Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1007: Suy tính khinh địch

Chương 1007: Suy tính khinh địchChương 1007: Suy tính khinh địch
Giống như Yến Thanh nói, ngay khi Yến Thanh dẫn một vạn quân đến Vận Châu, ba vạn Tề quân cũng đã chỉnh biên hoàn tất, dọc theo sông Ngũ Trượng đánh về phía Vận Châu.
Lần này Lưu Dự quyết tâm muốn tiêu diệt nghĩa quân Lương Sơn, không chỉ điều quân đội chủ lực từ Tứ Châu, còn lấy ra một vạn Vân Tòng Quân tinh nhuệ. Vân Tòng Quân là quân cận vệ của Lưu Dự, tổng cộng ba vạn người, trang bị tốt đẹp, huấn luyện có phương pháp, đãi ngộ hậu đãi, sức chiến đấu mạnh nhất trong tất cả quân đội của Lưu Dự. Vân Tòng Quân vẫn luôn bên gã, sẽ không dễ dàng phái ra, lần này vì tiêu diệt đám phỉ Trương Vinh, gã không tiếc bỏ hết tiền vốn, lại lấy ra một vạn Vân Tòng Quân.
Nhưng dù là thế, Lưu Dự cũng không tin đại tướng thủ hạ, mà để huynh đệ Lưu Ích tự mình thống soái ba vạn người tiễu phỉ này.
Ba vạn quân đội mang theo gần hai trăm chiếc thuyền tiếp thế, trùng điệp xuất phát về phía Vận Châu. Quân đội của Lưu Dự cơ bản đều là bộ binh, gã được phong Tề Vương đã gần hai năm, nhưng cường độ ủng hộ của Kim quốc đối với gã cũng không lớn, có thể nói cơ bản chẳng có ủng hộ gì. Tài nguyên của Kim quốc đều dùng để phát động cuộc chiến chinh phục Mạc Bắc, thậm chí ngay cả chiến mã cũng chỉ cho Lưu Dự mấy trăm thớt, gần đủ cho tướng lĩnh cưỡi.
Lưu Dự không có nơi giàu có cung cấp số lượng lớn tài chính tài nguyên như Ba Thục, lãnh địa của gã là mảnh đất Trung Nguyên trải qua chà đạp no nê, nhân khẩu giảm mạnh, chẳng còn lại gì. Thành Biện Kinh lớn nhất chỉ có ba mươi vạn người, thuế phú hàng năm ít tới thương cảm, còn phải cung cấp nuôi dưỡng hai vạn Kim binh Từ Châu. Một Kim binh chi tiêu tương đương bốn lần Tề quân bình thường, gánh vác nặng nề khiến Lưu Dự không những không cách nào mở rộng quân đội, có thể giữ được quân đội trước mắt đã rất khó khăn rồi, đau khổ chịu đựng hai năm, quân đội miễn cưỡng giữ được khoảng mười hai vạn.
Binh sĩ nuôi dưỡng không đủ, sĩ khí phổ biến đê mê, chẳng qua trang bị coi như không tệ, đều là trang bị Cấm Quân mà quân Tống lưu lại lúc trước. Trên thực tế, mười hai vạn quân đội của gã chính là do quân Tống đầu hàng trở thành quân Hán, về sau đổi tên thành Tề quân mà thôi.
Năm nay Lưu Ích chừng bốn mươi tuổi, vốn chỉ là một nông dân trồng trọt. Sau khi huynh trưởng phát đạt, gã cũng gà chó lên trời theo, được phong làm Lỗ Quốc Công, Thượng Quân Đô Thống Chế. Nếu như giao chiến với quân Tống, Lưu Dự sẽ không để cho gã thống binh xuất chiến, nhưng lần này là đi tiêu diệt đám phỉ, Lưu Dự liền tặng cơ hội này cho Lưu Ích.
Trong mắt Lưu Ích, đám phỉ tạo phản ở Vận Châu lần này chẳng qua là một đám ô hợp mà thôi, thanh thế dù lớn nhưng không chịu nổi một kích. Trương Giản bị diệt toàn quân đơn thuần là ngoài ý muốn, chỉ có thể nói binh lực của gã quá ít, cũng không thể chứng minh đám phỉ mạnh cỡ nào.
Điều này cũng khó trách, hai năm này nghĩa quân kháng Kim liên tục ở Hà Bắc và Trung Nguyên, nhưng đều bị Lưu Dự và Cao Khánh Duệ nhẹ nhõm quét đi. Trấn áp mấy chục nghĩa quân tạo phản, ngay cả Lưu Ích cũng liên tục trấn áp nghĩa quân tạo phản Triệu Tiểu ba Phủ Toánh Xuyên, Mã Kiệt Trịnh Châu cùng Đầu đà Trương Tam Tần Châu.
Trương Vinh vừa mới xuất hiện chẳng qua là một nghĩa quân thanh thế hơi lớn mà thôi, với họ mà nói, quan trọng hơn là bán đảo Sơn Đông không binh trấn thủ, đây là một mầm họa lớn, nhất định phải nhanh chóng dẫn quân đội đi bổ sung.
Cho nên Lưu Ích đồng thời cũng được phong làm Tri Phủ Tế Nam, nhất định phải giữ được bán đảo Sơn Đông. Nếu như mất đi bán đảo Sơn Đông, họ sẽ mất đi một nửa nguồn tài chính, căn bản không chống đỡ nổi chi tiêu của mười mấy vạn đại quân.
Buổi sáng hôm đó, ba vạn đại quân đã tới huyện Cự Dã Tế Châu, cách Lương Sơn Bạc không tới ba mươi dặm. Đại tướng Trần Chí Viễn tiến tới nói với Lưu Ích:
- Đô Thống, đội thuyền của chúng ta tiến vào Lương Sơn Bạc sợ rằng sẽ bị loạn phỉ tập kích, không bằng vận chuyển lương thảo vật tư lên bờ!
Lưu Ích trầm mặt xuống:
- Mang lương thảo vật tư lên bờ làm thế nào chở đi được? Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không hiểu sao?
Trần Chí Viễn thầm mắng trong lòng, đành phải nhẫn nại nói:
- Trước kia tiến đánh quân Lương Sơn đều như vậy, cách Lương Sơn Bạc ba mươi dặm chuyển lương thảo lên bờ, sau đó lấy huyện Cự Dã làm hậu cần, đại quân xuất phát tới Vận Châu.
- Ngươi nói là hoàng lịch năm nào vậy, đây không phải quân Lương Sơn, đây là một đám loạn phỉ tập trung không tới một tháng, ngươi cho rằng mấy vạn người bọn họ có thể vào ở được Lương Sơn Bạc?
Lưu Ích cũng đã làm một số việc, gã chuyên môn tuần tra xử lý phía sau của quân Lương Sơn. Năm Tuyên Hòa thứ ba, triều đình đốt tất cả quân trại kiến trúc của quân Lương Sơn thành đất trống, không cho phép có người ở trong vòng hai mươi dặm gần Lương Sơn Bạc, coi như hoàn toàn phá hủy căn cơ của quân Lương Sơn.
Cho nên gã chẳng thèm ngó tới đề nghị của Trần Chí Viễn. Chẳng qua Lưu Ích sẽ không lỗ mãng đưa đội thuyền tiến vào Lương Sơn Bạc, gã muốn lấy được tình hình quân địch, sau đó mới quyết định hành động tiếp theo.
Lưu Ích thấy sắc trời đã tối, liền hạ lệnh:
- Đại quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, bình minh ngày mai lại xuất phát!
Đám binh sĩ Vân Tòng Quân lục tục dỡ lều vải giản dị từ trên thuyền xuống, dựng lên hơn ngàn đỉnh lều vải giản dị ở bờ sông, đây là đặc quyền của Vân Tòng Quân. Về phần hai vạn quân đội khác, chỉ có thể dùng quân thảm bao kín thân thể, trực tiếp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường đi ngủ.
Các binh sĩ tạm thời vẫn chưa ngủ, lục tục tập trung một chỗ uống nước gặm lương khô. Mười mấy binh sĩ gặp bánh khô cứng, nhìn từ xa binh sĩ Vân Tòng Quân đang chôn nồi nấu cơm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ không lời.
Đãi ngộ của Vân Tòng Quân tốt hơn họ nhiều, mỗi tháng quân bỗng tám quan tiền, mà họ chỉ có ba quan.
Trong ẩm thực cũng hoàn toàn khác biệt, mỗi ngày binh sĩ Vân Tòng Quân có cung ứng một cân lương thực tinh, còn có thể uống canh thịt, cá tươi và rau quả, lượng muối cũng đầy đủ, coi như hành quân cũng có thể uống canh thịt muối.
Mà binh lính bình thương mỗi ngày chỉ có nửa cân lương thô, sau đó là rau muối, ngẫu nhiên sẽ có chút thịt mặn, cái khác cơ bản không có. Lúc hành quân rau muối cũng không có, chỉ là bánh, cứng như hòn đá, nhất định phải dùng nước ngâm nửa ngày mới có thể nhai được.
Đương nhiên, bình thường Vân Tòng Quân cũng sẽ không hành quân chung một chỗ với binh lính bình thường, mọi người nhắm mắt làm ngơ. Lần này là tình huống đặc biệt, một vạn Vân Tòng Quân và hai vạn binh lính bình thường biên chế chung một chỗ, điều này khiến đãi ngộ khác biệt của hai nhánh quân đội cực kỳ rõ ràng.
Vân Tòng Quân đương nhiên sẽ không vì ở chung một chỗ với binh lính bình thường mà giảm đãi ngộ, mà binh lính bình thường cũng sẽ không vì ở chung một chỗ với Vân Tòng Quân mà dính ánh sáng của họ, nên thế nào vẫn thế ấy.
Tiếng chửi mẹ liên tiếp, nhưng cũng không thể tránh được. Rất nhanh, sau khi ăn xong lương khô, tất cả mọi người kìm nén lửa giận trong lòng đi ngủ.
Trời sắp sáng, thám tử từ Vận Châu trở về gấp, báo cáo tình hình loạn phỉ Trương Vinh với Lưu Ích. Trương Vinh đã dẫn hai vạn phỉ quân rời khỏi Vận Châu, rút lui tới Phủ Tế Nam.
Lúc này Lưu Ích quyết đoán, gã dẫn một vạn Vân Tòng Quân đóng giữ Vận Châu làm viện binh, lệnh Phó tướng Trần Chí Viễn dẫn hai vạn quân tiến thẳng Phủ Tế Nam.

Lưu Ích chỉ nói đúng một nửa, mặc dù Lương Sơn Bạc đã không có doanh trại cho đại quân đóng quân, nhưng nó lại có đủ đất trống để quân đội đóng quân lâm thời. Trước mắt một vạn quân Tống trú đóng trên đảo Thảo Hài lớn nhất trong Lương Sơn Bạc, họ xây dựng doanh trướng, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ xuất kích.
Đảo Thảo Hài tên như ý nghĩa, ngoại hình giống như một chiếc giày cỏ, do hai bộ phận nam bắc tạo thành, ở giữa nhỏ hai đầu rộng, kỳ thực giống một chiếc hồ lô hơn.
Đảo Thảo Hài dài chừng năm dặm, rộng hai dặm, đã từng là trụ sở sau cùng của quân Lương Sơn, nhiều nhất có thể đồn trú hai vạn quân đội. Năm đó Lô Tuấn Nghĩa và Hỗ Thành phụ thân của Hỗ Thanh Nhi chết trên đảo này.
Mặc dù tất cả kiến trúc trên đảo đều bị đốt thành đất trống, nhưng vết tích xây dựng của quân Lương Sơn ở đây vẫn có thể thấy được. Cả tòa đảo được xử lý rất bằng phẳng, cực kỳ thích hợp trú doanh, mấy chục chiếc thuyền lớn bỏ neo trong vịnh nước tại đảo nhỏ. Trên thuyền ngoài lều trại ra, còn có rất nhiều Chấn thiên lôi và dầu hỏa. Mặt khác, trên đảo nhỏ còn vài chục kho trướng, bên trong là lương thực chồng chất như núi nhỏ, Trương Vinh ra lệnh cho thủ hạ đem lương thực ở Tu Thành chuyển lên đảo nhỏ.
Yến Thanh đứng trước tảng đá lớn mặt phía nam nhìn ngắm mặt nước, gã đắm chìm trong hồi ức chuyện cũ. Nghĩa phụ lên bờ ở đây, cuối cùng chết trên đảo, mình giả trang thành tiểu binh trà trộn trong đám binh sĩ, trốn khỏi một kiếp. Tống Giang còn cho rằng mình nhảy xuống hồ đào tẩu giống như Hỗ Thanh Nhi.
Chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm, nghĩa phụ có biết mình đã trở thành đại tướng quân chính tứ phẩm, Đô Thống Chế, phong tước Thường Sơn Quận Công trẻ tuổi nhất triều đình. Yến Thanh thở dài một tiếng nhẹ nhàng, chờ sau khi chiến tranh kết thúc, gã lại muốn tới Giang Hạ thăm viếng nghĩa mẫu, cũng bái tế mộ y quan của nghĩa phụ.
Lúc này, năm sáu tướng lĩnh trẻ tuổi đi tới, lần xuất chinh này đều lấy tướng lĩnh trẻ tuổi làm chủ, đều là Thống Lĩnh cấp hai cấp ba, phần lớn trên dưới hai mươi tuổi, trổ hết tài năng trong nhiều lần đại chiến, giống như Chủng Liệt đời thứ ba của Chủng gia quân, là cháu trai của Chủng Sư Trung, Ngô Báo Quốc con trai Ngô Giai, Tào Lệ đời thứ tư Tào gia.
Đương nhiên phần lớn là con em bình dân, như bộ tướng Thiên Thủy Triệu Vũ là người đầu tiên giết vào Phủ Hưng Khánh, gã biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong cuộc chiến đường phố ở Phủ Hưng Khánh, có dũng có mưu, được Lý Diên Khánh đặc biệt đề bạt từ bộ tướng lên làm Thống Lĩnh cấp hai.
Lúc này, Yến Thanh đột nhiên có cảm giác, quay đầu trông thấy mấy tên tướng lĩnh trẻ tuổi, gã khẽ cười nói:
- Đã đợi không kịp rồi sao?
Chủng Liệt hơi xấu hổ nói:
- Tất cả mọi người nghe được tin tức, Tề quân chia binh hai đường, hai vạn người đã bắc thượng, còn một vạn người lưu lại Lương Sơn Bạc, chúng ta đều đã vội vã không nhịn nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận