Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 128: Áo gấm về quê (Thượng).

Chương 128: Áo gấm về quê (Thượng).Chương 128: Áo gấm về quê (Thượng).
Lý Cương im lặng, Lương Sư Thành được Hoàng đế sủng ái, quyền nghiêng triều chính, ngay cả Thái Kinh cũng muốn nịnh nọt ông ta để thăng tiến, trên triều được xưng là Ẩn Tướng. Nhưng Lý Cương hiểu Âu Dương Tuần nói chuyện này còn có ý sâu xa hơn, Lương Sư Thành sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho Âu Dương Tuần một tờ giấy, tờ giấy kia có thể là ý của Thái tử, thậm chí là của Thiên tử, vậy thì chuyện càng phức tạp rồi.
Lúc này, Âu Dương Tuần chậm chậm nói tiếp:
- Quan viên địa phương Tương Châu muốn để Lý Vinh Thái làm Giải Nguyên. Trên thực tế, đây cũng là ý của Lương ư Thành, nhưng ta đều từ chối cả. Nhưng thân làm quan trong triều đình, có một số việc thân bất do kỷ, cho dù trong lòng không muốn, cũng không thể tránh thoát. Hôm qua ta cùng Giả Thông phán đã thỏa hiệp xong xuôi, Giả Thông phán từ bỏ ý định để Trịnh Vinh Thái làm Giải Nguyên, ta cũng bằng lòng để Trịnh Vinh Thái đậu cử nhân, vậy nên ta xếp Trịnh Vinh Thái hạng mười lăm.
Mặc dù Lý Cương là người chính trực, nhưng y cũng không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, y cũng phải cân nhắc lợi – hại. Cho dù thế nào, cứ nhất quyết khăng khăng cứng đầu, cái đó không phải chính trực, mà là ngu xuẩn.
Trong lòng Lý Cương hiểu, một khi làm lớn chuyện, rất có thể sẽ liên can tới cả Thái tử, sẽ thành chuyện lớn cả nước, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Để Trịnh Vinh Thái trở thành người thứ mười lắm trúng tuyển đã là kết quả sau khi đàm phán với quan viên địa phương, nếu y còn cứng đầu làm rõ ràng mọi chuyện, chính bản thân Lý Cương cũng không gánh nổi hậu quả.
Nghĩ vậy, Lý Cương bèn gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời khỏi phòng.
Lát sau, Quách Bách Tụng và Hàn Hồng Tuấn bước vào, Quách Bách Tụng nhìn Âu Dương Tuần không chớp mắt, Âu Dương Tuần coi như chưa xảy ra chuyện gì, thản nhiên nói với hai người:
- Chúng ta tiếp tục thôi! Nếu đã không có dị nghị gì về phẩm hạnh của thí sinh, ta đã sắp xếp sơ bộ thứ hạng của các thí sinh trúng tuyển đây rồi, muốn nghe thêm ý kiến của hai vị nữa.
Thấy Trịnh Vinh Thái vẫn có tên trong bảng đậu cử nhân cuối cùng, Quách Bách Tụng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy thứ tự xếp hạng, da đầu lão lập tức muốn nổ tung! Thế mà Triệu Ngọc Thư chỉ xếp thứ mười ư?
Thông phán Tương Châu Giả Thuyên cũng lo nếu để Trịnh Vinh Thái làm Giải Nguyên sẽ để lộ ra sơ hở, nên gã vẫn luôn không dám chắc chắn trăm phần trăm với Trịnh gia. Mãi tới đêm qua, sau khi cân nhắc hồi lâu, gã bèn quyết định từ bỏ ý nghĩ với Giải Nguyên, sửa thành chỉ cần đậu cử nhân là được. Gã bảo Quách Bách Tụng chuyển lại ý mình cho Âu Dương Tuần, và Âu Dương Tuần chấp nhận thỏa hiệp cùng gã, để Trịnh Vinh Thái trở thành người thứ mười lăm trúng tuyển.
Quách Bách Tụng cũng coi như giải quyết được một nỗi lo, tiếp theo lão muốn Triệu Ngọc Thư được Giải Nguyên. Nếu Trịnh Vinh Thái đã không gánh được cái danh Giải Nguyên, vậy thì trao cho Triệu Ngọc Thư cũng không tồi.
Chỉ có điều lão nằm mơ cũng không ngờ Triệu Ngọc Thư chỉ xếp thứ mười, hai mắt Quách Bách Tụng đỏ quạch, vỗ bàn gầm lên:
- Nếu Âu Dương học sĩ đã đại diện cho triều đình thì cũng nên đặt công bằng lên đầu, để người xuất sắc xếp hạng cao. Nhưng tại sao ngài lại muốn đổi trắng thay đen, mai một nhân tài chứ?
Quách Bách Tụng tuổi tác đã cao, nhưng giọng nói lại rất lớn, vang vọng toàn bộ lầu trên của Lầu Khuyến Học, khiến tất cả giám khảo giám thị đều bị thu hút, đồng loạt đứng lên, cùng nhìn về phía gian phòng của quan chủ khảo, đến ngay cả Lý Cương cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, đi được nửa đường lại quay trở về.
Âu Dương Tuần lại vô cùng bình tĩnh, lờ tịt lời gào thét như sấm rền của Quách Bách Tụng, nói với Hàn Hồng Tuấn:
- Mong Hàn phó chủ khảo tập trung hết tất cả giám khảo chấm thi lại, chúng ta công khai bài thi của mười thí sinh xếp hạng đầu để mọi người cùng bình phán xem có phải Âu Dương Tuần ta mai một nhân tài hay không?
Sau khi thứ tự khoa cử được sắp xếp, để tất cả giám khảo bình giá cũng là một trong những quá trình chấm thi. Nếu như phần lớn các giám khảo không có ý kiến gì, vậy thì có thể dùng kết quả đó yết bảng.
Nhưng hiện giờ, bản chất của quá trình này đã khác lúc trước, biến thành các giám khảo lựa chọn ủng hộ phó chủ khảo Quách Bách Tụng hay là nghe theo quan chủ khảo Âu Dương Tuần.
Quách Bách Tụng bình tĩnh trở lại, nén xúc động muốn gào lên xuống, bởi lão phát hiện các làm của Âu Dương Tuần có lợi với lão. Bảo tất cả giám khảo tới đánh giá thứ tự xếp hạng của Triệu Ngọc Thư, những giám khảo này đều là vãn bối và thuộc hạ của lão, đương nhiên sẽ lựa chọn giúp đỡ lão rồi.
Mà Âu Dương Tuần lại là quan chủ khảo tới từ Kinh Thành, chỉ một thân một mình, tục ngữ có câu: Rồng mạnh tới đâu cũng chẳng thắng nổi con rắn đang ở ổ của nó. Có sự ủng hộ của các giám khảo, Quách Bách Tụng tin mình nhất định có thể lật ngược tình thế.
Điều lão lo lắng du nhất là Lý Cương, e là người này sẽ ủng hộ Âu Dương Tuần. Hai mắt Quách Bách Tụng liếc ngang liếc dọc không ngừng, lão đang nghĩ xem phải làm thế nào mới khiến Lý Cương quay lưng lại với Âu Dương Tuần.
Rất nhanh, bài thi của mười thí sinh đứng đầu đã được mang ra. Tất cả các giám khảo đều được mời tới phía trước mười bài thi, Âu Dương Tuần nói với mọi người:
- Ta và Quách phó chủ khảo có bất đồng quan điểm về xếp hạng của một thí sinh, lập trường cả hai khác nhau rất nhiều, khó mà thỏa hiệp, cho nên ta muốn mời các vị giám khảo cùng tới bình phẩm, muốn nghe thử ý kiến của mọi người.
Quách Bách Tụng bỗng chen lời:
- Vậy thì dùng ý kiến của mọi người để quyết định đi, ta và quan chủ khảo sẽ không dị nghị.
Nói xong, lão nhìn Âu Dương Tuần với vẻ khiêu khích. Âu Dương Tuần thản nhiên nói:
- Được!
Hàn Hồng Tuấn bước lên giải thích với mọi người”
- Hai vị chủ khảo bất đồng ý kiến với vị trí của thí sinh Triệu Ngọc Thư này đây. Âu Dương chủ khảo cho rằng bài thi của thí sinh này không được coi là cực kỳ xuất sắc, không xứng đáng là một trong ba người đứng đầu bảng nên để thí sinh này xếp thứ mười. Có điều, Quách phó chủ khảo lại cho rằng bài thi của Triệu Ngọc Thư cực kỳ xuất sắc, hẳn nên phải nằm trong số ba người xuất sắc nhất. Vậy rốt cuộc thí sinh này nên ở vị trí thứ mười hay nằm trong số ba người đứng đầu đây? Xin các vị cùng tới cho ý kiến.
Chúng giám khảo xì xào bàn tán, đây là lần đầu tiên quan chủ khảo và quan phó chủ khảo bất đồng quan điểm về xếp hạng của thí sinh, cuối cùng chẳng hiểu sao lại giao hết quyền quyết định vào trong tay bọn họ, bảo bọn họ phải làm sao bây giờ? Cho dù bọn họ ủng hộ ai đi nữa, đều sẽ đắc tội với người còn lại, điều này khiến ai nấy đều rất khó xử.
Lúc này, Lý Cương đứng bên cạnh nãy giờ bỗng nhiên mỉm cười đề nghị:
- Khi Ngự Sử phá án, gặp phải tình huống này cũng cần bỏ phiếu quyết định. Có thể nói đơn giản là thế này, bên trên phía bầu có hai lựa chọn, mọi người chỉ cần khoanh tròn lựa chọn của mình, không cần kí tên. Như vậy mọi người cũng không phải khó xử, thấy cách này thế nào?
Tròng mắt Quách Bách Tụng đảo loạn, lập tức đồng ý:
- Đương nhiên có thể, vậy xin Lý Ngự Sử thay chúng ta làm quan kiểm phiếu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận