dắt ngựa ngoài cửa:
- Còn có hai người đồng bạn của ta tại cửa ra vào.
Chưởng quỹ gật đầu cười nói:
- Vậy thì không sai rồi.
Gã lập tức phân phó tiểu nhị:
- Dẫ họ tới Thanh Tùng Viện, ba gian phòng trống bên kia chính là lưu cho họ.
Vừa dứt lời, mấy tên sĩ tử bên cạnh lập tức hô to:
- Vừa rồi rõ ràng nói không có phòng trống, hiện giờ vì sao lại có, là bắt nạt người Lâm Chương chúng ta sao?
Tại Tương Châu có lời nói dí dỏm, đó là ‘Quan nhân An Dương có hai vợ, Thang phu nhân, Chương tiểu thiếp, còn một phòng chưa cưới’, trên thực tế là chỉ địa vị của bốn huyện lớn Tương Châu.
An Dương là trung tâm văn hóa chính trị kinh tế Tương Châu, là chủ một nhà, nó là quan nhân. Huyện Thang Âm nhân khẩu đông đảo, sản lượng lương thực gần bằng An Dương, cho nên ngồi lên vị trí vợ.
Lâm Chương tương đối xấu hổ, tổng số nhân khẩu cũng không ít hơn Thang Âm, nhưng dù là sản lượng lương thực, hay là số lượng người đọc sách cũng không bằng huyện Thang Âm, cho nên xếp hàng thứ ba, biến thành địa vị thiếp.
Còn có một huyện Lâm Lự, gần Thái Hành Sơn, thuộc về vùng núi, thực sự không có chỗ xếp hạng, cho nên gọi là chưa cưới.
Trong này có một loại tâm tính so đấu, người huyện Thang Âm coi thường người huyện Lâm Chương, mà người huyện Lâm Chương không phục người huyện Thang Âm.
Đám sĩ tử huyện Lâm Chương này chạy mấy khách sạn đều không tìm được chỗ ở, khách sạn Thang Ký cũng đầy khách, trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Thế nhưng ba sĩ tử huyện Thang Âm đến chậm một bước lại vẫn còn phòng trống, mẫn cảm tự tôn trong lòng họ bị xúc động, đây không phải là coi thường người huyện Lâm Chương họ sao?
Năm sĩ tử Lâm Chương lên cơn giận dữ, cùng la hét ầm ĩ. Chưởng quỹ cảm thấy đau đầu, đây là vì cái gì chứ? Gã vội vàng giải thích với đám sĩ tử:
- Người ta đã sớm thanh toán tiền đặt cọc, mặc dù người còn chưa tới, nhưng phòng đã lưu cho người ta.
Chưởng quỹ không dám nói đây là ông chủ lớn phân phó, nếu không đám sĩ tử coi thường quyền quý này chắc chắn sẽ đập tiệm nhỏ của gã. Nhưng dù là vậy, đám sĩ tử Lâm Chương vẫn không buông tha, ấn định Chưởng quỹ bắt nạt người huyện Lâm Chương, người vây bên ngoài ngày càng nhiều, không ít sĩ tử Lâm Chương cũng chạy tới tiếp viện.
Mắt thấy chuyện hơi lớn, Chưởng quỹ đành phải thương lượng với Lý Diên Khánh:
- Tiểu quan nhân, người Lâm Chương trước nay không nói lý, ta cũng không muốn tranh chấp với họ, tiểu quan nhân có thể cho họ một gian phòng hay không?
- Chúng ta không có vấn đề, có thể nhường ra một gian phòng, nhưng họ có năm người, phân phối thế nào?
Chưởng quỹ cũng hơi khó khăn, liền nói với mấy sĩ tử huyện Lâm Chương:
- Vị tiểu quan nhân này thông tình đạt lý, tặng cho các ngươi một gian phòng, các ngươi đừng làm loạn nữa.
- Chúng ta năm người sao lại ở một gian phòng, ít nhất phải nhường hai gian cho chúng ta.
Mấy tên sĩ tử huyện Lâm Chương thấy đối phương nhận sai, càng thêm phách lối, một người khác hô:
- Chúng ta tới trước, ba gian phòng hẳn đều là của chúng ta, để họ đi nơi khác!
Lý Diên Khánh hơi tức giận, đám sĩ tử Lâm Chương này còn lên mặt lên mũi, mình tốt bụng nhường họ một gian, họ còn cho rằng mình sợ họ sao?
Khách sạn không tiện đắc tội khách, nhưng Lý Diên Khánh lại không thèm để ý, hắn đi tới phía trước nói:
- Tất cả mọi người là người đọc sách, mọi thứ phải giảng đạo lý. Chúng ta đã đặt phòng từ hơn một tháng trước, ba gian phòng vốn đều thuộc về chúng ta, ta thấy tất cả mọi người là sĩ tử dự thi, nhường một gian cho các ngươi, các ngươi lòng tham không đáy, cho là ta dễ bắt nạt sao? Nói cho các ngươi biết, hiện giờ một phòng ta cũng không nhường, các ngươi đi nơi khác!
Năm tên sĩ tử huyện Lâm Chương đều hai mươi mấy tuổi, dáng dấp cao lớn. Họ thấy đối phương chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trong lòng có ý bắt nạt, họ hiểu ý nhau, nhanh chóng vây Lý Diên Khánh lại.
Chưởng quỹ thấy tình huống không đúng, đang muốn tiến lên khuyên giải, lại bị Trương Hiển kéo qua một bên. Trương Hiển cười nói:
- Họ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không dạy cho họ một chút, chuyện này sẽ không chấm dứt.
- Thế nhưng tiểu quan nhân tuổi nhỏ…
- Ha ha! Chưởng quỹ chờ một chút rồi khuyên đi!
Chưởng quỹ nửa tin nửa ngờ, rướn cổ nơm nớp lo sợ nhìn qua Lý Diên Khánh, đây chính là người mà ông chủ lớn dặn dò, xảy ra chuyện gã giải thích với ông chủ lớn thế nào?
- Có phải tiểu huynh đệ cũng coi thường người Lâm Chương chúng ta?
Sĩ tử cầm đầu nói với giọng khiêu khích:
- Huyện Lâm Chương chúng ta có tam quái, củ cải đỏ không làm đồ ăn, tiệm vải không bán vải, người đọc sách còn xấu hơn lưu manh, tiểu tử thối muốn nếm thử sự lợi hại của người đọc sách Lâm Chương hay không?
Lý Diên Khánh nhịn không được cười lên, hắn cũng nghe nói tam quái huyện Lâm Chương, củ cải không làm đồ ăn, tiệm vải không bán vải, con lừa chạy còn nhanh hơn ngựa, đến quái thứ ba sao lại trở thành người đọc sách còn xấu hơn lưu manh, đây là đang uy hiếp mình sao?
Nói chung, chỉ cần ngôn từ uy hiếp được, đẩy đẩy cướp mấy lần, những thiếu niên này đều sẽ e ngại nhường phòng, chuyện cũng không lớn. Nói chuyện, sĩ tử cầm đầu đưa tay muốn đẩy Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh lại dùng ngón trỏ không nặng không nhẹ gảy một cái trên cổ tay vươn ra của gã.
Lý Diên Khánh khổ luyện kỹ xảo ném đá năm năm, lực ngón tay còn lớn hơn móng vuốt thép. Chỉ là hắn thân là người đọc sách, không muốn dùng biện pháp đối phó du côn vô lại để đối phó người đọc sách, búng cổ tay chỉ là hơi cảnh cáo.
Dưới cứ búng, sĩ tử cầm đầu chấn động toàn thân, một cơn đau đớn tận tim khiến gã cảm giác được xương cốt dường như biến thành mảnh vỡ. Gã cả kinh sắc mặt biến đổi, liên tục lui mấy bước, tay trái nắm chặt cổ tay phải, sợ hãi nhìn qua Lý Diên Khánh. Mấy sĩ tử khác đều cảm thấy không đúng, không hẹn mà cùng lui về sau một bước.
Lúc này, Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói với năm người:
- Chính đường khách sạn còn thiếu mấy chữ, không bằng chúng ta đều bêu xấu, viết mấy chữ cho khách sạn đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận