Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 351: Tổn thất nặng nề.

Chương 351: Tổn thất nặng nề.Chương 351: Tổn thất nặng nề.
Mặc dù Đồng Quán bức bách Lưu Pháp dẫn quân dạ tập Đạp Cát Trại, nhưng lão vẫn rất lo lắng trong lòng. Lưu Pháp là đại tướng duy nhất trong quân Tống đánh hạ Đạp Cát Trại, nếu như lần này ngay cả Lưu Pháp cũng thất bại, vậy họ tiến đánh Đạp Cát Trại sẽ nguy hiểm rồi. Phải biết, Đạp Cát Trại khó khăn hơn Thưởng Di Khẩu vài lần, tiến đánh Thưởng Di Khẩu còn thương vong ba vạn người, như vậy tiến đánh Đạp Cát Trại cần phải trả cái giá lớn cỡ nào?
Nhưng Đồng Quán là đã không có lựa chọn. Chủng Sư Đạo ở tuyến đông liên tiếp chiến thắng, tin mừng bị lão giữ lại không báo cáo triều đình. Nhưng giấy không thể gói được lửa, tin tức tuyến đông đại thắng sớm muộn sẽ truyền đến Biện Kinh.
Nhưng lão lại chậm chạp không cách nào đột phá Đạp Cát Trại, để lão giải thích với quan gia thế nào?
Đồng Quán chắp tay đi lại trong đại trướng, trong lòng suy nghĩ bất an, lão gần như cả đêm không ngủ…
Đạp Cát Trại dựa lưng vào núi, địa thế cực kỳ hiểm yếu. Nó phòng thủ con đường quân Tống bắc thượng phải qua, con đường quân nhu duy nhất có thể đi phải qua sơn trại, từ sơn trại có thể dễ dàng phong tỏa con đường này. Một khi quân Tống bắc thượng, cho dù quân đội trèo đèo lội suối bắc thượng thành công, nhưng không có chi viện hậu cần, quân Tống chỉ có vận mệnh toàn quân bị diệt.
Đạp Cát Trại là một trận ác chiến mà quân Tống không cách nào tránh khỏi. Lúc canh một, Lưu Pháp dẫn năm ngàn quân đội lặng lẽ tới gần Đạp Cát Trại. Năm năm trước lão cũng thông qua dạ tập cướp đoạt Đạp Cát Trại thành công. Lão đã sớm phát hiện Đạp Cát Trại có một nhược điểm, đó chính là nơi hiểm yếu ven đường không bố trí điểm đốt lửa báo hiệu, cho dù có cũng rất dễ bị quân địch tập kích, hậu quả như vậy chính là quân Tống thường giết tới trước mặt, quân phòng thủ Tây Hạ mới có thể phát hiện.
Nếu như tiến đánh ban ngày, quân phòng thủ trong trại sẽ phát hiện họ cách hơn mười dặm. Nhưng nếu công thành ban đêm, họ sẽ giết cho quân địch không kịp trở tay.
Chỉ cần có thể giết tới phía trước sơn trại, dù bỏ cái giá thương vong mấy trăm người, cuối cùng cũng có thể công phá cửa lớn sơn trại.
Năm ngàn binh sĩ dưới sự dẫn dắt của Lưu Pháp dọc theo một con đường nhỏ vòng qua một điểm đốt lửa báo hiệu. Đây là một điểm đốt lửa báo hiệu duy nhất xây dựng giữa sườn núi, đáng tiếc nó vẫn không cách nào phát huy tác dụng giám thị quân địch.
Vòng qua một ngọn núi nhỏ, điểm đốt lửa báo hiệu đã không nhìn thấy, lại vòng trở về phía sau ngọn núi nhỏ, vừa vặn đã cách điểm báo hiệu mười dặm, có lẽ ban ngày có thể trông thấy họ, nhưng ban đêm coi như họ đã vượt qua điểm báo hiệu.
Gần canh hai, Lưu Pháp dẫn năm ngàn quân Tống đã tới một rừng cây cách Đạp Cát Trại ba dặm, rừng cây này chiếm diện tích khoảng trăm mẫu, là một nơi ẩn thân tốt nhất.
Lưu Pháp dẫn quân ẩn thân trong rừng cây, lập tức phái hai thám tử võ nghệ cao cường tiến đến tìm hiểu tin tức quân địch.
Nhưng hai tên binh sĩ vừa mới rời khỏi rừng cây không lâu, từ xa truyền đến hai tiếng kêu thảm, cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh. Lưu Pháp giật mình, thốt lên:
- Không tốt! Có mai phục.
Lão vội vàng hạ lệnh:
- Lập tức lui về đường cũ!
Nhưng đã chậm, ánh lửa bỗng nhiên sáng bừng bên ngoài, quân đội bao vây họ lại từ bốn phương tám hướng, không ngừng có tên lửa lướt qua không trung, phóng tới rừng cây. Dầu hỏa và lưu huynh chôn trong rừng trước đó bị nhen lửa, thế lửa mạnh mẽ khác thường, chỉ trong chớp mắt đã nuốt sống một phần ba rừng cây, quân Tống sợ hãi la lớn.
Lưu Pháp kinh nghiệm phong phú, trong lúc nguy cấp lão vẫn không hoảng loạn, ra lệnh:
- Phá vây hướng bắc!
Mặt nam là đường họ tới, phía bắc là Đạp Cát Trại. Theo lý thuyết họ hẳn là phá vây từ mặt phía nam, nhưng Lưu Pháp lại làm ngược lại, phá vây từ hướng Đạp Cát Trại, lão đánh cược binh lực quân Tây Hạ tại phía bắc không nhiều.
Lưu Pháp hô lớn một tiếng, giục ngựa chạy về phía bắc. Mười mấy thân binh chung quanh chăm chú hộ vệ lão. Tuy rằng Lưu Pháp là danh tướng, lão lại là quan văn, bản thân không biết võ nghệ, chỉ có thể dựa vào hơn trăm thân binh võ nghệ cao cường hộ vệ, trong tay lão chỉ có một thanh bảo kiếm.
Lưu Pháp phán đoán không sai, phía bắc là nơi binh lực của quân địch ít nhất yếu nhất, nhưng tiếc nuối chính là lần này quân Tây Hạ vận dụng bốn vạn đại quân phục kích quân Tống, cho dù mặt phía bắc yếu nhất cũng có bảy ngàn binh sĩ Tây Hạ vây quanh.
Đồng Quán vạn lần không nghĩ, lần này Tây Hạ lại đưa hai mươi vạn quân đội phòng ngự ở tuyến tây, Chủ soái không phải ai khác chính là Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận.
Lúc này Đại tướng phục kích quân Tống tại Đạp Cát Trại là Tấn Vương Lý Sát Ca huynh đệ của Lý Càn Thuận. Y Cực giỏi về phục kích và đánh lén, năm năm trước là y dẫn một vạn Thiết Diêu Tử kỵ binh tinh nhuệ nhất Tây Hạ dạ tập đại doanh quân Tống, bởi vậy mà Lưu Pháp đại bại. Lần này y lặp lại chiêu cũ, bày thiên la địa võng trước Đạp Cát Trại, chờ quân Tống tự chui đầu vào lưới, Lưu Pháp lại rơi vào bẫy rập của y.
- Điện hạ! Quân Tống muốn phá vây từ mặt phía bắc.
Có thám tử Tây Hạ phát hiện ý đồ quân Tống, vội vàng bẩm báo Lý Sát Ca. Lý Sát Ca lạnh lùng nói:
- Chỉ có năm ngàn quân đội, có thể phá vây nơi nào? Truyền mệnh lệnh của ta, dùng cung nỏ bắn giết, không nhận kẻ đầu hàng, giết hết tất cả, một tên cũng không để lại!
Một Đại tướng người Hán bên cạnh là Tào Tĩnh khuyên nhủ:
- Nghe nói tuyến đông bất lợi, không bằng giữ lại chút hàng tốt, chuẩn bị cũng không lo.
Lý Sát Ca gật đầu:
- Lại truyền mệnh lệnh xuống, kẻ đầu hàng có thể miễn chết!
Lúc này, Lưu Pháp dẫn mấy ngàn binh sĩ vọt ra khỏi rừng cây không tới trăm bước, phía trước bỗng nhiên xuất hiện cung nỏ thủ đếm không hết số lượng, giống hệt một bước tường người. Tiếng mõ vang lên, quân Tây Hạ cùng bắn tên, mũi tên dầy đặc bắn về phía quân Tống phá vây giống như mưa rào, từng mảng binh sĩ quân Tống đổ xuống như lúa gặt. Chủ tướng Lưu Pháp xung phong đi đầu trúng mấy trăm mũi tên, bị bắn như nhím. Lão hô lớn một tiếng, bỏ mình tại chỗ, một danh tướng cứ vẫn lạc như vậy.
Quân Tống bị bắn chết hơn một ngàn người, tử thương thảm trọng, phá vây thất bại, không thể không lui trở về. Hơn hai ngàn người bị áp chế trong một khe đất rộng vài chục trượng dài đến một dặm. Lúc này, binh sĩ Tây Hạ hô lớn:
- Người đầu hàng có thể miễn chết, nếu không giết không luận tội!
Hơn hai vạn người bao vây họ tầng tầng lớp lớp, dưới uy hiếp của cái chết, hơn hai ngàn binh sĩ quân Tống ở trong tuyệt cảnh đành buông binh khí, giơ tay đầu hàng, năm ngàn quân đội bị toàn diệt.

Trời còn chưa sáng, Đồng Quán ngồi ngủ gật trên ghế bị tiếng bước chân dồn dập làm cho bừng tỉnh. Có thân binh gấp giọng báo cáo bên ngoài trướng:
- Thái Úy, có tình hình chiến đấu khẩn cấp!
Đồng Quán lập tức đứng dậy, vội vàng nói:
- Mau mau tiến vào!
Mành trướng xốc lên, hai binh sĩ máu me khắp người chạy tới, quỳ xuống khóc lớn:
- Lưu công gặp phải mai phục, toàn quân đã bị diệt!
- A!
Mắt Đồng Quán tối sầm lại, lập tức vô lực ngồi xuống, nửa ngày mới hỏi:
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Trước đó người Tây Hạ đã biết quân đội chúng ta bắc thượng, mai phục trọng binh gần Đạp Cát Trại. Chúng ta tiến vào phòng mai phục, quân địch liền dùng hỏa công, lúc phá vây tử thương thảm trọng, Lưu công… Lưu công cũng bất hạnh lấy thân đền nợ nước.
Đồng Quán ngây người. Lưu Pháp lại chết rồi, việc này… việc này làm sao giải thích với Thiên tử?
Vừa suy nghĩ, lão lại hỏi:
- Vậy các ngươi thoát ra thế nào?
Hai binh sĩ cúi đầu nửa ngày mới nói:
- Chúng ta bị quân Tây Hạ bắt làm tù binh, bởi vì họ muốn tìm người đưa tin, cho nên thả chúng ta ra.
- Khốn kiếp!
Đồng Quán giận dữ, rút kiếm ra đâm chết một người trong đó, lại dùng kiếm đặt trước yết hầu một người khác, phẫn nộ quát:
- Đưa tin cái gì, mau nói!
Binh sĩ sợ hãi run rẩy toàn thân, lắp bắp nói:
- Bọn họ… bọn họ muốn… muốn dùng thi thể Lưu công đổi… đổi thi thể của Lý Lương Phụ!
- Ngươi đi chết đi!
Đồng Quán đâm chết tên lính này. Lúc này, một thân binh chạy vào trướng, thấy máu tươi đầy đất, sắc mặt sợ hãi, họ không biết xảy ra chuyện gì?
Đồng Quán xanh mặt vung tay lên nói:
- Kéo họ ra ngoài!
Mấy thân binh vội vàng kéo thi thể ra ngoài, lại múc nước cọ rửa mặt đất. Đồng Quán chắp tay đứng trước bản đồ, híp mắt chăm chú nhìn Đạp Cát Trại trên bản đồ. Lưu Pháp chết không phải vừa vặn sao? Lão còn đang lo không biết giải thích với Thiên tử vì sao chậm chạp không lấy được Đạp Cát Trại thế nào, trách nhiệm này để Lưu Pháp cõng đi!
Năm ngàn người tử thương với Đồng Quán chỉ là một chiếc lông vũ, lão sẽ không để trong lòng. Trái lại người Tây Hạ nhắc nhở lão, thủ cấp của Lý Lương Phụ rất đáng giá tiền, lão nhất định phải đưa vào kinh báo tin vui với Thiên tử.
Trước mắt thủ cấp của Lý Lương Phụ đang trong tay Đồng Quán. Lần này Đồng Quán là Tổng soái tiến đánh Tây Hạ, Chủng Sư Đạo cũng do lão chỉ huy. Đẳng cấp quân quy sâm nghiêm, Chủng Sư Đạo không thể tự tiện vượt qua Đồng Quán báo cáo tình hình chiến đấu với Thiên tử, lão nhất định phải báo cáo Đồng Quán, do Đồng Quán tập hợp sau đó báo cáo Thiên tử. Vài ngày trước, Chủng Sư Đạo liền viết chiến báo, đưa tới chỗ Đồng Quán cùng với thủ cấp của Lý Lương Phụ. Nhưng Đồng Quán ghen ghét Chủng Sư Đạo lập công, vẫn không báo cáo lên trên.
Hiện giờ Lưu Pháp thua trận mà chết, Đồng Quán cảm thấy không cách nào giải thích, lão không thể không đưa Chủng Sư Đạo ra báo cáo với Thiên tử, che giấu sự thất bại của lão.
Đồng Quán nhanh chóng viết một bức thư mừng đại thắng, lại sai người lấy hộp băng chứa thủ cấp Lý Lương Phụ ra, tìm tới một đội binh báo tin, để họ nhanh chóng chạy tới kinh thành báo tin.
Nhưng Đồng Quán phải đối mặt với hiện thực, sau khi binh sĩ báo tin rời đi, Đồng Quán hạ lệnh đại quân bắc thượng, không tiếc bất cứ giá nào tấn công Đạp Cát Trại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận