Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 381: Khiêng đá nện chân.

Chương 381: Khiêng đá nện chân.Chương 381: Khiêng đá nện chân.
Mạc Tuấn phải về quê sắp xếp người nhà, tạm thời không cách nào vào kinh cùng Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh viết cho gã một phong thư đề cử.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Chu Xuân đưa hai bà mụ và một nha hoàn thuê tạm đến nhà Lý Diên Khánh. Dương Lượng cũng chạy tới từ xã Thang Bắc, mọi người thu dọn một chút liền xuất phát tới kinh thành.
Lý Diên Khánh hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Loan Đình Ngọc, lần đồ sát huyện Thang Âm này là Tống Giang bày ra nhằm vào Lô Tuấn Nghĩa, đả kích uy tín của Lô Tuấn Nghĩa tại quân Lương Sơn. Nếu như áp dụng tại Vệ Châu, ảnh hưởng ít hơn, không cách nào khiến tướng lĩnh hệ Hà Bắc trong quân Lương Sơn cộng minh. Nếu áp dụng tại phủ Đại Danh sẽ ảnh hưởng kế hoạch tập kích phủ Đại Danh.
Nếu áp dụng tại Thang Âm Tương Châu, dù là thời cơ hay địa điểm đều là lựa chọn tốt nhất. Dựa vào điều này Lý Diên Khánh phán đoán Vương Anh tung binh đồ thành đánh cướp Thang Âm cũng không phải đầu óc nóng lên, mà là Tống Giang kế hoạch từ trước. Nhưng kế hoạch này tổn thương nghiêm trọng tới dân chúng vô tội huyện Thang Âm, cũng khơi dậy cừu hận khắc cốt ghi tâm của đệ tử Thang Âm gồm cả Lý Diên Khánh.
Sau n ăm ngày, nhóm người Lý Diên Khánh đã tới Biện Kinh.
Trước cổng chính Cao phủ, vợ chồng Cao Thâm sớm đã chờ đợi ở cửa cuối cùng thấy được con gái nhỏ bình an trở về. Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Cao Tâm đỏ mắt tiến tới nói với Lý Diên Khánh:
- Ân lớn của Lý Tham Quân, Cao mỗ khắc ghi trong lòng, sau này báo đáp!
Lý Diên Khánh hành lễ hỏi:
- Có phải lệnh tế đã phái người đưa tin về rồi?
- Hôm qua ta nhận được tin khẩn của con rể, trong lòng cực kỳ lo lắng, gần như cả đêm không ngủ. Ài! Chiến báo của Hà Bắc hai ngày nay đã khiến triều đình sôi trào, so sánh ra, chuyện hung ác của loạn phỉ Lương Sơn đối với huyện Thang Âm không tính vào đâu.
- Chẳng lẽ chiến cuộc Hà Bắc bất lợi?
Cao Thâm cười khổ một tiếng, nhìn người qua lại hai bên đường một chút, nói với Lý Diên Khánh:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong phủ rồi nói.
Nói xong, y phân phó quản gia sắp xếp Dương Lượng, bản thân mang theo Lý Diên Khánh đi vào trong phủ. Lý Diên Khánh cũng rất quan tâm tình hình phủ Đại Danh Hà Bắc, chỉ là hắn đi đường không nhận được tin tức, trong lòng quả thực lo lắng.
Trong thư phòng, hai người chia chủ khách ngồi xuống, Cao Thâm thở dài một tiếng nói:
- Ba vạn đại quân của Lương Trung Thư thảm bại, ba vạn đại quân gần như bị diệt, hắn chỉ đưa mấy ngàn tàn binh trốn về huyện Đại Danh. Thiên tử cực kỳ tức giận, đã hạ chỉ cách chức Lương Trung Thư.
- Vậy còn huyện Đại Danh? Bị quân Lương Sơn công phá sao?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Cao Thâm lắc đầu:
- Nghe nói huyện Đại Danh đã sớm nhận được cảnh báo, Thông Phán Vương Nhân Dịch phủ Đại Danh động viên bốn ngàn sương binh lên thành nghiêm thủ, loạn phỉ Lương Sơn đánh lén không được.
- Huyện Đại Danh đã không bị thất thủ, vì sao Lương Trung Thư lại thất bại thảm hại?
Cao Thâm thở dài:
- Quân Lương Sơn lợi dụng máy ném đá ném hơn vạn tờ đơn vào trong đại doanh quan binh lúc ban đêm, tung tin đồn nhảm phủ Đại Danh đã bị quân Lương Sơn đánh lén công phá. Lương Trung Thư chẳng những không phòng chống tin đồn kịp thời, ngay cả bản thân hắn cũng tin tưởng, hạ lệnh rút quân ngay trong đêm. Lòng quân bắt đầu hỗn loạn nghiêm trọng, xuất hiện rất nhiều đào binh, kết quả quân Lương Sơn thừa cơ phát động tiến công, ba vạn đại quân thất bại thảm hại. Nếu không phải Tri Châu Từ Châu Trương Thúc Dạ dẫn mấy ngàn sương binh tiến đánh Tế Châu, áp dụng kế sách vây Ngụy cứu Triệu, chỉ sợ loạn phủ Lương Sơn đã sớm dẹp xong phủ Đại Danh rồi.
- Bước tiếp theo triều đình quyết định phái ai đi trấn áp loạn phỉ Lương Sơn?
- Hiện giờ tạm thời chưa chọn người nào, bên trong triều đình tranh luận rất kịch liệt, bởi vì nạn Phương Tịch phía nam cũng rất nghiêm trọng, khiến triều đình được cái này mất cái khác. Dư Tướng Quốc đề nghị chiêu an loạn phỉ Lương Sơn, tập trung tinh lực đả kích nạn phỉ phương nam. Nhưng rất nhiều đại thần cho rằng hiện giờ chiêu an loạn phỉ Lương Sơn sẽ cổ vũ thanh thế cho loạn phỉ, hẳn là đả kích loạn phỉ nghiêm khắc. Ta cũng ủng hộ cái sau, nhưng quan gia dường như có khuynh hướng chiêu an, ta đoán chừng quan gia đã phái người đi tiếp xúc.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, đứng dậy thi lễ:
- Vãn bối muốn khẩn cầu Thái Úy một chuyện!
- Sao lại nói như vậy, Lý Tham Quân có ân lớn với con gái và con rể của ta, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định dốc sức!
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Nếu có người đề cử Chủng Sư Đạo làm Chủ Soái đi tiêu diệt loạn phỉ Lương Sơn, xin Thái Úy nhất thiết ủng hộ!
Cao Thâm nhìn qua ánh mắt kiên nghị của Lý Diên Khánh, y dường như hiểu được cái gì!
Giống như Cao Thâm nói, sau khi quân Lương Sơn toàn diệt ba vạn quan binh, chuẩn bị thừa thắng đánh hạ phủ Đại Danh. Nhưng Tri Châu Từ Châu Trương Thúc Dạ lại dẫn ba ngàn sương binh, giả xưng một vạn tinh binh, tấn công vào Tế Châu một trong các căn cơ của quân Lương Sơn, uy hiếp trực tiếp tới an nguy của Lương Sơn. Tống Giang nghe tin này, đành phải từ bỏ kế hoạch tiến đánh phủ Đại Danh rút quân ngay trong đêm.
Cho dù kế hoạch tiến đánh phủ Đại Danh lại thất bại, nhưng quân Lương Sơn vẫn nhận được thắng lợi to lớn trong chiến dịch Bác Châu, cướp được vô số khôi giáp, quân nhu và lương thảo. Tông Giang thừa cơ tăng cường quân bị, khiến binh lực quân Lương Sơn tăng mạnh tới tám vạn, uy tín cá nhân Tống Giang cũng tăng cao.
Lúc này, Tống Giang cũng không tiếp tục mở rộng địa bàn, y cần chỉnh hợp nội bộ, hoàn toàn thành lập uy quyền tuyệt đối của y trong quân Lương Sơn.
Huyện Tu Thành Vận Châu, đây là nơi quản lý Vận Châu, đồng thời cũng là trung tâm thống trị quân Lương Sơn thiết lập sau khi xuống núi, là đô thành của Tống Giang. Vì thoát khỏi ảnh hưởng của Triều Cái, Tống Giang đã chuyển căn cơ của quân Lương Sơn từ Lương Sơn tới Tu Thành, tự xưng là Vận Công, xây dựng một Trung Nghĩa Phủ chiếm diện tích khoảng hai trăm mẫu trong Tu Thành, làm Quân Nha của quân Lương Sơn.
Hai ngày này, một tin tức khiến người ta phẫn nộ truyền bá trong các vị thủ lĩnh quân Lương Sơn. Lô Tuấn Nghĩa từ bỏ tôn chỉ thay trời hành đạo tại Tương Châu, dĩ nhiên tung binh đồ thành, đánh cướp dân tài.
Lối người ngược lại lối trời, luôn bòn chỗ thiếu mang bồi chỗ dư, thay trời hành đạo chính là cướp giàu chia nghèo, đả kích tham quan, đây vẫn là tôn chỉ tụ nghĩa của Lương Sơn. Cho nên quân Lương Sơn công thành cướp trại không cho phép xảy ra chuyện đồ thành, bình thường đều là trấn áp tham quan thân hào, cướp đoạt tiền tài của họ, không hề mạo phạm với dân chúng nghèo khổ.
Nhưng Lô Tuấn Nghĩa tung binh đồ thành đánh cướp đã vi phạm tôn chỉ khởi binh của quân Lương Sơn, khiến cho không ít tướng lĩnh bởi vậy mà phẫn nộ. Chẳng qua Tống Giang cưỡng chế yêu cầu đoàn kết, chuyện này cũng không khuếch đại và công khai, chỉ là tâm tình bất mãn phun trào trong bóng tối.
Trưa ngày hôm đó, quân sư Ngô Dụng tìm tới Lô Tuấn Nghĩa, mặc dù Lô Tuấn Nghĩa thân trong cơn bão dư luận, nhưng y vẫn cực kỳ bình tĩnh, đều thản nhiên đối mắt các ánh mắt bất mãn và chỉ trích.
- Quấy rầy Nhị Trại chủ nghỉ ngơi rồi!
Ngô Dụng đi vào phòng liền chắp tay cười nói.
Lô Tuấn Nghĩa đang xem sách, thấy Ngô Dụng tiến vào, liền đặt sách xuống đứng dậy cười nói:
- Đâu có! Mời quân sư ngồi.
Ngô Dụng mỉm cười ngồi xuống. Lô Tuấn Nghĩa lại để Yến Thanh đi bưng trà:
- Gần đây xảy ra một số chỉ trích nhằm vào Nhị Trại chủ, Tống Trại chủ rất tiếc nuối!
Ngô Dụng trầm ngâm, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra ý đồ tới đây.
Lô Tuấn Nghĩa cười nhạt một tiếng:
- Ta là Chủ tướng quân bắc chinh, quân đội xảy ra hành vi đồ thành, ta có trách nhiệm nhất định. Chẳng qua ta tin tưởng Tống Trại chủ đã điều tra rõ ràng ngọn nguồn trong đó.
Ngô Dụng thở dài:
- Tống Trại chủ đã hỏi Vương Anh, hắn cũng thừa nhận là quân đội sau khi đánh vào thành nhất thời khó mà khống chế, vốn là đả kích hào môn tham quan, không ngờ lúc binh sĩ bắt thân hào và quan huyện không nắm chắc phân tác, đã ngộ thương một số dân chúng. Vương Anh đã nhận tội với Trại chủ, Trại chủ quyết định giáng hắn xuống là Thống chế. Mặc dù chuyện này trách nhiệm của Nhị Trại chủ không lớn, nhưng dù sao đã xảy ra rồi, nếu như không có chút biểu thị, chỉ sợ huynh đệ phía dưới không phục!
Ngô Dụng nói bóng gió chính là, Tống Giang thừa nhận trách nhiệm bởi Vương Anh, đã xử lý Vương Anh. Nhưng là Chủ tướng, Lô Tuấn Nghĩa cũng không thể bỏ qua, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng.
Lô Tuấn Nghĩa biết rõ trong lòng, y cũng không vạch trần, cười hỏi:
- Vậy Tống Trại chủ quyết định xử phạt ta thế nào?
- Tống Trại chủ cũng khó làm! Để ta tới thương lượng cùng Nhị Trại chủ một chút, xem dùng phương pháp gì vừa không tổn thương thể diện huynh đệ, cũng không vi phạm tôn chỉ Lương Sơn.
Nói tới đây, Ngô Dụng trưng cầu nhìn Lô Tuấn Nghĩa. Lô Tuấn Nghĩa cười lạnh trong lòng nói:
- Người trong cuộc là Vương Anh đã bị nghiêm trị, ta sao có thể không đếm xỉa tới. Như vậy đi! Ta cũng hạ x uống một cấp, từ tướng quân xuống làm Đô Thống chế, sau đó thông báo toàn quân, để mọi người lấy đó mà làm gương, quân sư cảm thấy thế nào?
Ngô Dụng mừng thầm trong lòng, vẫn giả mù sa mưa nói:
- Như vậy không tốt lắm! Thông báo toàn quân, sẽ tổn hại uy vọng của Nhị Trại chủ.
Lô Tuấn Nghĩa lắc đầu:
- Lương Sơn muốn thành đại sự, đương nhiên cần phải công chính nghiêm minh, quân kỷ như núi. Coi như là ta, Tống Trại chủ cũng không thể ngoại lệ. Đây là ta chính thức tỏ thái độ, ta sẽ viết một phong thư tự trách, nhận lỗi với ba quân tướng sĩ.
Qua hồi lâu Ngô Dụng nói:
- Có thông báo là được rồi, Nhị Trại chủ đừng viết thư tự trách gì.
- Không được!
Lô Tuấn Nghĩa chém đinh chặt sắt nói:
- Trại chủ đã muốn giải quyết việc chung, ta sao có thể để Vương tướng quân chịu trách nhiệm, nhất định phải công khai chuyện này, để mọi người biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chuyện này lòng ta đã quyết, Ngô quân sư cũng đừng khuyên nữa.
Trong giọng nói của Lô Tuấn Nghĩa tràn ngập nguy hiểm, y chỉ chờ một khắc này. Tống Giang ngươi bất nhân, vậy đừng trách Lô Tuấn Nghĩa ta không để ý đại cục, hoàn toàn công khai chuyện tình, để mọi người nhìn một chút, rốt cuộc là ai sách lược sau lưng.
Lúc này Ngô Dụng mới cảm nhận được phản kích sắc bén của Lô Tuấn Nghĩa, gã lập tức giật mình, mơ hồ hiểu được, chỉ sợ chuyện đồ thành Thang Âm hỏng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận