Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 994: Chủ động xuất kích

Chương 994: Chủ động xuất kíchChương 994: Chủ động xuất kích
Sau khi Miêu Phó báo cáo kế hoạch tác chiến tại triều đình, gã lại thay đổi bố trí binh lực, hủy bỏ bố trí ba tuyến, mà tập trung bảy vạn đại quân tới tuyến đông, cũng chính là bờ tây Vận Hà, xây dựng đại doanh kiểu tường tấm ván, cách đại doanh của quân Lý Diên Khánh khoảng ba mươi lăm dặm.
Lúc này, hai quân đã giằng co bảy ngày. Đúng lúc này, trong quân đội bắt đầu lưu truyền một tin tức, năm vạn đại quân của Lý Diên Khánh đã lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng, tin tức này khiến lòng người trong quân đội bàng hoàng.
Nhất là trong quân đội có không ít binh sĩ hộ tịch Thiệu Hưng, ảnh hưởng càng lớn với họ. Hậu phương lớn vốn cho rằng an toàn nhất lại không còn an toàn nữa, họ đang đứng trước giáp kích trước sau, lòng quân bắt đầu dao động trong các loại nghị luận.
Đúng lúc hoàng hôn, Miêu Phó nhận được kim bài lệnh của Triệu Cát đưa tới, lệnh gã lập tức xuất kích, đánh tan quân chủ lực của Lý Diên Khánh rồi lui về phía sau.
Mệnh lệnh này khiến Miêu Phó phát điên, ai nói chủ động xuất kích là có thể đánh tan quân đội của Lý Diên Khánh?
Trong đại trướng, Miêu Phó bực bội bất an đi qua đi lại. Gã muốn kháng cự mệnh lệnh của Triệu Cát, nhưng gã không cách nào kháng cự, gã chỉ có thể cố gắng thuyết phục mình, có lẽ mệnh lệnh của Thái thượng hoàng là một loại cân bằng chính trị mà mình không thể nào hiểu được.
Đúng thế! Gã quả thực không thể nào hiểu được, nói từ góc độ quân sự, Lý Diên Khánh đã lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng, vậy phương án tốt nhất chính là rút toàn quân về thành Lâm An, thủ vững thành Lâm An, như vậy dễ dàng phá giải ý nghĩa lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng.
- Tướn quân, có lẽ Thái thượng hoàng cảm thấy thành Lâm An không thủ được! Nhất là phía hoàng cung, một ngọn lửa lớn là có thể thiêu đốt rừng.
Phó tướng Trương Toàn ở bên thận trọng nói.
Miêu Phó không lên tiếng, Trương Toàn nhắc nhở gã, Lý Diên Khánh đương nhiên không dám phóng hỏa đốt rừng, nhưng Phượng Hoàng Sơn quả thực không thủ được. Một vòng Phượng Hoàng Sơn hiện giờ chỉ có tường vây mà không có tường thành, Lý Diên Khánh có thể dễ dàng công lên Phượng Hoàng Sơn, chiếm lĩnh hoàng cung. Mặt khác sơn trang Ẩn Long cũng không thủ được, một khi đội thuyền của Lý Diên Khánh đột nhập Tây Hồ, thành Lâm An cơ bản bị luân hãm rồi.
Miêu Phó thở thật dài, hiện giờ gã rốt cuộc thừa nhận mệnh lệnh của Thái thượng hoàng cũng là một loại bất đắc dĩ, hi vọng gã có thể đánh tan Lý Diên Khánh.
Miêu Phó lập tức hạ lệnh, tất cả Thống Chế tập trung tới đại trướng trung quân tập hợp, gã muốn bố trí phương án tác chiến.

Quân doanh của Lý Diên Khánh cũng xây dựng kiểu tường ván. Quân doanh kiểu tường ván có rất nhiều chỗ tốt, tuy rằng chủ yếu là kiên cố rắn chắc, một chỗ tốt khác chính là phòng ngự chính diện tăng lớn.
Rào doanh lúc trước phòng ngự chính diện chủ yếu có hai tầng, một là binh sĩ đứng trước rào doanh bắn tên ra ngoài, tiếp theo là đứng sau rào doanh bắn tên ra ngoài.
Mà quân doanh kiểu tường ván có thể khiến binh sĩ đứng trên đầu tường cao cao phòng ngự phía dưới, phía dưới còn có lỗ phòng ngự để xạ kích, phía sau còn có tiễn trận bắn tên ra ngoài, như vậy tạo thành phòng ngự ba mặt.
Màn đêm vừa buông xuống, Lý Diên Khánh cũng bắt đầu bố trí quân đội. Ba vạn kỵ binh của Tào Mãnh đã phái ra khỏi đại doanh, đồng thời hắn sắp xếp ba vạn cung nỏ thủ và năm mươi chiếc máy ném đá nhỏ trên tường ván.
Tin tức quân đội của Tào Thịnh lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng đã truyến tới Phủ Lâm An, như vậy đại quân chủ lực của Miêu Phó chắc chắn sẽ có hành động, hoặc ban đêm đến đánh lén mình, hoặc sẽ rút về thành Lâm An ngay trong đêm.
Thời gian trôi qua từng giờ, dần tới lúc canh một. Lúc này, trinh sát tới báo, bên ngoài mười dặm xuất hiện chủ lực quân địch, khoảng hơn bốn vạn người, đang nhanh chóng đánh tới đại doanh.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, nói với tướng lĩnh chung quanh:
- Còn tưởng rằng Miêu Phó sẽ đẩy toàn quân lên chứ! Kết quả vẫn lưu lại một chút tiền vốn trong nhà.
Cao Sủng cười nói:
- Nếu như đánh lén đắc thủ, ba vạn người cũng đủ để toàn diệt chúng ta.
Lý Diên Khánh gật đầu, lời này cũng không sai, đánh lén vốn là một cuộc mạo hiểm đầu tư nhỏ thu lợi lớn. Một khi đánh lén đắc thủ, lợi dụng hỏa công và phá doanh, thậm chí một vạn kỵ binh có thể toàn diệt mười vạn đại quân, chỉ khi nào đánh lén thất bại, sẽ mất cả chì lẫn chài.
- Quân địch đã tới rồi, mọi người chuẩn bị nghênh chiến đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người thi lễ, liền lục tục đi ra khỏi đại trướng, lao tới vị trí tác chiến của mình.
Lý Diên Khánh cũng rời khỏi đại trướng trung quân, leo lên đài quan chiến.
Đài quan chiến ở phía nam đại doanh, là một sàn gỗ cao ba trượng, vốn là đài cao các tướng lĩnh dùng để chỉ huy huấn luyện quân đội. Một khi chiến tranh bùng nổ, đứng trên đài quan chiến, cũng có thể quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài đại doanh, chỉ huy quân đội tác chiến.
Chỉ huy tác chiến ban đêm chủ yếu dùng tiếng trống trận làm chủ, cờ chiến không có tác dụng. Cho nên trên đài quan sát lại sắp xếp một chiếc trống lớn, chuẩn bị thông qua tiếng trống truyền mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Mặt khác bên cạnh trống lớn còn có một chiếc mõ, tay trống gõ nhanh cái mõ chính là mệnh lệnh bắn tên.
Một khắc đồng hồ sau, Miêu Phó dẫn bốn vạn năm ngàn đại quân giết tới cách đại doanh hơn năm trăm bước.
Lúc này, trinh sát tuần hành bên ngoài phát hiện quân địch đột kích, lục tục bắn tên thuốc nổ lên không, từng nhánh tên thuốc nổ thiêu đốt bầu trời.
Miêu Phó biết lúc này không thể chậm trễ nữa, chỉ có thể liều mạng một lần, đánh cho quân địch không kịp trở tay, gã lập tức rút kiếm rống to:
- Giết lên!
- Giết!
Bốn vạn đại quân phát ra tiếng gầm thét, giống như thủy triều vịnh Hàng Châu, đánh tới đại doanh quân địch cách mấy trăm bước. Chạy phía trước là ba ngàn kỵ binh, họ tay cầm dây thừng dài và chiến đao, phóng ngựa chạy vội.
Lý Diên Khánh không nghĩ tới quân địch lại xung kích toàn bộ phía nam đại doanh, điều này cũng khiến rối loạn bố trí của hắn. Hắn lập tức quát:
- Lệnh cung nỏ thủ hai mặt đông tây lập tức tới nam đại doanh!
Trong tường cao của nam đại doanh an bài một vạn năm ngàn nỏ thủ, bao gồm một vạn Thần tí nỏ và năm ngàn nỏ quân dụng phổ thông. Một vạn năm ngàn người phân biệt bố trí trên tường rào, xạ kích trước tường vây và tiễn trận xếp hàng đằng sau. Ngoài ra còn có năm mươi chiếc máy ném đá cỡ nhỏ có tầm bắn tám mươi bước.
Lúc này, kỵ binh quân địch đã dần vọt vào khoảng cách trăm bước, bộ binh đằng sau cũng tiến vào phạm vi một trăm năm mươi bước. Lý Diên Khánh truyền đạt mệnh lệnh xạ kích:
- Bắn tên!
Tiếng mõ bỗng nhiên vang lên, một vạn năm ngàn tên lính cùng bắn tên ra ngoài đại doanh. Một vạn năm ngàn mũi tên giống hệt một mảng mây đen nghịt, ào ào bay tới binh sĩ đang chạy tới. Mũi tên như mưa rào gió bão bắn vào trong bầy lính, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, binh sĩ lục tục trúng tên ngã xuống đất, tình thế tấn công bỗng nhiên bị ngừng lại vì đó.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng không để ý ba ngàn kỵ binh trước mặt, mục tiêu của nỏ binh là đám bộ binh đằng sau, ba ngàn kỵ binh không hề chịu ảnh hưởng của mưa tên, họ tiếp tục chạy như điên, khoảng cách đại doanh đã không tới ba mươi bước.
Đúng lúc này, mấy bó đuốc được ném ra, rơi vào trong chiến hào. Oành một tiếng, ánh lửa ngút trời, trong chiến hào bỗng nhiên dấy lên một biển lửa, tạo thành một bức tường lửa rộng chừng một trượng. Chiến mã cực kỳ hoảng sợ, vội cất co vó dừng bước. Đúng lúc này, năm mươi quả Chấn thiên lôi đen nhánh bay ra từ trong đại doanh, vượt qua đỉnh đầu đám kỵ binh, rơi vào trong trận kỵ binh. Tiếng nổ liên tiếp, khiến người ngã ngựa đổ, từng mảng kỵ binh đổ xuống, tiếng nổ kinh thiên động địa khiến chiến mã cả kinh hí dài, chiến mã bị kinh hãi nghiêm trọng, vội vàng quay đầu phi nước đại.
Mũi tên đen nghịt lại bắn ra lần nữa, giống như gió bão mưa rào vọt tới trong đám quân địch…
Ngay thời điểm đại quân Miêu Phó đánh lén bị ngăn trở, một vạn kỵ binh đã lặng yên xuất hiện cách đại doanh Tân Cấm Quân hai dặm về phía nam, họ không vội vàng xuất kích mà kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu.
Mặc dù Miêu Phó dẫn bốn vạn năm ngàn đại quân đi đánh lén đại doanh của Lý Diên Khánh, nhưng hơn hai vạn binh sĩ gã lưu lại trong đại doanh cũng không phải đang ngủ, họ cũng đang căng thẳng thu thập hành trang, một khi tin tức cướp trại thất bại truyền đến, hai vạn năm ngàn đại quân này liền lập tức rút về thành Lâm An.
Đúng lúc này, phía bắc đại doanh bỗng nhiên xuất hiện một đội quân kỳ quái, số lượng của họ chừng ba ngàn người, trăm người xếp một hàng, gồm ba mươi hàng, tay cầm Trảm mã kiếm, bước đi chỉnh tề hướng tới đại doanh cách năm trăm bước.
Lập tức có trinh sát phát hiện họ, chạy về quân doanh báo cáo chủ tướng lưu thủ là Trương Toàn.
Trương Toàn căng thẳng, lập tức điều động một vạn cung nỏ thủ, tới tường doanh phía bắc, chặn đánh phương trận bộ binh kỳ quái này.
Ba ngàn bộ binh giáp nặng đội ngũ chỉnh tề, chạy tới cách một trăm bước. Trương Toàn hô lớn một tiếng:
- Cung tên chuẩn bị, bắn!
Ra lệnh một tiếng, một vạn mũi tên bay lên không, vọt tới bộ binh giáp nặng. Ba ngàn bộ binh giáp nặng đón mũi tên, mũi tên bắn đinh đương trên người bọn họ, lục tục rơi xuống đất, không hề có một binh sĩ nào bị bắn ngã, phương trận tiếp tục tiến lên.
Trương Toàn luống cuống tay chân, lại hạ lệnh:
- Bắn tiếp!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng nổ liên tục, Trương Toàn lập tức lạnh tim, họ không được phân phối Chấn thiên lôi, đây chắc chắn là đánh lén trại địch gặp phải chống cự.
Trương Toàn thấy mũi tên không cách nào tiêu diệt đám bộ binh kỳ quái này, liền hô lớn:
- Trường mâu thủ xuất kích!
Cửa quân doanh mở rộng, một vạn trường mâu thủ giết ra. Cùng lúc đó, nơi xa có người thổi kèn lệnh:
- Ô…
Tiếng kèn chính là mệnh lệnh, một vạn kỵ binh phía nam khởi động, nhanh như điện đánh tới đại doanh cách hai dặm, một lát liền xoogn tới trước mắt. Nam đại doanh đã không còn binh sĩ trần giữ, kỵ binh như hồng thủy giết vào đại doanh, đánh tới một vạn năm ngàn cung nỏ thủ lưu thủ trong đại doanh.
Trương Toàn lập tức hiểu được mình bị lừa rồi, gã điều trường mâu thủ ra ngoài đại doanh, cung nỏ thủ còn lại chỉ có thể mặc cho kỵ binh đồ sát.
Trong lòng gã hối hận vạn phần, hô lớn:
- Nhanh đi báo cáo Miêu tướng quân, đại doanh chúng ta bị tập kích, để hắn lập tức lui binh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận