Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 451: Gia yến Tào phủ.

Chương 451: Gia yến Tào phủ.Chương 451: Gia yến Tào phủ.
Lý Diên Khánh đánh giá Vương Tuấn này một chút, thấy gã tuổi chừng hai mươi, thân hình cao lớn cường tráng, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, dáng dấp tuấn tú lịch sự.
Lý Diên Khánh nhớ kỹ trong lịch sử Nhạc Phi bị thuộc cấp Vương Tuấn vu cáo, chẳng lẽ chính là Vương Tuấn này?
Hắn không thể hạ kết luận này, dù sao cái tên Vương Tuấn này quá phổ thông, ở đâu cũng có thể túm ra một nắm, Vương Tuấn này chưa hẳn có quan hệ với Nhạc Phi.
Hai người làm lễ gặp nhau, Vương Tuấn nghe nói người trẻ tuổi trước mắt này chính là Lý Diên Khánh tiếng tăm lừng lẫy, không khỏi hưng phấn cười nói:
- Diên Khánh huynh chính là kiêu ngạo của Thái Học chúng ta, hiện giờ mọi người còn lấy Diên Khánh huynh làm gương, rất nhiều giáo sư cũng thường nhắc tới Diên Khánh huynh.
- Hóa ra Vương huynh cũng là học sinh Thái Học?
- Ta là học sinh nội xá, trước kia thường ở cùng một chỗ với Trịnh mập, hắn thường nhắc tới ngươi.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, Thái Học có Nha Nội Đảng, trong hội đều là con em quan lại quyền quý, Trịnh Vinh Thái trà trộn trong đó, chắc hẳn Vương Tuấn này cũng là một thành viên trong đó.
Vương Đạo Tề bên cạnh nghe con trai nhắc tới Trịnh mập, y lập tức không vui, giận dữ mắng mỏ con trai:
- Ngươi còn ở chung một chỗ với đám thiếu gia ăn chơi kia sao?
Thê tử bên cạnh vội vàng khuyên nhủ:
- Lão gia, Lý Thám Hoa còn ở bên cạnh! Chừa chút mặt mũi cho Tuấn nhi.
Vương Đạo Tề hừ một tiếng hỏi:
- Vừa rồi cung kỵ của ngươi được đánh giá thế nào trong Võ Thị?
- Hài nhi bắn mười trúng bảy, được đánh giá là thượng hạ.
- Mười mũi tên mới trúng bảy mũi, ngươi khiến Lý Thám Hoa chê cười rồi!
Lý Diên Khánh không thích người khác nói tới cung kỵ liền kéo hắn vào. Hắn vội vàng cười nói:
- Cung kỵ phải nói tới trạng thái, coi như vãn bối cũng không dám hứa chắc chắn mỗi lần đều có thể mười mũi trúng cả mười.
Vương Tuấn gãi đầu:
- Hôm nay hài nhi quả thực phát huy không quá lý tưởng.
Mẫu thân gã cũng giải thích thay gã:
- Lão gia, hôm nay Tuấn nhi cũng không phải tới luyện võ, chúng ta còn có chính sự nữa!
- Chính sự cái gì! Hôm nay thân thể tiểu nương tử Tào gia khó chịu, không cách nào gặp mặt, hôm nay chúng ta rảnh rỗi.
- Vậy gặp phụ mẫu nàng cũng được chứ! Để phụ mẫu nàng gặp Tuấn nhi một lần, chỉ cần phụ mẫu hai bên chúng ta hài lòng, cuộc hôn nhân này có thể quyết định rồi.
Vương Đạo Tề nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, lắc đầu nói:
- Chuyện này để nói sau đi!
Đúng lúc này, Tào Tính thở hồng hộc chạy tới:
- Diên Khánh, sao ngươi lại ở chỗ này, ta còn chạy tới Võ Thị tìm ngươi một vòng.
Gã nhìn thấy Vương Tuấn và phụ mẫu gã, trong lòng nhảy lên một cái, vội vàng tiến tới làm lễ:
- Chất nhi tham kiến bá phụ bá mẫu!
Vương phu nhân hơi bất mãn nói:
- Ta đang muốn hỏi ngươi, Tào gia đã đặc biệt mời chúng ta tới ra mắt, tại sao đến nơi này người lại sinh bệnh, đây là đang đùa nghịch chúng ta sao?
- Phu nhân…
Mặc dù trong lòng Vương Đạo Tề cũng hết sức bất mãn, nhưng y vẫn hi vọng thê tử có thể giữ gìn thân phận, không nên thất lễ trước mặt vãn bối.
- Không nên nói như vậy, tiểu nương tử mà! Sinh bệnh luôn khó tránh khỏi.
Tào Tính lắp bắp nói:
- Chất nhi cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Vương Đạo Tề ôn hòa cười nói:
- Chúng ta cũng không trách hiền chất, hiền chất có chuyện gì, cứ việc đi làm.
Tào Tính vội vàng nháy mắt với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh liền cáo từ vợ chồng Vương thị, theo Tào Tính rời đi.
Vương phu nhân quả thực hơi nổi nóng:
- Lão gia, ta cảm thấy trong này có vấn đề!
- Ta biết có vấn đề, nhưng ngươi nổi giận với vãn bối thì có ý nghĩa gì?
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Vương Đạo Tề nhìn bóng lưng Tào Tính đi xa, thản nhiên nói:
- Ta tin tưởng Tào gia sẽ có một lời giải thích!
Lý Diên Khánh theo Tào Tính đi tới ngồi vào một chiếc bàn không người. Tào Tính lấy ra một gói nhỏ đưa cho hắn:
- Đây là cho ngươi.
- Đây là cái gì?
Lý Diên Khánh mờ mịt nhận gói nhỏ.
- Câu đối ngươi viết được tiểu muội ta chọn trúng, dựa theo quy củ, đây là tạ lễ của nàng, xin thu nhận đi!
- Là cái gì?
Lý Diên Khánh cũng hơi hứng thú.
- Dường như là một bức họa nàng vẽ cùng một quyển sách. Muội muội mọt sách nhà ta ngoài những thứ này, cũng không còn đồ vật khác để tặng, ngươi cũng đừng ngại khó coi.
- Ta sẽ không chê, đa tạ rồi!
Lý Diên Khánh bỏ bọc nhỏ vào túi trong người. Đúng lúc này, tiếng chuông mở yến trong phủ gõ vang, tân khách tham gia yến hội đi tới từ bốn phương tám hướng. Lý Diên Khánh đứng dậy cười hỏi:
- Vị trí của Tào huynh ở đâu?
- Ta không có vị trí cố định, trông thấy chỗ nào còn trống thì có thể ngồi một chút.
- Dường như bàn chỗ ta có mấy vị trí trống, bên cạnh ta lại không có ai, Tào huynh có thể ngồi cạnh ta.
Nhiệm vụ của Tào Tính chính là theo sát Lý Diên Khánh, phòng ngừa gia tộc khác sinh ra suy nghĩ không hay, gã cũng không cự tuyệt, liền theo Lý Diên Khánh tới chỗ ngồi của hắn.
Yến hội hôm nay chia làm nội tịch và ngoại tịch. Nội tịch an bài trong đại đường tầng một Đa Thải Lâu, bày hơn bốn mươi bàn tiệc rượu, có tổng cộng hơn một trăm năm mươi người ngồi trong nội tịch, phần lớn là gia chủ các nhà và phu nhân của họ, hoặc là không phải gia chủ nhưng là quan lớn địa vị lỗi lạc như Vương Đạo Tề.
Các tân khách khác ngồi ở ngoại tịch, hôm nay thời tiết tốt, cuối thu không khí thoải mái, ngồi trong đại viện bên ngoài kỳ thực còn thoải mái hơn bên trong, có một cảm giác ăn cơm dã ngoại.
Ngoại tịch đều là bàn bát tiên, một bàn tám người, bàn rất rộng, khoảng sáu thước vuông, trước mặt mỗi người đều có không gian rộng ba thước, bày bộ đồ ăn, dụng cụ pha rượu và đồ uống trà của mình.
Mặc dù rất nhiều người bần hàn ở triều Tống đã gắp thức ăn trong một cái chén, trong quán rượu bình thường cũng sớm thực hành chế độ ăn kết hợp. Nhưng đối với xã hội thượng tầng, họ vẫn tuân theo chế độ ăn riêng nghiêm ngặt, dù cho ngồi cùng một bàn nhưng mỗi người đều có một phần cơm và đồ ăn riêng của mình.
Từ xưa tới nay, yến hội quan trọng đều chỉ là một loại hình thức, không nên trông cậy vào có thể ăn no. Hôm nay cũng không ngoại lệ, trước mặt mỗi người chỉ có mấy món ăn, chẳng qua rượu lại không tồi, là rượu đế Tào gia tự nhưỡng, hương vị cực kỳ thơm thuần.
Yến hội đã bắt đầu, mặc dù nữ khách ngồi tập trung phía tây, nhưng trên thực tế, sau khi yến hội bắt đầu, khu vực khác biệt này không có ý nghĩa, phần lớn các bàn đều không ngồi đủ, rất nhiều thê tử bất tri bất giác ngồi xuống bên cạnh trượng phu, hoặc có chuyện muốn thương lượng với trượng phu, hoặc vãn bối muốn mời rượu trưởng bối, qua thời gian chỗ ngồi trên bàn đã mất lực ước thúc.
Trên thực tế chiếc bàn Lý Diên Khánh ngồi chỉ có năm người khác, tăng thêm Tào Tính cũng chỉ có sáu người, trống ra hai chỗ, hai quý phụ nhân liền ngồi vào bên cạnh trượng phu, còn mấy thiếu niên trẻ tuổi cũng bị phụ thân gọi tới mời rượu trưởng bối.
Một nam tử trung niên vóc người hơi béo ngồi đối diện hơi chếch với Lý Diên Khánh, gọi là Phan Trường Đức, chức quan Đoàn Luyện Sứ Trần Châu, thuộc về quan lớn tòng ngũ phẩm.
Chỉ là triều tống khai thác chính sách cường cán nhược chi, Đoàn Luyện Sứ chỉ là chức suông, Đoàn Luyện Sứ các Châu chỉ là võ thần gửi lộc quan, không quy định biên chế, không có chức quyền, không trú bản Châu. Nói cách khác, Phan Trường Đức này ngoại trừ mỗi tháng cầm một phần bổng lộc tòng ngũ phẩm ra, việc khác không hề có chút quan hệ với Trần Châu.
Nhưng Đoàn Luyện các Châu lại là quan thực quyền, chủ yếu huấn luyện hương binh, chủ quản Lao Thành Doanh vân vân, do quan nhỏ tòng bát phẩm Đoàn Luyện Phó Sứ thống lĩnh, lại không có bất kỳ quan hệ nào với quan lớn tòng ngũ phẩm Đoàn Luyện Sứ.
- Nghe nói Lý Thám Hoa chưa cưới vợ, như vậy hiếm thấy nha!
Phan Trường Đức bưng chén rượu cười tủm tỉm nói.
Lý Diên Khánh nhất thời không muốn nói chuyện hôn nhân của mình với người khác, lúc đầu họ chỉ nói chuyện phiếm tin đồn quan trường, nhưng sau khi vị phu nhân Phan Đoàn Luyện Sứ ngồi xuống bên cạnh, chủ đề liền chuyển tới hôn nhân của hắn. Lý Diên Khánh cảm thấy đôi mắt Phan phu nhân nhìn chằm chằm vào mình, tựa như trong mắt lúc nào cũng có thể vươn ra một cánh tay, quắp lấy mình vào, khiến hắn quả thực phản cảm trong lòng.
Ra ngoài nể mặt, hắn đành phải mập mờ qua loa tắc trách:
- Cũng không phải không có thê thất, vãn bối thuở nhỏ đã đính hôn, chỉ là nhà gái đang để tang, chờ tang kỳ qua đi rồi cưới, đầu năm nay sẽ thành thân.
Tào Tính chợt lạnh lẽo trong lòng, chẳng lẽ Lý Diên Khánh đã thực sự đính hôn rồi?
Một đôi vợ chồng khác ngồi bên cạnh cười nói:
- Đã nói rồi mà! Khoa cử năm ngoái bắt rể, Lý Thám Hoa tuấn tú lịch sự lại không có người để ý tới, quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu như đã đính hôn rồi, vậy thì hợp tình hợp lý.
Thê tử Phan Trường Đức nhướng mày:
- Không đúng! Theo ta được biết Lý Thám Hoa vẫn chưa đính hôn!
- Sao phu nhân biết?
Phan Trường Đức nghi hoặc hỏi thăm.
Thê tử y cười giả dối:
- Có người nói cho ta biết, Lý Thám Hoa chắc chắn chưa đính hôn, tin tức xác thực, Lý Thám Hoa đang gạt chúng ta đây!
Lý Diên Khánh lập tức biết vấn đề ở nơi nào rồi! Phan thị phu nhân Cao Thâm, chắc chắn là nàng để lộ ra, con rể Chu Xuân của nàng biết nội tình của mình, Lý Diên Khánh chỉ cười xấu hổ. Lúc này Tào Tính thở phào, vội ngắt lời nói:
- Diên Khánh, chúng ta đi mời rượu trưởng bối đi!
- Được! Được! Ngươi dẫn ta đi.
Lý Diên Khánh lập tức bưng chén rượu lên, theo Tào Tính trốn đi. Thê tử Phan Trường Đức thấy trượng phu không ngăn Lý Diên Khánh lại, bắt đầu nhỏ giọng oán trách trượng phu không quan tâm chung thân đại sự của con gái.
Đi tới một chỗ không người, Tào Tính cười nói:
- Con gái của vị Phan Đoàn Luyện Sứ này chính là vị Phan Thiến Vân yêu cầu phân tích ‘mãn đình phương, sơn mạt vi vân’, dáng người không tệ, cùng tuổi với ta, ngươi có hứng thú không?
Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng:
- Ta thấy ngươi có hứng thú thì đúng hơn, nếu không kéo ta đi làm gì?
- Sao lại nói như thế, ta là chủ nhà mà! Sao có thể để tân khách khó xử?
Tào Tính che giấu sự vội vàng của mình, nói với Lý Diên Khánh:
- Thật ra yến hội tiếp theo cũng không có gì thú vị, đơn giản là nhà đông và nhà tây ra mắt. Nếu như ngươi có hứng thú với vị ‘sơn mạt vi vân’ kia, như vậy chúng ta quay trở về. Nếu như ngươi không muốn bị quấy rối nữa, ta khuyên ngươi vẫn nên rời đi sớm, ta sắp xếp một cỗ xe bò cho ngươi, thế nào?
Lý Diên Khánh đã sớm muốn rời đi, mặc dù chỉ mới ăn hai món, nhưng nghĩ tới vợ chồng vị Đoàn Luyện Sứ kia, hắn không còn chút khẩu vị nào.
- Ta có thể đi, nhưng phải cầm cho ta mấy bình rượu của Tào gia các ngươi tới, còn có túi của ta, ngươi cũng mang tới giúp ta!
Tào Tính cười híp cả mắt:
- Muốn uống rượu còn không dễ dàng sao? Ta cho ngươi một rương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận