Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 475: Lão hữu vào Kinh.

Chương 475: Lão hữu vào Kinh.Chương 475: Lão hữu vào Kinh.
Rất nhanh đã đến lúc hạ triều, quan viên triều Tống phải ra ngoài cửa từ khi trời còn chưa sáng, nhưng hạ triều cũng sớm, bình thường chỉ khoảng ba giờ chiều. Theo tiếng chuông trong thành lâu cổng Chu Tước, triều quan bắt đầu thu dọn bàn làm việc, tốp năm tốp ba rời quan nha về nhà. Phần lớn quan lại sẽ hẹn nhau tới nơi nào đó uống một chén, đến tối mới về.
Hôm nay Lý Diên Khánh chuẩn bị tới Hồng Kiều Bảo Nghiên Trai, sáng nay khi ra cửa hắn có nghe nói phụ thân của Vương Quý đến nên muốn hỏi thăm tình hình của gã một chút.
Lý Diên Khánh cưỡi ngựa rời Ngự Sử Đài, chợt nghe có tiếng người gọi đằng sau, vừa quay lại đã thấy chính là lãnh tụ đám học sinh Thái Học ban chiều mới gặp, Trần Đông. Hắn ghìm chặt dây cương, lát sau, Trần Đông chạy tới nơi:
- Hôm nay đã làm phiền Ngự Sử Đài.
- Không có việc gì, các ngươi kịp thời giải tán, nên còn chưa lớn chuyện. Chúng ta đều rất may mắn. Buổi chiều các ngươi có tới Văn Đăng Viện không?
- Buổi chiều chúng ta quay về viết đơn kêu oan, nên không kịp nữa, dự định sáng sớm ngày mai sẽ đi.
- Vậy chúc các ngươi thuận lợi giải oan!
Lý Diên Khánh giục ngựa muốn đi, Trần Đông lại ngăn lại. Hắn nhướn mày hỏi:
- Ngươi còn chuyện gì?
Trần Đông thi lễ thật sâu:
- Chúng ta rất lo lắng ngay mai lên Văn Đăng Viện sẽ không được thụ án. Lý Ngự Sử là tiền bối Thái Học, có thể chỉ điểm cho chúng ta một chút không? Chúng ta hy vọng có thể được Lý Ngự Sử giúp đỡ.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, tốt nhất là bớt làm mấy việc tập trung người diễu hành đi. Hiện giờ các ngươi đã làm quá nhiều, triều đình quen rồi, về sau quốc gia thật sự có đại sự gì, các ngươi lại diễu hành thị uy sẽ không có hiệu quả nữa.
- Thế nhưng không diễu hành thị uy, triều đình sẽ không coi trọng!
- Các ngươi có thể viết thư liên danh mà! Án nhỏ như án Trương Bồ này chỉ cần dùng thư liên danh của mấy trăm học sinh Thái Học là đủ rồi. Triều đình sẽ coi trọng!
- Đa tạ Lý Ngự Sử chỉ điểm!
- Ta không chỉ điểm gì hết, chỉ là nếu ta là các ngươi, ta sẽ tận lực cố gắng gây chú ý với Trịnh Hoàng Hậu, phủ Khai Phong sẽ không dễ dàng kết án như vậy.
- Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến cho Hoàng Hậu nương nương chú ý chứ? Người tận trong thâm cung mà.
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Ta chỉ biết Xu Mật Sứ họ Trịnh, ta tin tưởng ông ta sẽ rất vui lòng nhìn thấy trong triều đình xuất hiện sức ảnh hưởng của Trịnh Hoàng Hậu.
Dứt lời, hắn cười ha ha giục ngựa đi. Trần Đông nghĩ nửa ngày lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khom người thi lễ với bóng lưng Lý Diên Khánh đã đi xa, thấp giọng lẩm bẩm:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Lý Diên Khánh đi tới Hồng Kiều Bảo Nghiên Trai. Lúc này là thời điểm đường sá đông người qua lại nhất, tất cả mọi người đều mặc trang phục mùa đông, nên lại càng chật chội hơn. Lý Diên Khánh không thể không tung người xuống ngựa, hai tùy tùng Trương Bảo Trương Ưng sau lưng hắn cũng xuống ngựa đi theo sau.
Lúc này, Trương Báo cùng Trương Ưng cùng đồng hô lên kinh ngạc, hai mắt sáng ngời. Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, bên tay trái bọn họ, trên sông Biện, một con thuyền chở khách đang tới gần, mép thuyền có khoảng tám cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, đều mặc áo ngắn váy dài diễm lệ, dung mạo tú lệ. Các nàng đều là nữ nhân viên của các cửa hàng Bảo Nghiên Trai khắp nơi, tập trung đến cửa hàng chính huấn luyện, năm nào cũng sẽ có mấy nhóm tới.
Bình thường các nàng cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, nhưng vì sắp đến bến nên mới từ trong khoang thuyền ra ngoài chuẩn bị lên bờ. Lý Diên Khánh thấy hai mắt Trương Báo Trương Ưng nóng bỏng liền cười nói:
- Nếu các ngươi chỉ có thứ dục niệm đó thì đi thanh lâu cũng được. Nếu các ngươi muốn tìm nương tử thành gia, ta cũng có thể làm mai giúp các ngươi.
Trương Báo gãi gãi đầu ngượng ngùng:
- Ngài đang chê cười chúng ta rồi.
- Thu nhập hàng tháng của các nàng tối đa chỉ có sáu lượng bạc đấy. Một năm các ngươi có năm mươi lượng bạc. Ta nhớ mỗi người các ngươi đều tích cóp được mấy trăm lượng bạc ròng đi. Sao ngươi lại cảm thấy các nàng không để ý tới mình?
- Chúng ta đều là người thô kệch !
- Có bạc thì không còn thô kệch nữa!
Lý Diên Khánh cười ha ha, đi vào cửa lớn Bảo Nghiên Trai, vừa lúc các cô nương tú lệ trẻ tuổi kia cũng vào sân đối diện. Các nàng lên bờ, theo cửa hông đi vào trong, nơi huấn luyện là tòa tiểu viện trước kia Lý Diên Khánh đã ở, Lý Đại Khí chuyển sang dùng để chuyên môn huấn luyện nhân viên cửa hàng.
Lúc này, phó quản sự Bảo Nghiên Trai vội vàng tới cười bồi hành lễ:
- Quan nhân tới rồi!
Lý Diên Khánh hất đầu về phía các cô nương trẻ tuổi kia:
- Các nàng tới huấn luyện cái gì vậy?
- Bẩm quan nhân, các nàng tới để huấn luyện trang điểm. Tháng trước lão gia đã mời cao thủ trang điểm rất lợi hại từ phủ Đại Danh tới, chúng ta đều gọi là Lưu bà bà.
Lý Diên Khánh hơi động lòng, cười hỏi:
- Bà ấy lợi hại tới cỡ nào?
- Nói thế nào nhỉ? Bà có thể trang điểm cho một nữ tử dáng dấp rất bình thường trở thành đẹp như thiên tiên.
- Có thể thay đổi tướng mạo người ta sao?
- Đương nhiên có thể! Chúng ta đã tận mắt chứng kiến bà ta trang điểm cho Hỉ Thước cô nương. Khi Hỉ Thước cô nương đi ra, chúng ta hoàn toàn không nhận ra.
Lúc này, phó quản sự cứng họng nhìn ra sau lưng Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cũng quay đầu lại, thấy sau lưng có một nữ tử, dáng dấp không cao, có vẻ hơi gầy yếu, trang điểm rất xinh đẹp, mặc dù chắc hẳn đây là lần đầu găp nàng nhưng hắn lại cảm thấy hình như nàng khá quen mắt.
Nữ tử che miệng cười:
- Tiểu quan nhân không biêt ta sao?
- Ngươi là Hỉ Thước?
Lý Diên Khánh ngây ra.
Rõ ràng đây là giọng của Hỉ Thước, có điều bộ dáng hoàn toàn là một người khác, nếu không phải mình quá quen với khí chất của nàng thì thực sự nhận không ra. Vốn lông mày Hỉ Thước khá to và ngắn, giờ vừa mảnh vừa dài, con mắt vốn rất tròn, như một hạt long nhãn, giờ được kéo dài ra, cái mũi có vẻ cao hơn, mấu chốt là khuôn mặt vốn dài nhỏ, giờ lại rộng hơn. Rốt cuộc đây là hóa trang hay là trang điểm?
Lý Diên Khánh lại nhìn kỹ hơn, mới phát hiện thực ra khuôn mặt của nàng khôgn thay đổi rộng ra, mà chỉ là ảo giác, dùng son phấn và kiểu tóc khiến cho khuôn mặt có vẻ rộng hơn.
Lý Diên Khánh bắt lấy cánh tay mảnh của Hỉ Thước, kéo nàng sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Lưu bà bà này có phải do ngươi nghĩ ra không? Để cho bà ta thay đổi bộ dáng của Tư Tư?
- Thật ra là Thanh Nhi nghĩ ra. Nàng ấy biết có người nưh vậy, sau đó ta đề nghị lão gia mời bà ấy đến, rồi học trang điểm với bà ấy, trở về sẽ dạy lại Thanh Nhi và Tư Tư tỷ.
- Vì sao không để cho bà ta dạy luôn?
Hỉ Thước chu mỏ:
- Tiểu quan nhân không tin tưởng bản lãnh của ta sao? Trên mặt ta là ta tự trang điểm đấy, Lưu bà bà còn khen ta là trò giỏi hơn thầy, là đệ tử ưng ý nhất của bà ấy đấy.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Ngươi có thiên phú học tập, từ nhỏ đã nhận ra rồi.
Hỉ Thước nhoẻn cười:
- Tiểu quan nhân tới tìm Quý ca nhi phải không.
- Vương Quý cũng tới sao?
- Vâng. Gã đang ở cùng cha mình ở khách sạn Thang Thị. Ta sẽ cho người đi tìm.
Lý Diên Khánh mừng lắm, vội vàng xoay người bỏ đi. Đi được vài bước hắn quay lại dặn Hỉ Thước:
- Quay về nói với Tư Tư một tiếng, bảo hôm nay tối ta mới về!
- Ta biết rồi!
Lý Diên Khánh để Trương Báo và Trương Ưng ở lại, một mình tới khách sạn Thang Thị ở ngoại thành. Khách sạn Thang Thị là đại bản doanh của đồng hương Thang Âm, gần như tất cả khách nhân đều là đồng hương. Lý Diên Khánh vừa đi vào đại đường thì thấy Vương Quý đang ngồi trên đại sảnh chờ mình. Hai người kích động xông tới ôm chầm lấy nhau. Vương Quý đấm một quyền vào hõm vai của hắn, cười nói:
- Thật không ngờ tiểu tử ngươi lại là Ngự Sử.
- Không phải ngươi cũng lên chức sao?
Vì có công trong trận chiến với Tây Hạ, hiện Vương Quý đã thăng lên làm Dực Huy Giáo Úy tòng thất phẩm, đảm nhiệm chức Đoàn Luyện Phó sứ Tương Châu, tương đương với người đứng đầu quan võ ở Tương Châu, chủ quản huấn luyện hương binh và cung tiễn xã.
- Thế nào cũng không lợi hại bằng ngươi, là Ngự Sử đó! Nếu bây giờ ngươi tới Tương Châu, Thông Phán và Tri Châu đều bị dọa đến phát run luôn, đám chó này dám ăn chặn quân lương của lão tử!
Lý Diên Khánh không nhịn được cười lên:
- Tân nương tử của ta đâu? Nghe nói ngươi đã thành hôn?
- Ngươi nsoi là A Viên sao ? Ta tới Kinh thảnh làm việc công, không phải được điều tới, hiện nhà ta ở An Dương, là một tòa quan trạch rộng tám mẫu. Thật không dám ngờ !
- Còn rộng hơn nhà ta.
- Ta đổi với ngươi có được không?
Lý Diên Khánh đập tay vào gáy gã, cười mắng:
- Ngứa da rồi hả? Đi thôi, uống mấy chén.
- Hắc hắc, ngươi nói trước, ngươi mời khách!
- Đi thôi!
Lý Diên Khánh lôi kéo Vương Quý đến Liễu Châu Tây Ngõa Tử. Hai người tìm đến một quán rượu không tệ, gọi là chính điếm Dương Tịch. Chính điếm là cửa hàng có chỗ dựa nhà quan, có thể mua được men rượu tự cất, quán rượu này tương đối nổi danh.
Hai người ngồi xuống một bàn gần cửa sổ ở lầu hai, gọi bảy tám món đồ ăn và hai bầu rượu. Lý Diên Khánh rót đầy một chén cho Vương Quý, cười nói:
- Nói một chút xem đoàn luyện của ngươi thế nào?
- Còn có thể thế nào?
Vương Quý uống một ngụm rượu:
- Hai phó Đoàn Luyện Sứ, một quản lao thành doanh, một quản việc huấn luyện hương binh và cung tiễn xã. Ta ôm mệnh lao lực mà, cả ngày dẫn theo một đội hương binh bôn ba khắp nơi. Nhưng ta tình nguyện mệt nhọc một chút cũng tuyệt không quản lao thành doanh. Con mẹ nó, quá đen tối!
- Ta biết, chỗ đó không tốt lắm.
- Ai. Triều đình quá tốt mà, quy định không cho phép ngược đãi tù nhân, bệnh ốm còn phải gọi y, bệnh nặng cho người phục vụ. Nhưng thôi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, nói một chút về lão Nhạc đi. Y cũng về Thang Âm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận