Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 435: Lại trở về kinh thành

Chương 435: Lại trở về kinh thànhChương 435: Lại trở về kinh thành
Từ quan phòng Đồng Quán đi ra, Lý Duyên Khánh lập tức tới Tham quân phủ làm thủ tục xin nghỉ phép, hắn cũng không muốn bị người ta nói tự tiện rời quân doanh. Sau khi rời khỏi Tham quân phủ, Lý Duyên Khánh nghe thấy phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu, thì thấy là Trương Thúc Dạ.
Lý Duyên Khánh bước lên phía trước hành lễ, “Ty chức tham kiến Tư Mã!”
“Ta đã không phải Tư Mã. Hai ngày nữa ta sẽ đi phủ Đại Danh nhận chức Tri Phủ phủ Đại Danh, thay thế Lương Trung Thư, Lương Trung Thư vào kinh nhận chức Hộ bộ Thị Lang.”
Chức vụ này cũng không tệ lắm, từ Tri Châu Từ Châu thăng thành phủ Tri Phủ Đại Danh coi như không chỉ một cấp, Lý Duyên Khánh gật gật đầu, “Vậy phải chúc mừng Trương công rồi!”
Trương Thúc Dạ cười lạnh một tiếng, “Nhắm chừng là có người sợ ta tiếp tục thượng thư, nhưng không dám lại chèn ép, lấy bình phỉ có công thăng ta làm Tri Phủ.”
Nói đến cái này, Trương Thúc Dạ lại thở dài một tiếng, “Chỉ đáng tiếc Chủng soái.”
Lý Duyên Khánh nói thản nhiên: “Gian thần đương đạo, quần ma loạn vũ, lúc này cố gắng giấu mình ẩn nhẫn, giữ lấy thực lực là cử chỉ sáng suốt, tin tưởng một ngày nào đó Chủng soái sẽ lại có cơ hội lên đài!”
Trương Thúc Dạ kinh ngạc nhìn Lý Duyên Khánh một cái, không nghĩ tới hắn nhìn vấn đề thấu triệt như thế, bất quá Chủng Sư Đạo đã già, chưa chắc đã có ngày nào đó Đông Sơn tái khởi, y chỉ gật gật đầu, “Ta vừa nghe nói ngươi đã thỉnh cầu điều đi. Đã phê chưa?”
“Điều lệnh còn chưa có, bất quá thủ tục xin phép đã làm xong, ta tính về kinh một tháng.”
“Vậy ngươi tính khi nào thì đi?”
“Tính hôm nay liền đi, trước khi đi muốn đi thăm quân doanh, từ biệt vài bạn cũ và nhóm kỵ binh.”
Trương Thúc Dạ trầm ngâm một chút nói: “Ta muốn khuyên ngươi một câu, từ biệt vài bạn cũ thì có thể, nhưng không cần từ biệt quân đội, sẽ bị người nghi kỵ, chính như ngươi vừa rồi nói, lúc này phải ẩn nhẫn, từ biệt quân đội quá nhạy cảm.”
Lý Duyên Khánh tỉnh ngộ, vội vàng thi lễ, “Đa tạ lời vàng ngọc của Trương công, Duyên Khánh nhớ kỹ.”
Trương Thúc Dạ vỗ vỗ vai hắn nói: “Đi đi! Hy vọng chúng ta còn có ngày hợp tác.”
“Nhất định sẽ có!”
Lý Duyên Khánh lập tức cáo từ Trương Thúc Dạ, hắn cùng Thang Hoài, Ngưu Cao cùng với đám người Lưu Kỹ nhất nhất từ biệt, cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh, đi về phía Bộc Châu.
…..
Ba ngày sau, Lý Duyên Khánh quay trở về Biện Kinh, một hàng sáu người cưỡi ngựa xuyên qua khu ruộng yên tĩnh ngoại thành, dần dần đi tới phía ngoài thành Biện Kinh ồn ào náo nhiệt. Nơi đây cửa hàng nối nhau, khắp nơi là những tiếng hô to, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, đội lạc đà chất đầy hàng hóa, quán trà lúc nhúc người, trong Biện hà thuyền lui tới như nước chảy. Nhìn cảnh đó Lý Duyên Khánh lại có một loại cảm giác thoáng như nhập thế, tất cả đều làm cho hắn cảm thấy thân thiết, nhưng lại xa xôi như thế.
“Nhìn kìa, đội tàu Bảo Nghiên Trai!” Dương Quang bỗng nhiên chỉ vào một đội tàu trên Biện hà hô to.
Lý Duyên Khánh nhìn lại, thấy một đội từ ước chừng hai mươi chiếc thuyền hàng lớn tạo thành đội thuyền đang xuyên qua hồng kiều, chạy về phía bến tàu đã gần trong gang tấc, trên mỗi thuyền đều cắm một lá cờ tam giác màu đỏ, mặt trên viết ba chữ Bảo Nghiên Trai màu đen. Nhìn thuyền ăn nước rất sâu, cho thấy vận chuyển hàng hóa khá nặng.
“Ta ngửi được hương vị dầu mỡ!” Mạc Tuấn khẽ cười nói.
Mạc Tuấn từng ở Bảo Nghiên Trai đã làm trong phòng thu chi mấy tháng, đối với hàng hóa Bảo Nghiên Trai có chút quen thuộc, gã biết hàng hóa Bảo Nghiên Trai nặng nhất hoặc là dầu mỡ, hoặc là hương liệu, nếu là hương liệu, hai bờ sông đều đã ngửi được mùi hương nồng đậm.
Sáu người lên hồng kiều, Lý Duyên Khánh cầm roi ngựa chỉ Hồng Kiều tửu quán phía trước cười nói: “Chúng ta đi tới đó ăn một chút, uống chén rượu nho!”
Mọi người nghe nói có thể uống rượu nho, nét mặt đều tỏ ra thèm thuồng. Trong sáu người bọn họ, trừ bỏ Lý Duyên Khánh, Mạc Tuấn cùng Dương Quang, còn có ba gã thân binh Lý Duyên Khánh. Nguyên bản cả ba là thân binh Chủng Sư Đạo ở Hà Đông đạo, sau lại đi theo Lý Duyên Khánh. Hơn nữa đều họ Trương, Lý Duyên Khánh đã thay đổi tên bọn họ vốn có, đặt tên cho họ là Trương Hổ, Trương Báo, Trương Ưng. Cả ba đều là hán tử trẻ tuổi cao lớn hùng tráng, võ nghệ cũng mười phần cao cường.
Ở trên đường cái Biện Kinh xuất hiện sáu người cưỡi ngựa là chuyện rất ít gặp, trừ khi là quân đội, hoặc là gia đinh quyền quý. Tuy bọn họ đều mặc áo vải bình thường, nhưng loại khí thế này đã làm cho người trên đường nhìn với cặp mắt khác, thu hút ánh mắt vô số người.
Đám người Lý Duyên Khánh xoay người xuống ngựa ở trước tửu quán, ông chủ tửu quán cùng hai gã phục vụ đi ra đón, chưởng quầy cười bồi nói: “Mấy vị khách quý muốn ăn chút gì không?”
buổi trưa Người Biện Kinh hay đi quán trà mà không đi tửu quán, chú ý quá ngọ không ăn, nhưng quân đội ở thời kì chiến tranh giữa trưa đều ăn cơm để bổ sung thể lực, cho nên mọi người đã quen giữa ăn cơm trưa.
Lý Duyên Khánh cười hỏi: “Có gì ăn không?”
“Các loại thức ăn trên cơ bản đều có, hâm nóng lên là được.”
“Có rượu nho ướp lạnh không?” Dương Quang vẻ mặt chờ mong hỏi.
Chưởng quầy tỏ ra khó xử, “Chúng tôi có rượu nho Kinh Triệu tốt nhất, nhưng không có ướp lạnh, hiện tại rất khó mua được băng khối, bất quá có thể dùng nước giếng ướp lạnh một chút.”
“Vậy dùng nước giếng ướp lạnh đi.”
Lý Duyên Khánh ném cho chưởng quầy một thỏi bạc nói: “Cứ lấy sáu bình rượu nho, đồ ăn khác chỉ để ý thịt cá, nhanh một chút.”
Chưởng quầy cầm lấy thỏi bạc nặng trịch, tươi cười nói: ” mời Sáu vị lên lầu hai ngồi gần cửa sổ, ngựa sẽ được buộc ở cửa, các vị đều thấy được!”
Mọi người đem ngựa giao cho phục vụ, cùng nhau đi lên trên lầu. Bởi vì là giữa trưa, khách không nhiều lắm, trên cơ bản lầu một không có khách, lầu hai có mấy chục cái bàn, nhưng chỉ hai bàn có người ngồi, Lý Duyên Khánh mới vừa đi lên lầu, đã có người kinh ngạc nói: “A! Là thiếu đông chủ.”
Chỉ thấy vài người khách đang ngồi ở một bàn đều đứng lên, Lý Duyên Khánh nhận ra một người trong số đó là Hồng Đại Chí đã lâu không gặp, mấy người khác cũng làm ở phòng thu chi Bảo Nghiên Trai, mọi người quen biết Mạc Tuấn, đều tiến lên chào.
Lý Duyên Khánh cười hỏi Hồng Đại Chí, “Sao lại ăn cơm giữa trưa?”
Hồng Đại Chí gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Hai ngày này vừa lúc đầu tháng tính lương, tối hôm qua mọi người không ngủ, buổi sáng cũng ăn rất ít, đông chủ liền bảo ta đưa mọi người tới đây ăn cơm trưa.”
“Mọi người vất vả rồi, mời tiếp tục ăn cơm, không quấy rầy các vị!”
Đám người Lý Duyên Khánh ngồi ở hai bàn, bốn người Dương Quang ngồi một bàn, Lý Duyên Khánh cùng Mạc Tuấn ngồi đối diện ở một bàn, chỉ trong chốc lát, vài tên tửu bảo như nước chảy đem thịt cá bưng lên. Lý Duyên Khánh bảo tiểu nhị đem hai mâm đồ ăn đưa qua cho đám người phòng thu chi, mọi người phòng thu chi vội vàng đứng dậy cảm tạ.
Lúc này, một gã tiểu nhị bưng tới ba bình rượu nho, cười bồi nói: “Mấy vị, vừa lúc có ba bình rượu nho dùng nước giếng làm lạnh rồi, mọi người uống trước, ba bình còn lại sau khi làm lạnh sẽ đưa đến.”
Dương Quang cùng ba thân binh đã đói tới mức da bụng muốn dính vào da lưng, bọn họ cũng không khách khí, mở quai hàm mà nhồi vào.
Mạc Tuấn rót đầy một chén rượu cho Lý Duyên Khánh, khẽ cười nói: “Ta chợt nghĩ đến một sự kiện, sao Đồng Quán lại đối với quan nhân khách khí như vậy? Có lẽ có liên quan với việc chúng ta chế tác năm chục quả Chấn thiên lôi, vẫn đặt ở kho hàng huyện Vận Thành, đều bị Đồng Quán chiếm lấy.”
“Có lẽ vậy!”
Lý Duyên Khánh nhấp một ngụm rượu nho lạnh lẽo, thưởng thức vị thuần hậu của nó, chỉ có thể nói thực miễn cưỡng, so với rượu nho Phàn Lâu Cao Xương kém rất xa, hắn cười cười nói: “Nếu Đồng Quán trông cậy vào Chấn thiên lôi giải quyết vấn đề Lương Sơn, hắn chỉ có thể thất vọng, cho dù đem thiêu sạch Lương Sơn, Tống Giang vẫn có thể chuyển vào trong Lương Sơn bạc, Lương Sơn có tám trăm dặm, triều đình căn bản diệt không được Tống Giang.”
“Ý của Quan nhân cuối cùng chỉ có thể chiêu an sao?”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, “Nếu Phương Tịch tạo phản thanh thế càng lúc càng lớn, như vậy Lương Sơn cũng chỉ có thể chiêu an, dù sao trước đó hai bên từng có tiếp xúc.”
“Chỉ sợ lần này Tống Giang khai điều kiện xa xỉ!”
Lý Duyên Khánh cười lạnh một tiếng, “Điều kiện cao tới đâu thì có ích lợi gì, chỉ cần trong tay không có quân đội, cho dù phong Tống Giang làm Quốc Công chung quy cũng là cá trên thớt.”
Lý Duyên Khánh dùng chiếc đũa chỉ chỉ cá chép dấm chua trên bàn nói: “Cũng giống như nó, mặc người cắt xẻ!”
Lúc này, đám người Hồng Đại Chí đã dùng cơm xong, đều đứng dậy cáo từ đi trước, Hồng Đại Chí thấp giọng hỏi Lý Duyên Khánh, “Có cần ta đi nói một tiếng với đông chủ hay không?”
“Cha ta ở đây sao?”
“Mấy ngày nay tính toán sổ sách, người hầu như đều ở đây.”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, đứng dậy nói với Mạc Tuấn cùng vài tên thân binh: “Các người từ từ ăn, ta đi sẽ trở lại.”
Lý Duyên Khánh đi theo Hồng Đại Chí xuống lầu. Ra khỏi tửu quán, Lý Duyên Khánh cười hỏi: “Đại Chí còn ở Thái Học đọc sách sao?”
Hồng Đại Chí lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười cay đắng, “Ta liên tục năm lần tham gia cuộc thi bên trong Thái Học, xếp hạng đều ở chừng trên dưới năm trăm, nhưng mỗi lần chỉ có mười Thái Học sinh đầu bảng mới có hi vọng được khoa cử, ta không thông minh lắm, khẳng định không có hi vọng, hiện tại ta chỉ đi nghe một chút triều quan toạ đàm, đã không nghĩ tới chương trình học khác.”
“Vậy khảo Thái Học đi! Khảo được Thái Học, trở thành thượng xá nhất đẳng sinh, cũng có cơ hội làm quan.”
“Thiếu đông chủ không biết! Thái Học đã bắt đầu lọc người, Vương Tướng quốc phế trừ bên ngoài Ích Ung, mấy ngàn dự bị sinh hủy bỏ toàn bộ tư cách, toàn bộ nhân số Thái Học từ ba ngàn bốn trăm người chỉ còn một ngàn tám trăm người, Kinh Triệu phủ học, Thái Nguyên phủ học, Ứng Thiên phủ học cùng Đại Danh phủ học đều đã giảm bớt một nửa đệ tử.”
“Vì sao?”
“Ta nhắm chừng là triều đình thiếu tiền, lần trước khi Vương tướng quốc giảng bài đã ám chỉ qua, năm trước đánh Tây Hạ triều đình tổn thất quá lớn, cộng thêm Phương Tịch tạo phản càn quét Giang Nam, thuế phú giảm mạnh. Nên ý của triều đình là, những nơi có thể giảm bớt đều phải cắt giảm.”
Lý Duyên Khánh hiểu rõ, xuống tay nhằm vào Thái Học chỉ sợ không phải đơn giản tài lực không đủ, Vương phủ xuống tay nhằm vào chiến tích Thái Kinh mới là mục đích thực sự.
Hắn cười cười, “Cho nên Hồng huynh liền quyết định an tâm ở lại Bảo Nghiên Trai?”
“Đông chủ đối đãi không tệ, không chỉ mỗi tháng cho ta năm mươi quan tiền lương, còn trọng dụng ta, bổ nhiệm ta làm Phó Tổng quản phòng thu chi, ơn tri ngộ loại này sao ta có thể không tận tâm hết sức báo đáp.”
Đang nói, đã thấy Lý Đại Khí từ trong viện chạy ra, vô cùng kích động chờ con trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận