Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 657: Tam Tuyệt Nữ Tướng (trung)

Chương 657: Tam Tuyệt Nữ Tướng (trung)Chương 657: Tam Tuyệt Nữ Tướng (trung)
Vừa qua buổi chiều, tiếng trống gõ vang. Giống như lời Vương Quý nói, luận võ buổi chiều chủ yếu là xa luân chiến, do hạng đầu lần trước đảm nhiệm đài chủ, chín người còn lại thông qua xa luân chiến luận võ đọ sức, người thắng lợi cuối cùng khiêu chiến đài chủ, khiêu chiến thành công sẽ sinh ra hạng đầu mới, khiêu chiến thất bại, đài chủ vẫn là hạng đầu năm nay.
Hạng đầu năm ngoái là Cao Sủng, gã được vinh dự là đệ nhất thương Tây quân, thanh danh còn cao hơn Dương Tái Hưng Thái Nguyên nửa phần.
Tranh tài trận đầu là rút thăm, ai cũng không muốn rút được trận đầu, người ra trận đầu tiên có nghĩa sẽ phải chống lại tám tướng mới có cơ hội khiêu chiến đài chủ, cơ hội thắng lợi cực kỳ xa vời. Chẳng qua nếu là rút thăm quyết định, đó chính là ý trời, ai cũng không thể trách được.
Kết quả rút thăm nhanh chóng có rồi, vận may của Ngưu Cao năm nay thực sự không tốt, hai lần liên tục rút được số một. Số hai là Trương Vệ. Vận may của Hỗ Thanh Nhi cũng không tốt lắm, rút được số ba. Số bốn là Cống Tổ Văn. Số năm là Tào Mãnh. Số sáu Vương Quý. Số bảy Tào Tính. Số tám Dương Văn Nghệ. Số chín Lưu Kỹ.
Mọi người xì xào bàn tán, xem ra chiến tướng xa luân hôm nay sẽ sinh ra giữa số năm Tào Mãnh và số chín Lưu Kỹ. Chẳng qua một viên đá kĩnh diễm của Hỗ Tam Nương trước đó để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, sự xuất hiện của nàng lại trở thành biến số lớn nhất hôm nay.
Lý Diên Khánh đang nói chuyện với Hàn Thế Trung. Lúc này, Ngưu Cao chạy tới thi lễ nói:
- Khởi bẩm Thống Chế, ta có mấy câu trong lòng, không nói không được!
- Ngươi muốn nói gì?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Ta là người thứ nhất ra sân, ta có nắm chắc đánh bại Trương Vệ, nhưng người thứ ba là Hỗ cô nương, ta lo lắng…
- Ngươi lo lắng cái gì cứ việc nói thẳng ra!
Khuôn mặt Ngưu Cao đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Ta sẽ hạ thủ lưu tình, chỉ sợ lúc đánh không cẩn thận đả thương nàng, ta thực sự… không đảm đương nổi!
Lý Diên Khánh cười lắc đầu:
- Ngươi đừng có bất kỳ băn khoăn nào, ta lại phải xin lỗi ngươi trước, nếu như nàng không cẩn thận đả thương ngươi, xin lão Ngưu thông cảm nhiều hơn!
- Ta thì không quan trọng, chỉ là Thống Chế không trách ta đả thương nàng, ta an tâm rồi.
- Ta sẽ không trách ngươi, lập tức bắt đầu rồi, đi thôi!
Ngưu Cao thi lễ, bước nhanh xuống lôi đài. Hàn Thế Trung cười nói:
- Phi thạch của Hỗ cô nương là kỳ binh nha! Biến số luận võ hôm nay rất lớn.
Lý Diên Khánh khẽ thở dài:
- Nếu chỉ nói tới lực lượng đơn thuần, Tam Nương quả thực kém hơn các đại tướng rất nhiều. Nhưng trên chiến trường cũng không phải so sánh lực lượng, chỉ cần ngươi có thể xử lý tướng địch, đó chính là thắng lợi.
- Thống Chế nói đúng, trên chiến trường chỉ có ngươi chết ta sống, không có thủ đoạn khác biệt nào!
Hai người đang nói chuyện, trận thứ nhất đã bắt đầu rồi, do Ngưu Cao nghênh chiến Trương Vệ. Trương Vệ sử dụng một cây thương sắt, mặc dù võ nghệ không tệ, nhưng quả thực kém hơn Ngưu Cao một bậc. Hai bên chiến đấu chừng mười hiệp, một chiêu song giản xoắn của Ngưu Cao liền cướp đi thương sắt của Trương Vệ. Trương Vệ đành giơ tay nhận thua, trận đầu tiên Ngưu Cao nhẹ nhõm chiến thắng.
Nhưng trên sa trường chỉ có tiếng ủng hộ truyền đến từ phía lính mới, tất cả binh sĩ khác đều nhìn chằm chằm cửa vào. Khi một thớt ngựa đỏ như lửa xông vào đấu trường, tiếng hoan hô lập tức như sấm dậy trên diễn võ trường, tiếng vỗ tay hò hét đinh tai nhức óc. Các binh sĩ quả thực thích nữ tướng xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn lại mang tuyệt kỹ này.
Lần đầu tiên Hỗ Thanh Nhi để lộ binh khí của nàng, là một thanh roi dài một trượng, bên trong roi giấu lưỡi dao, danh hiệu Nhất Trượng Thanh của nàng có được từ đây.
Hỗ Thanh Nhi vung roi trên không, roi kêu bộp một tiếng, tiếng hoan hô lại vang lên như sấm trên sàn đấu. Ngưu Cao cực kỳ cảnh giác, gã biết phi thạch của đối phương nói tới là tới, không có dấu hiệu nào.
Hỗ Thanh Nhi khẽ hô một tiếng, giục ngựa chạy gấp, lúc chạy tới ba mươi bước, vung tay lên, một đạo bạch quang đánh ra, một khối phi thạch đánh thẳng tới Ngưu Cao. Ngưu Cao cực kỳ căng thẳng, khi phi thạch của đối phương lóe lên, gã lập tức nghiêng người tránh né, không ngờ khối phi thạch đầu tiên của Hỗ Thanh Nhi là đánh giả, đánh giá phương vị trốn tránh của Ngưu Cao. Khi thân thể Ngưu Cao vừa chếch đi, khối phi thạch thứ hai của Hỗ Tam Nương liền rời tay.
Ngưu Cao vừa tránh thoát khổi phi thạch thứ nhất, khối phi thạch thứ hai đã bay tới trước mắt. Phi thạch nhanh chóng sắc bén, Ngưu Cao rốt cuộc không tránh được, trúng vào trán, máu tươi lập tức chảy ồ ạt. Ngưu Cao choáng váng đầu, lúc này ngã xuống ngựa, nằm trên mặt đất nửa ngày không thể động.
Tiếng hoan hô vang vọng đấu trường, tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy, trong lòng cực kỳ chấn kinh. Phi thạch của bà cô này đánh cho Ngưu Cao không rõ sống chết, quá lợi hại rồi, ngay cả Cao Sủng cũng phải đại chiến mười hiệp với Ngưu Cao mới được, thế mà vừa đối mặt đã đánh bại Ngưu Cao.
Một lát, Ngưu Cao ngồi dậy, giơ tay phải lên ra hiệu thua trận. Hai tên lính chạy lên đỡ Ngưu Cao mặt mày đầy máu rời khỏi trận.
Hỗ Thanh Nhi dạo tuấn mã một vòng chung quanh, vẫy tay thăm hỏi các binh lính ủng hộ nàng. Các binh lính lập tức điên cuồng hơn, kích động giậm chân hò hét, tiếng huýt sáo liên tiếp.
Ra trận tiếp theo chính là Thiên tướng Cống Tổ Văn. Cống Tổ Văn vốn là Đô Đầu sương quân Khánh Châu, trong khi giao chiến với Hắc Đảng Hạng gã bộc lộ tài năng, dẫn một ngàn tàn quân giữ vững huyện thành An Hóa, được triều đình thăng liền ba cấp, tòng bát phẩm thăng làm Tòng lục phẩm, cũng gia phong làm Chỉ Huy Sứ.
Tuổi của Cống Tổ Văn chẳng qua chỉ khoảng hai mươi, ngựa trắng thương bạc, tướng mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Mặc dù tướng mạo của gã xuất chúng, nhưng cũng tiếc đối thủ của gã là Hỗ Thanh Nhi xinh đẹp vô song. Khi gã vừa ra trận, liền dẫn tới địch ý của binh sĩ toàn trường, tiếng suỵt nổi lên bốn phía. Các tướng lĩnh trên đài quan sát không nhịn được bật cười, xấu xí một chút có lẽ mọi người có thể tiếp nhận được, thế nhưng bộ dạng anh tuấn như vậy, sao các binh sĩ không căm thù chứ?
Cống Tổ Văn giơ ngân thương hô lớn:
- Tại hạ Cống Tổ Văn, xin mời Hỗ cô nương xuất chiêu đi!
Hỗ Thanh Nhi thấy bộ dạng gã tuấn tú, liền cười nói:
- Cống tướng quân, một trận chiến này ta không cần phi thạch, nhưng xin cẩn thận phi đao của ta.
Nàng tra nhẹ một tiếng, giục ngựa chạy gấp, thẳng tới Cống Tổ Văn. Cống Tổ Văn nghe nàng không cần phi thạch, liền thoáng buông lỏng. Gã cũng hét lớn một tiếng, phóng ngựa chạy tới đâm một thương. Lúc hai bên cách nhau hai trượng, trường tiên của Hỗ Thanh Nhi vươn ra, cuốn lấy đầu thương đối phương, dùng sức kéo một cái, trường thương của Cống Tổ Văn thiếu chút nữa tuột tay.
Cống Tổ Văn hoảng hốt trong lòng, vội vàng giữ vững thân thể, hai tay dùng lực, bỗng nhiên kéo về. Không ngờ lực lượng đối phương bỗng nhiên biến mất, Cống Tổ Văn kéo không khí, thân thể trên ngựa lung lay một chút. Đúng lúc này hàn quang lóe lên trong tay Hỗ Thanh Nhi, Cống Tổ Văn cảm thấy mũ giáp nghiêng một cái, lăn xuống mặt đất, một cây liễu diệp phi đao cắm trên mũ giáp của gã.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi chạy vội ra ngoài mười trượng, mỉm cười nhìn Cống Tổ Văn. Cống Tổ Văn cúi người nhặt mũ giáp lên, thấy phi đao trúng giữ đỉnh nón trụ, xuyên qua mũ giáp. Gã thở dài trong lòng, đối phương chuẩn xác như vậy, nếu nhắm cổ họng hoặc trán của gã, gã hẳn phải chết không nghi ngờ.
Gã đành nhấc tay nhận thua, bên ngoài đấu trường lại vang lên tiếng hoan hô như sấm động, tiếng hoan hô vang lên triền miên.
Hàn Thế Trung thở dài nói với Lý Diên Khánh:
- Tam Nương đã liên tục đánh bại hai tướng, cho dù không địch lại Tào Mãnh, cũng đủ để kiêu ngạo với đấng mày râu rồi.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Lấy nhu thắng cương, Tam Nương chưa hẳn không phải đối thủ của Tào Mãnh.
Hàn Thế Trung mừng rỡ, chẳng lẽ Tào Mãnh cũng thua trong tay Tam Nương sao?
Lúc này, trên sàn thi đấu lặng ngắt như tờ, Tào Mãnh giống hệt một cơn lốc màu đen, bay thẳng vào đấu trường. Gã là mãnh tướng thứ hai được công nhận trong quân. Khi luận võ lần đầu, trận cuối cùng của gã và Cao Sủng, đầu thương của Cao Sủng bị Tào Mãnh gõ gãy, Tào Mãnh đạt được hạng đầu kỳ đầu. Trong trận đấu kỳ thứ hai, lại là Cao Sủng quyết chiến với Tào Mãnh, hai bên đại chiến ba mươi hiệp, Tào Mãnh bị Cao Sủng đâm bị thương thất bại.
Mặc dù Hỗ Thanh Nhi liên tục đánh bại hai tướng, nhưng khi Tào Mãnh xuất chiến, tất cả mọi người lo lắng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tam Nương chỉ sợ không chịu được nửa chùy của Tào Mãnh. Nhưng vẫn có không ít người mang chút hi vọng trong lòng, chỉ cần Tam Nương không cho Tào Mãnh tới gần mười bước, phi thạch và phi đao đều có cơ hội để lợi dụng được.
Tào Mãnh va hai chùy vào nhau, phát ra một tiếng vang rất lớn, gã hô lớn:
- Tam Nương, ngươi xuất chiêu đi!
Hỗ Thanh Nhi giục ngựa chạy gấp, ném một khối phi thạch cách ba mươi bước, đến thẳng mặt Tào Mãnh. Tào Mãnh vung chùy chặn lại, phi thạch đánh trúng đầu búa. Lúc này một khối phi thạch nhanh chóng đánh tới mặt, Tào Mãnh lại vung chùy ngăn cản.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn ra được sách lược của Hỗ Thanh Nhi, chỉ hi vọng Thanh nhi có thể hạ thủ lưu tình. Hàn Thế Trung bỗng nhiên hiểu được, nghẹn ngào hô:
- Tào Mãnh sẽ hỏng việc rồi!
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi ném ra khối phi thạch thứ ba cách hai mươi bước, vẫn nện vào mặt Tào Mãnh. Ngay trong nháy mắt Tào Mãnh vung chùy nện đá, nàng giơ tay trái lên, hai vệt sáng lạnh lẽo bắn ra. Chùy lớn của Tào Mãnh che khuất ánh mắt, gã không nhìn thấy động tác tinh tế của đối phương. Lúc này, gã cảm thấy cánh tay phải đau đớn một hồi, lực lượng cánh tay lập tức biến mất, gã lại không nắm được chùy lớn, chùy lớn rơi xuống đất, binh sĩ chung quanh vang lên nhiều tiếng kinh hô, tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì.
Tào Mãnh cũng nhìn thấy hai cây liễu diệp phi đao cắm trên cánh tay phải của mình, trong lòng tức giận vạn phần. Gã một tay rút phi đao ra, nằm rạp người muốn nhặt chùy lớn. Hỗ Thanh Nhi thấy gã không chịu nhận thua, cũng nổi giận trong lòng. Mình hạ thủ lưu tình, không thương tổn gân cốt của gã, gã lại không biết tốt xấu. Hỗ Thanh Nhi giục ngựa chạy vội, ném một khối phi thạch ra. Lúc này Tào Mãnh đã mất tỉnh táo, không phòng bị phi thạch của đối phương. Một viên đá này đánh thẳng vào mặt Tào Mãnh, Tào Mãnh hô lớn một tiếng, nhảy xuống ngựa, mặt như nở hoa, máu tươi văng khắp nơi.
Binh sĩ chung quanh chỉ an tĩnh một lát, lập tức sôi trào, tiếng hoan hô lên thẳng mây xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận