Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 519: Tiểu biệt thắng tân hôn.

Chương 519: Tiểu biệt thắng tân hôn.Chương 519: Tiểu biệt thắng tân hôn.
Mặc dù đã đi xa hai mươi ngày nhưng khi về nhà Lý Diên Khánh cũng không quá vui vẻ. Kết quả lần kiểm tra này khiến cho hắn vui không nổi.
- Có vẻ như tâm trạng phu quân không vui lắm?
Khi ăn cơm, ái thiếp Tư Tư lo lắng hỏi thăm.
- Không có gì, chắc là hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là được.
Lý Diên Khánh miễn cưỡng cười cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hổ Thanh Nhi lại đứng dậy rót cho hắn một chén:
- Ta biết. Là tên khốn Lữ Phương kia. Nếu ta nhìn thấy y, chắc chắn không tha cho y.
- Thanh Nhi quen biết Lữ Phương lắm sao?
- Đương nhiên quen rồi. Cha còn từng dạy võ cho y nữa. Có điều y và Lô Tuấn Nghĩa quan hệ còn tốt hơn. Ta còn tưởng y đồng ý chiêu an, ai ngờ y lại chạy tới núi Thái Hành làm cướp.
- Đúng rồi, tình hình Tống Giang thế nào rồi?
Đột nhiên Lý Diên Khánh sực nhớ ra chuyện quan trọng này.
Hổ Thanh Nhi che miệng cười:
- Ta còn tưởng đại ca quên rồi cơ!
- Làm sao ta quên được? Chỉ là nhất thời bẵng đi thôi. Mau nói tình hình.
- Tình hình cụ thể muội không rõ lắm, chỉ nghe nói y tụ tập hơn ngàn bộ hạ cũ ở huyện Vận Thành muốn tạo phản một lần nữa. Kết quả bị Tri Châu Tông Trạch suất quân đánh tan, y dẫn mấy chục tàn binh bỏ chạy. Sau đó thì không biết.
Lý Diên Khánh nhấp một hớp rượu. Hiển nhiên Tống Giang bị mất chức nên lại muốn tạo phản, nhưng y trốn đi mọi chuyện trở nên khá rắc rối rồi.
Hổ Thanh Nhi cười hì hì:
- Nói thật, nghe tin y bị bãi quan, muội vui quá suýt uống say. Mặc dù y không chết, nhưng thân bại danh liệt thế này còn khổ hơn cả chết.
- Này! Hai người các ngươi!
Tư Tư giả bộ hờn giận:
- Có chuyện vui thì không nói, nhất định phải nói mấy chuyện chém chém giết giết không rời miệng, bỏ mặc kệ ta vui vậy cơ.
Lý Diên Khánh vội vàng áy náy dỗ dành:
- Là ta không tốt, lạnh nhạt Tư Tư. Nói ta nghe một chút đi, có chuyện vui gì vậy?
Tư Tư và Hổ Thanh Nhi nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Lý gia đã cầu hôn Tào gia!
Lý Diên Khánh chỉ “A!” một tiếng, rồi ngây ra nửa ngày, hơi lúng túng ngại ngần hỏi:
- Sao đã cầu hôn rồi à?
- Hình như phu lang không vui?
Tư Tư cười hỏi.
- Không phải ta không vui, chỉ là quá bất ngờ thôi. Chuyện này…ta nên nói thế nào nhỉ?
Lý Diên Khánh không biết nên giải thích thế nào. Chuyện này hắn còn chưa kịp nói với Tư Tư, chỉ để phụ thân tới bái phỏng Tào phủ một chút, không ngờ phụ thân còn gấp hơn cả mình.
- Tư Tư, sau này ta sẽ nói với nàng.
Tư Tư mỉm cười:
- Thì ra phu lang đang lo lắng cho thiếp. Thật ra đây là chuyện tốt mà! Cưới Uẩn Nương về dù thế nào cũng vẫn hơn mỹ nhân như Phan Thiến Vân nhiều!
Lý Diên Khánh lại có vẻ bất an:
- Sao nàng biết Phan Thiến Vân?
Hổ Thanh Nhi bên cạnh cười đáp:
- Buổi chiều hôm trước, Uẩn Nương đã ngồi trên chính cái ghế đại ca đang ngồi đây này ăn cơm với bọn muội. Đại ca đoán xem làm sao bọn muội biết được?
- A! Nàng ấy đã đến đây?
Lý Diên Khánh lại càng kinh ngạc, không khép nổi miệng.
Tư Tư cười nói:
- Thiếp chỉ muốn gần gũi hơn nên mời nàng tới nhà làm khách. Phu lang sẽ không trách thiếp tự tiện làm chủ chứ!
- Cái này… hiện giờ lòng ta rất loạn, sau này chúng ta hẵng nói chuyện này nhé.

Đêm khuya, sau hồi ân ái, Tư Tư quấn hai tay quanh cổ phu quân, ghé sát vào tai hắn làm nũng hỏi:
- Phu quân có tân phụ, sẽ không lạnh nhạt với thiếp chứ?
- Làm sao lại thế! Người ta nói, vợ không bằng thiếp, ta sẽ chỉ thương nàng hơn thôi.
- Chàng nói thật dễ nghe. Nhan sắc của Uẩn Nương không thua gì thiếp, chàng dám nói không phải ham sắc đẹp của nàng ấy sao?
Lý Diên Khánh vội vàng an ủi nàng:
- Năm xưa ta là một tiểu tử nghèo không xu dính túi, Lý Sư Sư danh chấn thiên hạ lại không ngại vứt bỏ vinh hoa phú quý theo ta, làm sao ta quên được cái ân tình này? Ta thề với trời, đời này tuyệt không phụ nàng.
Tư Tư cảm động, dán sát khuôn mặt lên lồng ngực của hắn, thì thầm:
- Thiếp không muốn nghe thề, thiếp chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là mãn nguyện rồi.
Nàng thở dài:
- Nói thật, thiếp không sinh được con, vẫn luôn áy náy, cảm thấy có lỗi với chàng. Thiếp thật lòng hy vọng chàng sớm cưới thê tử, nhưng lại sợ hãn phụ Hà Đông qua cửa. May mà Uẩn Nương thiện lương khoan hậu, không xem thường xuất thân của thiếp. Nếu chàng cưới Phan Thiến Vân kia về, tương lai thiếp chết thế nào cũng không biết.
Lý Diên Khánh cũng biết chuyện không sinh được con vẫn là nỗi đau trong lòng Tư Tư. Chợt hắn nhớ tới Nhạc Phi, liền cười nói:
- Nếu thực sự không sinh được, tương lai Tư Tư có thể nhận nuôi một đứa trẻ. Ta cũng sẽ yêu quý nó.
Tư Tư hào hứng vội vàng cười nói:
- Nếu là nhận nuôi, thiếp muốn nhận nuôi một tiểu nương tử. Thiếp sẽ cho nó làm điệu như công chúa.
- Chuyện này không vội, sau này chúng ta sẽ tiếp tục phấn đấu, cố gắng, tự mình sinh một đứa.
Dứt lời, hắn xoay người, đè Tư Tư xuống. Nàng hờn dỗi đấm bả vai hắn:
- Muốn chết. Hai lần rồi chàng còn muốn nữa!

Sáng sớm hôm sau, Lý Diên Khánh tới Hồng Kiều Bảo Nghiên Trai. Năm mới là thời điểm các cửa hiệu sách ế ẩm, nhưng với các cửa hàng bán đồ làm đẹp như Bảo Nghiên Trai lại là mùa thịnh vượng, doanh số tiêu thụ vượt gấp đôi bình thường. Khó trách được, đến Tết, nữ nhân nào cũng muốn tự thưởng cho mình một chút, đồ trang sức và mỹ phẩm là lựa chọn hàng đầu của họ.
Năm mới năm nay cũng là thời điểm Bảo Nghiên Trai bận rộn nhất, một là đồng thời gây dựng Bảo Nghiên Trai ở Quảng Châu và Thành Đô, tiếp theo đó là mở ra cửa hàng Bảo Nghiên Trai thứ tư ở Kinh thành. Ba cửa hàng trước nằm trên đường Ngự Nhai, Đại Tướng Quốc Tự và Hồng Kiều, cửa hàng thứ tư sẽ được long trọng khai trương ở trung tâm thương nghiệp trên đường Phan Lâu.
Lý Diên Khánh vào trong Hồng Kiều Bảo Nghiên Trai thì gặp Hồng Đại Chí ở trong viện. Hiện giờ Đại Chí đã là cha của hai đứa nhỏ, năm nay đông chủ lại càng thêm nể trọng, giao cho y làm kế toán trưởng Bảo Nghiên Trai, Đại Chí mang lòng cảm ân, lại càng thêm dốc sức cho Bảo Nghiên Trai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận