Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 752: Tranh công

Chương 752: Tranh côngChương 752: Tranh công
Ban đêm, trên lầu thành Đông Kinh đèn đuốc sáng trưng, mấy vạn binh sĩ khôi giáp chỉnh tề đứng trên đầu tường thành trận địa, sẵn sàng đón địch, mà cách đó mười dặm, trong đại doanh quân Kim cũng đèn đuốc sáng trưng, tất cả tình hình cho thấy, đêm nay là một đêm khó mà ngủ được.
Lý Cương nhìn doanh trại quân Kim ở phía xa xa, khẽ thở dài:
- Quả nhiên Lý đô thống nói trúng phóc, quân Kim chắp tay tặng công lao này cho phái chủ hòa, từ nay về sau, triều đình sẽ rơi vào tình thế rối loạn.
Lý Diên Khánh lại lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Lý tướng quốc nói sai rồi, công lao này không phải người Kim tặng cho, mà là hàng ngàn, hàng vạn tướng sĩ của chúng ta tắm máu, chiến đấu anh dũng đổi lấy, lẽ phải nằm ở nhân tâm, chứ không phải chỉ một câu nói của vài người nào đó trong triều đình là có thể gạt bỏ.
- Ngươi nói đúng, lẽ phải nằm ở nhân tâm!
Tuy nói như vậy, nhưng tâm trạng của Lý Cương cũng rất nặng nề. Lần đàm phán này, người Kim không hung hăng như trước, mà tỏ ra hết sức nhún nhường và khiêm tốn để đạt thành hiệp nghị với phái chủ hòa, khiến phái chủ hòa do Bạch Thì Trung cầm đầu được nước kiêu ngạo, cũng vơ lấy toàn bộ công lao khiến quân Kim rút lui vào vào làm của mình, không coi sự chiến đấu anh dũng và hy sinh của hàng ngàn, hàng vạn tướng sĩ vào đâu. Tuy người ngoài tạm thời không cảm nhận được sự kiêu ngạo đó, nhưng thái độ mập mờ của triều đình, khiến Lý Cương cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Lý Cương rất lo lắng, không biết triều đình có thực hiện lời hứa trọng thưởng cho tướng sĩ kháng Kim hay không? Sự lo lắng này không phải không có lý do, phái chủ hòa giành mất ít nhất phân nửa công lao, cho dù triều đình không đổi ý, thì phái chủ hòa của Bạch Thì Trung cũng tất nhiên sẽ viện đủ mọi lý do để cố hết sức cản trở, e rằng kế hoạch ban thưởng trước đó, sẽ phải rút lại.
Nhưng lời này, Lý Cương không dám nói ra, chỉ buồn bực trong lòng, vẻ mặt không vui.
Đúng lúc này, có binh sĩ chỉ vào phía xa xa, hô to:
- Nhìn kìa, doanh trại quân Kim bị phóng hỏa rồi!
Chỉ thấy xa xa, ánh lửa cháy rực trong doanh trại quân Kim, khói đen bao phủ bầu trời, điều này cho thấy quân Kim đã thực sự lui quân về phía bắc. Trên đầu tường liền vang lên tiếng hoan hô, binh lính kích động ôm lấy nhau, rất nhiều người tung mũ giáp lên trời, tiếng reo hò trên đầu tường vang vọng tận phía chân trời.

Sáng sớm hôm sau, một đội kỵ binh mấy trăm người của quân Tống phóng tới đại doanh của quân Kim. Ngọn lửa lớn đã tắt, quân doanh đã bị thiêu hủy, trở thành một mảnh đất trống, mấy nghìn lều trại đã bị đốt thành than, khói đen vẫn còn lượn lờ.
Đội kỵ binh dạo một vòng xung quanh đại doanh của quân Kim, không phát hiện có gì khác thường. Thiên tướng dẫn đầu hô to một tiếng, bốn trăm kỵ binh chia làm bốn đội, một đội tiếp tục tiến về phía bắc, theo vết bánh xe ngựa mà truy hành tung của quân Kim, hai đội chạy theo hai hướng đông, tây, đội cuối cùng thì quay về thành Đông Kinh.
Trên đầu tường thành, Lý Diên Khánh vẫn đứng sừng sững như một pho tượng, suốt đêm qua, hầu như hắn không ngủ, còn Lý Cương vì quá mệt mỏi, đã xuống thành đi ngủ rồi.
Hắn là chủ soái quân đội, đảm đương sự an nguy của cả tòa thành, vào thời điểm quan trọng khi quân Kim rút lui, hắn không có cơ hội nghỉ ngơi, chỉ sau khi xác nhận quân Kim đã thực sự lui quân về phía bắc và thành lập lại một hệ thống cảnh báo mới, hắn mới có thể nghỉ ngơi.
Lúc này, một đội kỵ binh từ xa xa chạy tới, ở dưới thành hô lớn:
- Khởi bẩm đô thống, đại doanh quân Kim đã bị đốt thành đất trống, mấy vạn thạch lương thực cũng bị hoàn toàn thiêu hủy, xung quanh không còn quân Kim, Vương tướng quân dẫn các huynh đệ truy theo dấu vết của quân địch về phía bắc rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu, nếu như ngay cả lương thực cũng đều bị thiêu hủy, như vậy thì về cơ bản có thể xác định, quân Kim quả thật đã bắc thượng rồi, nhưng còn phải tìm được chủ lực của quân Kim thì mới có thể xác nhận.
- Tiếp tục tuần tra dò xét bốn phía đi!
- Tuân lệnh!
Kỵ binh thúc ngựa đi về hướng đông. Lúc này, Tào Mãnh nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Đô thống, hình như là hoàng thượng tới!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, đại đội thị vệ vây quanh một cái lọng vàng đang di chuyển nhanh về phía này, Lý Diên Khánh vội ra nghênh đón. Quả nhiên là hoàng đế Triệu Hoàn tới đây thị sát, phía sau là đông đảo quan viên, ai nấy đều vui vẻ và phấn khởi.
Lý Diên Khánh bước tới quỳ một gối xuống:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Triệu Hoàn mỉm cười, vội vàng đỡ hắn dậy:
- Lần này kinh thành phòng ngự thành công, Lý đô thống càng vất vả, công lao càng lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu!
- Cảm tạ bệ hạ ưu ái, vi thần chỉ có chút công lao nho nhỏ, người thật sự lập được công lao to lớn, đó là hàng vạn tướng sĩ đã chiến đấu anh dũng, hy sinh xương máu, mới khiến quân Kim phải bỏ lại quân doanh mà lui quân.
Lý Diên Khánh vừa dứt lời, từ sau lưng Triệu Hoàn, vang lên một giọng nói lành lạnh:
- Quân Kim bỏ doanh lui quân, không phải do binh sĩ chúng ta chiến đấu anh dũng, mà là do kết quả đàm phán giữa triều đình và người Kim, Lý đô thống có thể không khiêm tốn, nhưng cũng tuyệt đối không thể quá tự cho mình là đúng!
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Diên Khánh lướt qua, người nói chính là Hữu tướng Bạch Thì Trung.
Trong mắt Lý Diên Khánh lóe ra sát khí, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thì Trung:
- Nơi đây là chiến trường các tướng sĩ liều mạng giết địch, Bạch tướng quốc đứng ở nơi nhuốm máu binh sĩ mà nói ra những lời như vậy, không cảm thấy thẹn với lương tâm sao?
Trong lòng Bạch Thì Trung không hề cảm thấy hổ thẹn, nhưng ánh mắt tràn ngập sát khí của Lý Diên Khánh khiến y cảm thấy hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.
Trong mắt thoáng hiện vẻ không vui khó nhận thấy, Triệu Hoàn cười ha hả nói:
- Quân công là nền tảng, điều này không thể phủ nhận, giống xây nhà, Lý đô thống xây được tầng thứ nhất, triều đình mới có thể xây dựng được tầng thứ hai trên nền tảng của tầng thứ nhất, không có Lý đô thống xây dựng nền tảng, thì triều đình cũng sẽ không thể đàm phán thành công.
Lời nói của Triệu Hoàn nghe có vẻ công bằng hợp lý, nhưng trên thực tế là ở trước mặt Lý Diên Khánh, Triệu Hoàn tuyên bố việc quân Kim rút lui, là nhờ kết quả đàm phán của triều đình, chỉ là y không đến mức trắng trợn như Bạch Thì Trung, mà vẫn thừa nhận, phân nửa công lao thuộc về quân đội.
Lý Diên Khánh im lặng trong chốc lát, rồi nói:
- Đã nửa tháng sau trận chiến công thành, nhưng đến bây giờ, nhóm tướng sĩ đầu tiên chết trận, cũng vẫn chưa nhận được bất kỳ trợ cấp nào, không biết triều đình dự định lúc nào mới có thể thực hiện?
Triệu Hoàn nhướng mày, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đến bây giờ còn chưa bút phê trợ cấp?
Bạch Thì Trung vội nói:
- Chuyện này là Tiểu Lý tướng công chủ quản, vi thần không rõ lắm.
Tiểu Lý tướng công chính là Lý Cương, gọi như thế để phân biệt với Lý Bang Ngạn. Lý Diên Khánh hết sức bất mãn, nói:
- Ta đã hỏi Lý tướng công, tháng trước gã đã trình kế hoạch lên Tri Chính đường, nhưng đến bây giờ, kế hoạch vẫn nằm ở Tri Chính đường, vậy rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm?
Bạch Thì Trung hơi xấu hổ, hồi lâu mới nói:
- Có thể là công việc bận rộn, cho nên không nhớ tới chuyện này, để ta kiểm tra lại.
Triệu Hoàn lộ vẻ không kiềm chế được, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Thì Trung:
- Chuyện này không được kéo dài nữa, phải lập tức thực hiện cho thỏa đáng!
Bạch Thì Trung lau mồ hôi trán:
- Vi thần sẽ chú ý lo việc này, mau chóng làm rõ vụ việc.
Triệu Hoàn xua tay:
- Chuyện này đừng nói nữa. Lý đô thống, trẫm muốn biết quân Kim có rút quân hay không?
- Hồi bẩm bệ hạ, quân doanh của quân Kim đã bị thiêu hủy, quả thật là bọn chúng đã lui về phía bắc, nhưng có thực sự vượt qua sông Hoàng Hà hay chưa, vẫn cần thêm một bước xác nhận.
- Như vậy đã có thể tuyên bố hủy bỏ tình trạng chiến tranh chưa?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Cho dù quân Kim vượt qua sông Hoàng Hà, nhưng với tốc độ nam hạ của đội thiết kỵ của quân Kim, chỉ cần một ngày đêm là có thể từ bờ bắc Hoàng Hà đánh tới kinh thành. Huống hồ, Hà Bắc và Hà Đông còn nằm trong tay quân Kim, theo vi thần thấy, bây giờ tuyên bố kết thúc tình trạng chiến tranh là hơi sớm.
Bạch Thì Trung cười lạnh, nói:
- Triều đình đã ký vào hiệp nghị đình chiến với chủ soái của quân Kim, ước định đôi bên tận lực giải quyết tranh chấp giữa hai nước bằng biện pháp hòa bình, không gây chiến tranh. Hoàn Nhan Tà cũng hứa hẹn rõ ràng, trong vòng một năm sẽ không tấn công Đông Kinh, lúc này đôi bên đã ký vào hiệp nghị giấy trắng mực đen, không thể bởi vì Lý đô thống không tham dự, mà có thể nhận định rằng nó không tồn tại!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Lời hứa của quân Kim có mấy phần đáng tin, hẳn là Bạch tướng quốc hiểu rõ hơn ta.
- Ngươi…!
Bạch Thì Trung hưng dữ lườm Lý Diên Khánh, lại nói với Triệu Hoàn:
- Vi thần vô năng, không thể thuyết phục Lý đô thống, theo ý của Lý đô thống, thì chúng ta vẫn phải tiếp tục nhẫn nại.
Lúc này, Triệu Hoàn đã không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa, y hết sức bất mãn chất vấn Lý Diên Khánh:
- Vậy thì cứ phải vĩnh viễn đóng cửa thành, không có liên hệ gì với các châu huyện trong thiên hạ, để trẫm có thể an tâm làm một huyện lệnh Biện Lương sao?
- Bệ hạ, tình trạng chiến tranh mà vi thần nói, cũng không mâu thuẫn với việc liên hệ bên ngoài. Tình trạng chiến tranh chia thành tình trạng thời chiến và tình trạng lâm chiến, còn có tình trạng chuẩn bị chiến đấu. Nếu quân Kim vẫn chiếm đóng Hà Bắc, có thể nam hạ bất cứ lúc nào, thì không phải là đang ở trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu, mà hẳn là thuộc về tình trạng lâm chiến, hơi nới lỏng một chút so với tình trạng thời chiến, cửa thành có thể mở ra vào thời điểm được xác định, việc ra vào thành sẽ được kiểm tra hơi nghiêm ngặt. Trong thành không có giới nghiêm, nhưng ban đêm nhất định phải cấm đi lại, trật tự trong thành vẫn thuộc về quân quản như trước, binh sĩ vẫn phải đi tuần tra. Hai ngày nữa vi thần sẽ viết tấu chương trình bày các loại yêu cầu đối với tình trạng lâm chiến.
Ngừng lại một chút, Lý Diên Khánh lại nói:
- Mặt khác vi thần nhất thiết phải nhắc nhở triều đình, một khi mở cửa thành, tất nhiên sẽ phải đương đầu với làn sóng di dân có quy mô lớn của bách tính về phía nam, hy vọng triều đình có thể nghiêm túc ứng phó việc này, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Triệu Hoàn quay đầu lại hỏi:
- Tiểu Lý tướng công tới chưa?
Lý Cương vội bước ra:
- Vi thần có mặt!
Triệu Hoàn lạnh lùng nói:
- Trẫm không muốn nổi lên làn sóng di dân có quy mô lớn của bách tính về phía nam, việc này trẫm giao cho ngươi xử lý, nếu xử lý không xong, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!
Lý Cương thầm thở dài, đành khom người nói:
- Thần tuân chỉ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận