Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 454: Tin tức quán trà.

Chương 454: Tin tức quán trà.Chương 454: Tin tức quán trà.
Lâm Linh Tố không phải đạo sĩ bình thường, y là Tông sư quan trọng của Đạo giáo phái Thần Tiêu, rất được Thiên tử Triệu Cát sủng hạnh, ban danh Thông Chân Đạt Linh tiên sinh, gia hào Nguyên Diệu tiên sinh, Kim Môn Võ Khách. Chẳng qua năm ngoái y đã về núi quy ẩn, sao lại còn bản án của y, lại còn Tam Ti hội thẩm.
Một loại trực giác nói cho Lý Diên Khánh, vụ án này bị kéo dài một năm, trong này tất có chỗ khó giải quyết.
Hắn mở hồ sơ ra, bên trong cơ bản đều là các loại ghi chép. Lý Diên Khánh tìm được ghi chép tình tiết vụ án, chỉ có khoảng hơn ngàn chữ, hắn nhìn kỹ một lần, tình tiết vụ án lại hết sức đơn giản.
Đại khái là mùa hè năm ngoái, nước sông chung quanh Biện Kinh dâng cao, ảnh hưởng nghiêm trọng cuộc sống của cư dân vùng ngoại ô. Lâm Linh Tố liền làm pháp lui nước ở đầu tường, lại bị mười mấy binh sĩ thủ thành tập kích, khiến cho ba tên binh sĩ hộ vệ Lâm Linh Tố bỏ mình, bản thân Lâm Linh Tố cũng chịu thương, nhưng may mắn thoát khỏi một kiếp.
Thiên tử tức giận, đưa toàn bộ binh sĩ tập kích và tướng lĩnh đang trực vào tù, hạ chỉ do Tam Ti hội thẩm vụ án này.
Chỉ một vụ án đơn giản như thế mà lại thẩm vấn một năm không có kết quả, Lý Diên Khánh suy nghĩ liền gọi:
- Đào Chủ Sự!
Đào Diệp bước nhanh vào phòng:
- Ngự Sử có gì dặn dò?
- Ngươi hẳn là biết vụ án này chứ?
Lý Diên Khánh chỉ hồ sơ trên bàn.
Đào Diệp nở nụ cười khổ, Lý Diên Khánh quả nhiên xem vụ án này trước. Gã gật đầu:
- Ti chức tham dự toàn bộ quá trình vụ án này, rất rõ chân tướng.
- Vậy vì sao lại phải tra một năm?
- Thật ra vụ án này rất đơn giản, quan trọng là ban đầu xác định tính chất quá sớm, cho nên dẫn tới ý kiến của Ngự Sử Đài khác biệt nghiêm trọng với Hình Bộ và Đại Lý Tự, khó mà tạo thành nhận thức chung, nên kéo dài.
- Xác định tính chất gì?
- Cùng ngày bản án đến Ngự Sử Đài, lúc ấy Vương Trung Thừa cũng chính là Vương Tướng Quốc lúc này xác định tính chất là vụ án mưu sát. Nhưng Hình Bộ và Đại Lý Tự đều phản đối, cho rằng đây chỉ là một vụ án tập kích bình thường, chỉ là hành vi cá nhân của binh sĩ, không liên quan tới âm mưu, càng không phải vụ án ám sát gì, hai bên bàn luận mấy lần đều kết thúc không vui.
- Thẩm vấn binh sĩ một chút không phải là rõ ràng sao?
Lý Diên Khánh vẫn không hiểu hỏi.
- Vấn đề chính ở chỗ này, nếu như bản án kéo dài mà không quyết, binh sĩ sẽ không chết, nếu như một khi kết án, binh sĩ sẽ bị phán tội chết, cho nên mấy tên binh sĩ luôn chắc chắn Chỉ Huy Sứ phía trên sai họ gây ra, giao tội cho Chỉ Huy Sứ. Có khẩu cung của mấy tên lính, Vương Trung Thừa càng khẳng mình xác định tính chất trước đó là không sai, là vụ án mưu sát, hai bên liền giằng co.
- Vậy còn thái độ của Lưu Lâm thì sao?
Trầm mặc một lát, Đào Diệp nhỏ giọng nói:
- Lưu Ngự Sử là đồng hương của Vương Trung Thừa.
Lý Diên Khánh hiểu được, hắn cũng biết vấn đề ở chỗ nào. Ngự Sử Trung Thừa lúc ấy là Vương Phủ xác định tính chất vụ án này là mưu sát, Lưu Lâm làm sao dám làm trái ý của cấp trên.
Lý Diên Khánh trầm tư thật lâu lại hỏi:
- Chỉ Huy Sứ phụ trách phòng ngự tường thành lúc ấy là ai?
- Có hai người bị bắt bởi vụ án này, một người là Chỉ Huy Sứ Phan Nhạc, một người là Ngu Hầu Chương Tiểu Vấn.
- Bối cảnh hai người họ là gì?
Vương Phủ làm tới Tướng Quốc, Hình Bộ và Đại Lý Tự vẫn còn chống lại, nói rõ bối cảnh của hai người này không đơn giản.
Chương Tiểu Vấn không có bối cảnh gì, nhưng nghe nói Phan Nhạc là cháu của Nhữ Nam Quận Công Phan Húc, phụ thân gã Phan Cảnh từng nhận chức Hữu Vệ Thượng Tướng Quân, Trung Võ Quân Tiết Độ Sứ.
Hóa ra là con cháu Phan gia. Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới Phan Húc gặp được hôm qua, thế gia công huân có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chắc chắn là thế gia công huân ra sức bảo vệ phía sau, mới khiến Hình Bộ và Đại Lý Tự đứng vững trước sự cường thế của Vương Phủ.
Đại khái Lý Diên Khánh đã hiểu sự vi diệu trong đó, nhưng hắn vẫn không hiểu chính là, vì sao từ đầu Vương Phủ đã xác định tính chất là vụ án chủ mưu ám sát, trong này là Vương Phủ đang lấy lòng Lâm Linh Tố, hay là có nguyên nhân gì khác?
Quả nhiên là một bản án rất khó giải quyết. Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ngươi đi trước đi!
Đào Diệp thi lễ lui xuống, Lý Diên Khánh lại cất văn thư vào trong túi hồ sơ, lại nhắt hai túi hồ sơ khác. Hai bản án này đơn giản hơn nhiều, đều xảy ra đêm trước hôm Lưu Lâm từ nhiệm, cho nên gã còn chưa xử lý, lưu lại cho người kế nhiệm.
Giữa trưa, Lý Diên Khánh mời mấy tên thủ hạ tới quán trà Thanh Phong bên cạnh Ngự Sử Đài uống trà. Dựa theo lẽ thường thuộc hạ nên bỏ tiền mời cấp trên mới nhận chức, nhưng Lý Diên Khánh biết bổng lộc của họ ít ỏi, không cho họ bỏ tiền, hắn liền mời khách.
Quán trà Thanh Phong đứng thứ ba trong các quán trà lớn ở Biện Kinh, có mấy chi nhánh trong Biện Kinh. Quán trà Thanh Phong ở gần hoàng thành làm ăn cực kỳ tốt, khách mỗi trưa đều chật kín. Quán rượu Thanh Phong và quán trà Thanh Phong đều là sản nghiệp của Tào gia, trải rộng các nơi trong thiên hạ.
Họ tới chậm một chút, đã không còn nhã thất, chỉ có thể ngồi tại đại sảnh tầng hai, cũng may có bình phong chia cách, cũng tính là một phòng đơn.
- Các ngươi rất ít khi tới đây sao?
Lý Diên Khánh thấy mấy người họ cũng không quen thuộc quán trà bên cạnh Ngự Sử Đài này, không khỏi quỳ quái.
Vương Giáo cười khổ một tiếng nói:
- Ngồi ở quán trà này mỗi người ít nhất phải tốn một lạng bạc, chúng ta làm sao uống nổi?
- Thì ra là thế, không sao, hôm nay ta mời khách, để mọi người uống một chén trà ba lạng bạc.
Tất cả mọi người đều cười:
- Chúng ta đều được nhờ Ngự Sử rồi!
Tại kinh thành dù quý tiện sĩ thứ đều rất thích uống trà, trong này có duyên cớ, đó chính là chất lượng nước ở kinh thành quá kém, ngậm muối cực cao, đun sôi cũng rất khó uống, cho nên mọi người dùng trà để che giấu vị đắng này, điều này khiến cho quán trà hiệu trà trải rộng toàn thành. Có quán trà tiệm trà của người tầng dưới, bên trong bán các loại thức uống, đương nhiên cũng có trà lạnh, một văn tiền một chén lớn.
Nhưng tới quán trà cao cấp, bên trong có nhiều chú ý, ví dụ như quán trà sẽ thuê xe bò đi chở nước suối nơi khác tới sắc trà. Mặt khác pha trà, phân trà lưu hành khiến trà có thêm một loại văn hóa. Lại có trà kỹ thịnh thành, do mỹ nhân rót trà dâng trà, rất nhiều văn hóa và chú ý cần dùng tiền tệ để đo lường, quán trà cao cấp trở thành nơi tốt đẹp để kẻ có tiền tiêu tiền.
Phàn Lâu là nhãn hiệu cao cao tại thượng độc nhất vô nhị, dù là trà hay rượu đều đứng đầu Biện Kinh, tiêu phí thấp nhất là mười lạng bạc. Quán trà xếp thứ hai chính là quán trà Chu Khô Lâu, tiêu phí thấp nhất năm lạng bạc. Hai quán trà này đều được mọi người hướng tới. Về phần đứng thứ ba thì có rất nhiều phiên bản, phân trà Tiết gia, quán trà Thanh Phong, quán trà Trường Khánh, quán trà Phan gia đều tự xưng thứ ba, giá cả cũng không khác nhiều, đều tiêu phí thấp nhất một lạng bạc.
Tiêu phí thấp nhất đó là uống trà trong đại sảnh, không có trà kỹ biểu diễn phân trà, nhưng có mỹ kỹ dâng trà. Nếu như ngồi trong đại sảnh lại muốn trà kỹ biểu diễn phân trà, vậy thì dùng bình phong vây quanh, chỉ riêng trà kỹ phân trà đã phải giao năm lạng bạc khác.
Lý Diên Khánh cũng không hẹp hòi, mặc dù không có phòng riêng, hắn vẫn để tiểu nhị dùng bình phong che lại một góc, mời một trà kỹ xinh đẹp biểu diễn phân trà cho họ.
Dáng dấp trà kỹ cực kỳ xinh đẹp, chưa nói đã cười, hai gò má trắng như sứ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ động lòng:
- Các vị quan nhân, nước của quán trà Thanh Phong dùng nước như Phàn Lâu, đều là nước suối bên trong Xích Thương Sơn, chất nước mát ngọt, nước sắc trà cũng là nước dùng để điểm trà.
Lý Diên Khánh cười không nói, nguồn nước của Phàn Lâu vẫn luôn bí mật, nhưng Tư Tư nói cho hắn biết, Phàn Lâu dùng nước suối là Ngự Tuyền Thủy của Ngọc Luật Viên trong Mai Sơn ngoài thành nam, đó là nước suối chuyên cung cấp cho hoàng cung. Bởi vì nó vốn là sản nghiệp của Sài gia, cho nên Phàn Lâu cũng có thể dùng loại nước suối này, quán trà khác không thể sử dụng.
Mặc dù nước suối của Xích Thương Sơn không tệ lắm, nhưng cách nhau tám mươi dặm, cùng ngày không về được, chắc chắn phải qua đêm, chất nước sẽ kém hơn một chút, kém hơn trà Phàn Lâu.
Quán trà Chu Khô Lâu cũng dùng nước suối của Xích Thương Sơn, nhưng người ta có đệ nhất trà kỹ kinh thành Tiêu Kinh Nương, trà nghệ thiên hạ vô song, nghe nói còn đặc biệt vào cung dạy Thiên tử phân trà.
Nhà Lý Diên Khánh có mỹ thiếp, không thèm để ý trà kỹ xinh đẹp. Nhưng mấy thuộc hạ lại hơi mê say, hoàn tề say mê trong mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của trà kỹ, cũng không để ý nàng nói gì.
Đúng lúc này, một âm thanh cực kỳ giết hào khí truyền đến từ bên cạnh:
- Tin tức mới nhất, triều đình đã quyết định chiêu an quân Lương Sơn.
Trong đại đường lập tức ồn ào, bầu không khí vừa rồi còn cực kỳ an tĩnh bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Chung quanh quá ồn, trà kỹ không cách nào tiếp tục phân trà.
Lý Diên Khánh cười lấy ra năm lạng bạc thưởng cho trà kỹ. Trà kỹ đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ, tặng cho Lý Diên Khánh một làn thu thủy, liền dịu dàng bước đi.
Lúc này, tiểu nhị thu bình phong lại, khôi phục chỗ ngồi bình thường. Lý Diên Khánh cười nói với ba tên thủ hạ:
- Đại sảnh quá ồn, không thích hợp thưởng thích phân trà. Lần sau ta mời các ngươi tới quán trà Chu Khô Lâu hưởng thụ phân trà thực sự.
Mặc dù chỉ ở cùng trà kỹ một khắc thời gian, nhưng ba người vẫn nhận được hưởng thụ cực lớn, vội vàng biểu thị cảm tạ Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh nâng chén trà lên, hỏi quan viên bên cạnh:
- Xin hỏi là ai đi Lương Sơn chiêu an?
Tên quan viên này cũng biết vừa rồi mình thất lễ, vội vàng áy náy thi lễ với Lý Diên Khánh nói:
- Nghe nói là Phó Tướng Trương Bang Xương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận