Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 643: Cửu biệt về nhà

Chương 643: Cửu biệt về nhàChương 643: Cửu biệt về nhà
Sắc mặt Vương Quý càng trở nên khó coi, do dự một chút mới oán hận nói:
- Chúng ta đã bị đá ra khỏi quân Hà Đông rồi.
- Vì sao?
- Ngươi còn không nghĩ ra nguyên nhân sao?
- Chẳng lẽ là… vì giải trừ quân bị?
Lý Diên Khánh đột nhiên nhớ tới duyên cớ này.
Vương Quý gật đầu:
- Biên quân Hà Đông Lộ cắt giảm ba vạn triệu hồi kinh thành. Diêu Trọng Bình đương nhiên muốn giữ lại tâm phúc của mình, cho nên quân đội của Chủng Phó Soái liền bị cắt giảm. Bao gồm ta, lão Ngưu, Lưu Kỹ đều bị triệu hồi kinh thành. Lần này ta và lão Ngưu chuẩn bị trở về kinh tìm đường đi, xem có thể điều tới Hà Bắc hay không, nếu không thì làm phiền lão nhân gia ngài!
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Tiểu tử ngươi đừng nói lời chua thế này, các ngươi muốn tới phủ Kinh Triệu ta cầu còn không được, ta còn tưởng rằng các ngươi muốn đi kinh thành.
Vương Quý cười khổ một tiếng:
- Kinh thành đương nhiên dễ chịu, nhưng kinh thành nước quá sâu, Chủng Phó Soái vào kinh cũng không còn thống lĩnh binh lính. Nghe nói đã phong Công Bộ Thượng Thư, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, đổi làm quan văn rồi. Không có Chủng Phó Soái bao bọc, cuộc sống của chúng ta sẽ khó chịu, còn không bằng đi địwa phương làm đầu gà.
Công Bộ Thượng Thư nói thẳng ra chính là quan dưỡng lão, Lý Diên Khánh biết Chủng Sư Trung đã hoàn toàn mất quyền, đây cũng là bước cuối cùng Triệu Cát trừ khử Chủng gia quân.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Chúng ta gặp nhau tại Phong Lăng Độ cũng là ý trời, lời khách khí thì không nói, sau khi ta tới kinh thành sẽ đến Xu Mật Viện hoạt động một chút, điều ba người các ngươi tới phủ Kinh Triệu.
Vương Quý và Ngưu Cao vui mừng, họ chỉ đợi câu nói này của Lý Diên Khánh! Hai người vội vàng mời rượu.
Tâm tình Vương Quý rất tốt, cũng không nói lời mất hứng, gã cười tủm tỉm hỏi:
- Nghe nói ta có cháu trai?
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Đã ba tháng rồi, người làm cha như ta còn chưa nhìn thấy nữa! Có con tâm tình liền khác! Lão Ngưu, ngươi cũng phải nỗ lực một chút.
Ngưu Cao trầm giọng:
- Ta cũng rất cố gắng, nhưng không có hiệu quả!
Vương Quý cười nói:
- Có cần huynh đệ giúp một chút hay không?
- Ngươi đi luôn đi!
Ngưu Cao cho gã một quyền:
- Ngươi lau cái mông của mình sạch sẽ rồi nói, sau này xem Thang Viên Nhi thu thập ngươi thế nào.
- A Quý nạp thiếp rồi sao?
Lý Diên Khánh nghe được chuyện trong lời Ngưu Cao nói.
Vương Quý gãi đầu, mặt mũi buồn rầu:
- Còn chưa phải thiếp, là ca kỹ, nhưng đã mang thai con của ta. Ta thue cho nàng một căn viện ở lại tại Thái Nguyên, lần này về kinh, ta thực sự không biết mở miệng với A Viên thế nào, nhưng lại không thể không nói.
Lý Diên Khánh cũng không có cách nào, người ngoài khó quyết định việc nhà, loại chuyện này không có ai giúp được Vương Quý.
Mọi người lại uống vài chén rượu. Lúc này, Trương Ưng đã tìm được mấy chiếc xe trượt tuyết, mọi người cùng nhau kết bạn lên đường.

Lý Diên Khánh trở lại kinh thành đã là 25 tháng 12, không khí ăn tết ở kinh thành càng thêm dày đặc, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi khói lửa. Lý Diên Khánh rất thích mùi hương nhàn nhạt này, có nghĩa năm mới sắp tới rồi.
Trước cửa phủ, một đám trẻ con đang vung gậy trượt tuyết. Bỗng nhiên, một quả bóng tuyết bay về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh phản ứng nhanh nhẹn, nghiêng đầu né bóng tuyết, lại có một quả bóng tuyết bay tới đánh trúng vào ngực hắn.
Lúc này Lý Diên Khánh mới hiểu được, là có người cố ý nhắm vào mình. Hắn nhìn lại hai bên, nhanh chóng phát hiện hai tiểu nương trốn phía sau cây lớn ở cổng, đang che miệng lén cười.
Lý Diên Khánh lập tức bật cười, hắn cũng xoay người vê một của bóng tuyết ném tới, trúng vào thân cây. Hai tiểu nương cười duyên chạy ra ngoài:
- Đại ca, huynh trở về rồi!
Lý Diên Khánh đều yêu quý hai tiểu nương này, một người là tiểu di tử Tào Kiều Kiều, một người khác chính là muội muội Lý Bảo Nghiên của hắn. Tào Kiều Kiều lớn hơn Lý Bảo Nghiên ba tuổi, nhưng thân hình Lý Bảo Nghiên rất cao, chỉ thấp hơn Tào Kiều Kiều một chút.
- Đại ca!
Lý Bảo Nghiên chạy nhanh tới, lập tức nhào vào lòng Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh lập tức bế nàng lên, hắn rất thích muội muội năm tuổi này, bộ dạng như đúc từ ngọc, nhất là sống mũi cao đặc thù kế thừa từ Lý gia, đã là một tiểu mỹ nhân rồi. Lý Diên Khánh hôn một cái lên mặt nàng, cười hỏi:
- Sao Tiểu Bảo nương lại ở chỗ này?
- Ta đến xem tiểu chất nhi!
Từ chất nhi xuất hiện trong miệng tiểu nương này, khiến mọi người lập tức bật cười. Lúc này, Lý Diên Khánh lại phát hiện Tào Kiều Kiều đứng bên cạnh hậm hực nhìn mình. Hắn liền buông muội muội xuống, cười nói với Tào Kiều Kiều:
- Kiều Kiều, có phải cũng muốn đại ca ôm một cái!
- Ta mới không thèm đâu!
Tào Kiều Kiều nhếch miệng nhỏ lên:
- Bảo nương, chúng ta đi thôi!
Nàng kéo Bảo nương chạy vào trong phủ, chạy tới bậc thang liền quay đầu làm mặt quỷ với Lý Diên Khánh, le lưỡi một cái mới kéo Bảo nương chạy đi như một làn khói. Lý Diên Khánh cười lắc đầu, vừa rồi trong nháy mắt hắn cảm thấy Kiều Kiều trưởng thành rồi, lúc này hắn lại phát hiện thực ra Kiều Kiều vẫn còn trẻ con.
- Chúng ta đi vào thôi!
Lý Diên Khánh mang theo thân binh đi vào cửa phủ.
Quan gia sắp xếp thân binh ở khách viện phía tây, Lý Diên Khánh thì đi vào hậu trạch, tiến vào một căn phòng, một mùi sữa nồng đậm ập vào mặt, miệng còn hôi sữa chính là chỉ mùi vị đặc biệt của trẻ con, sữa mẹ và tã lót đan xen với nhau.
Thê tử Tào Uẩn đang ngồi trên giường, nhẹ nhàng đung đưa cái nôi. Thấy trượng phu tới, nàng vội suỵt một tiếng, Lý Diên Khánh lập tức dừng bước.
Tào Uẩn bước nhanh về phía trước, nhào vào trong lòng trượng phu. Lý Diên Khánh nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, hắn cảm thấy thân hình thê tử khôi phục sự thon thả trước đây, hắn không nhịn được nỏi nhỏ hai câu bên tai thê tử. Mặt Tào Uẩn lập tức đỏ bừng lên, liếc trượng phu một cái, liền kéo tay trượng phu đi tới bên cạnh chiếc nôi.
Lý Diên Khánh rốt cuộc thấy được con của mình, đầu đội mũ hổ, khuôn mặt bé nhỏ non mịn đỏ bừng, miệng nhỏ hút hút một chút, dường như còn đang nhớ vị ngọt sữa mẹ.
- Vừa mới uống sữa ngủ thiếp đi.
Tào Uẩn vô cùng dịu dàng nhìn con trai bảo bối của mình, tiếc nuối lớn nhất của nàng chính là sữa của bản thân không đủ, con trai lại uống rất tốt, đành phải mời một nhũ mẫu.
Lý Diên Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, hắn cũng hơi tiếc nuối trong lòng, con trai đã ba tháng tuổi, khi sinh ra và lúc đầy tháng hắn cũng không thể nhìn thấy. Thời đại này không có chụp ảnh, hắn đã không cách nào nhìn thấy hình dáng con trai lúc ra đời.
Tào Uẩn nhìn ra nỗi buồn trong mắt trượng phu, liền dịu dàng an ủi hắn:
- Chờ qua đầu xuân, gia đình chúng ta sẽ tới phủ Kinh Triệu, lúc đó chàng có thể ở cùng con trai mỗi ngày.
Lý Diên Khánh gật đầu, cười nói:
- Nghe nói lão gia tử rất thích hắn?
Khuôn mặt Tào Uẩn tràn ngập nụ cười:
- Lão gia tử đặc biệt mời cao nhân tính mạng cho hắn, nói sau khi Bảo nhi lớn lên cao quý không sao tả nổi. Lão gia tử liền an tâm rồi, cách bảy tám ngày lại tới thăm nó.
Lý Diên Khánh khẽ chau mày:
- Nhũ danh Bảo nhi này cũng là cha ta đặt sao?
- Vậy thì không phải, là lão gia tử đặt, tất cả mọi người gọi nó là Tiểu Bảo lang. Phu quân, chàng không thích nhũ danh này sao?
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Tên chính thức là tổ phụ đặt, nhũ danh lại là tằng ngoại tổ phụ đặt, dường như ta mới là cha của nó chứ!
Tào Uẩn nở nụ cười xinh đẹp:
- Nếu không thương lượng với họ một chút, thay đổi tên đi.
- Thôi vậy! Không thể trêu vào họ.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ. Nói thực hắn không quá thích cái tên chính thức của con trai. Lý Phác, quá bảo thủ, thiếu tinh khí thần. Đương nhiên, Lý Diên Khánh cũng biết phụ thân vẫn không quá tán thành hắn quá lộ tài năng, y không có cách nào với hắn, cho nên đành chờ mong cháu trai có thể kín đáo không lộ.
- Phu quân, tại sao chàng không hỏi thăm Tư Tư và Thanh nhi?
Tào Uẩn cười chuyển chủ đề.
- Đúng rồi! Dường như không nhìn thấy các nàng, các nàng đi nơi nào rồi?
- Các nàng tới Liên Hoa Am rồi, nghe nói Quan Âm Viện ở nơi đó rất linh nghiệm, Tư Tư muốn đi cầu nguyện.
- Thế nhưng thân thể của nàng có thể đi ra ngoài sao?
Lý Diên Khánh lo lắng hỏi.
- Tình hình năm nay tốt hơn nhiều rồi, bắt đầu từ sau mùa đông đã ra khỏi nhà hai lần. Lúc đầu ta cũng muốn đi theo nàng, nhưng thực sự không đi được.
Ngừng một chút, Tào Uẩn lại nhỏ giọng nói:
- Phu quân, Tư Tư rất muốn đứa con.
Lý Diên Khánh nhất thời trầm mặc. Hắn đương nhiên biết tâm sự của Tư Tư, nhất là thời điểm trưởng tử của mình sinh ra, chuyện này là một sự kích thích đối với nàng. Nhưng thân thể của Tư Tư lại không cho phép nàng sinh con, đây là nhận thức chung của các danh y. Hắn và nàng ở cùng nhau nhiều năm như vậy, chưa dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng chính nàng không mang thai được.
- Phu quân, nếu không chàng lại khuyên nhủ nàng, kỳ thực nhận nuôi một đứa trẻ cũng được.
- Ta đã từng khuyên nàng, nhưng nàng không quá đồng ý.
- Đó là lúc trước, hiện giờ có thể sẽ khác.
- Hiện giờ nàng đồng ý sao?
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn thê tử.
- Mặc dù nàng chưa từng nói như vậy, nhưng ta biết tâm tư của nàng. Tháng trước Đỗ Nhị nương nhặt được một cô nhi ở Tướng Quốc Tự, mang về phủ mình nuôi, Tư Tư đi thăm đứa nhỏ mấy lần.
- Nàng muốn nuôi đứa trẻ kia sao?
Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được.
- Đó là tiểu lang, Tư Tư muốn một tiểu nương hơn. Lại nói Đỗ Nhị nương coi đứa bé kia như của quý, Trương Hổ đã đặt tên đứa trẻ là Trương Văn Hiệp, đứa trẻ kia không liên quan gì với Tư Tư. Ta chỉ nói là, thông qua chuyện này, ta phát hiện suy nghĩ của Tư Tư đã có chỗ thay đổi rồi.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước:
- Có lẽ đây thực sự là một cơ hội.
- Phu quân nói có một đứa trẻ?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Khoảng thời gian trước Hắc Đảng Hạng làm loạn, huyện Khánh Đông bị công phá, mấy ngàn dân chúng vô tội bị chết. Một đôi vợ chồng trẻ cũng chết trong loạn quân, để lại một bé gái vừa mới trăng tròn, về sau được nạn dân ôm tới Khánh Châu. Muội muội Mạc tiên sinh cũng muốn thu dưỡng một đứa trẻ, dung mạo đứa trẻ này khá đẹp, Mạc tiên sinh liền ôm nàng trở về phủ Kinh Triệu.
- Hiện tại đứa trẻ này ở đâu?
- Hẳn là đang ở kinh thành, Mạc tiên sinh đã trở về từ mấy ngày trước.
- Chưa biết chừng muội muội của Mạc tiên sinh lại rất thích tiểu nương này?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mấy con đường từ Hà Đông đến Hà Bắc đều bị tuyết lớn cản đường, Mạc tiên sinh chỉ có thể về kinh thành trước, đoán chừng qua năm mới hắn mới có thể ôm đứa trẻ tới phủ Đại Danh, muội muội của hắn có lẽ còn chưa nhìn thấy đứa trẻ này.
Tào Uẩn suy nghĩ:
- Chuyện này để ta nói cho Tư Tư, nếu như nàng có ý, chúng ta lại đi xem đứa trẻ.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, ánh mắt của hắn lại đặt vào chiếc nôi, con của hắn đang nắm tay nhỏ ngủ say.

Bạn cần đăng nhập để bình luận