Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 478: Lần đầu triều hội.

Chương 478: Lần đầu triều hội.Chương 478: Lần đầu triều hội.
Sau khi đưa Tào Kiều Kiều về nhà, Lý Diên Khánh liền vội vội vàng vàng chạy về Ngự Sử Đài. May quá, hắn không bị muộn, vừa hết giờ nghỉ trưa.
- Buổi sáng có chuyện gì không?
Vào phòng làm việc, hắn liền hỏi.
Lưu Phương vội vàng đáp:
- Ngự Sử ra ngoài không bao lâu thì Cố Lang Trung của Hình bộ tới, nghe nói ngài không ở đây, có thể chiều sẽ lại đến.
- Y có việc gì?
- Cụ thể ngài ấy không nói, chỉ là nghe nói ngài không ở đây liền đi rồi.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, quay về chỗ, ngồi xuống. Lúc này, Mạc Tuấn cầm một tập hồ sơ đi tới cười hỏi:
- Đưa tiểu nương tử về rồi sao?
- Cuối cùng cũng đưa về được rồi, sau này ta phải dặn tổ phụ của nàng, không thể để cho bà cô này chạy loạn được. Lâu dần thành quen, sẽ hay chạy đến Ngự Sử Đài, lộn xộn hết cả.
- Ta phát hiện tiểu nương tử này rất thích Lý Ngự Sử.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ. Có ai không thích oan đại đầu chứ, mình khẳng khái hào phóng, tiêu một đống tiền cho cô bé, đương nhiên nó thích mình.
Mặc dù cũng rắt thích tiểu nữ hài hoạt bát đáng yêu này, nhưng thích thì thích, nếu như động một chút Tào Kiều Kiều lại chạy đến Ngự Sử Đài thì hắn chịu không nổi.
- Ngự Sử, đây là danh mục vụ án năm năm gần đây ti chức đã chỉnh lý.
Mạc Tuấn đặt tập hồ sơ thật dày lên bàn Lý Diên Khánh. Đây là danh sách các bản án mà Ngự Sử Đài không xử lý được trong suốt năm năm qua, tổng cộng có mười ba vụ. Lý Diên Khánh nhìn một chút hỏi:
- Ngươi cảm thấy có vấn đề gì sao?
- Có bốn vụ án ti chức cảm thấy có thể cân nhắc phúc thẩm. Các án còn lại có phúc thẩm cũng vô nghĩa.
Lý Diên Khánh cũng không hỏi vì sao phúc thẩm cũng vô nghĩa, hắn hiểu rõ, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không đến nông nỗi này.
- Cứ để đây đã, sau này ta sẽ cẩn thận xem.
Mạc Tuấn thi lễ rồi lui xuống. Lý Diên Khánh lấy tập hồ sơ, tìm ra bốn án mà Mạc Tuấn nói rằng có thể phúc thẩm, xem qua một chút. Trên cơ bản đều là quan viên địa phương khiếu nại vì gặp các loại bất công, đây cũng là loại án mà Ngự Sử Đài nhận được nhiều nhất. Hàng năm, sau mỗi lần điều động hoặc đề bạt đều sẽ dẫn tới rất nhiều quan viên dâng tấu tố cáo, lên án, khiến cho Ngự Sử Đài phải to đầu, nhưng lại không thể bỏ mặc.
Nhưng phần lớn án loại này đều đã qua tay Sát Viện của Ngự Sử Đài, do Giám Sát Ngự Sử phụ trách, đài viện của Lý Diên Khánh không tiếp nhận nhiều, mà trên cơ bản là án đã nhận cũng không xử lý gì được.
Lý Diên Khánh khá hứng thú với vụ án thứ tư, là Tần Cối vạch tội Vương Phủ cắt giảm Thái Học, khiến cho người đọc sách khắp thiên hạ không có cái ăn, thời gian từ lần học sinh Thái Học diễu hành thị uy lần trước.
Việc này gợi nên một ý nghĩ nhảy ra trong đầu Lý Diên Khánh, thư vạch tội này, hay học sinh thị uy, có phải là Tần Cối tâng công lên với Thái Kinh không?
Nếu thật là thế, thì ánh mắt của Tần Cối này rất khá, lại nhìn ra được Thái Kinh có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Lúc này, có tiếng nói chuyện từ gian ngoài vọng vào, là Lang Trung Hình bộ Cố Dật Quần. Lý Diên Khánh tạm để hồ sơ sang một bên, đứng dậy ra đón.
- Thật sự rất xin lỗi, buổi sáng để cho Cố Lang Trung đến mất công.
- Không có gì, hôm nay đến Ngự Sử Đài còn có chuyện khác, không tính là không được gì.
Lý Diên Khánh mời Cố Dật Quần vào trong phòng ngồi xuống. Cố Dật Quần cười nói:
- Có một vụ án mới, muốn nói chuyện với ngươi trước.
Lý Diên Khánh cười:
- Không phải vụ án học sinh Thái Học thỉnh nguyện chứ?
- Lý Ngự Sử nói không sai chút nào, chính là vụ án này.
Cố Dật Quần thấy sắc mặt Lý Diên Khánh có vẻ không tình nguyện lắm, liền vội vàng khoát tay:
- Chuyện không phải như Lý Ngự Sử nghĩ, chúng ta không định ném án này cho Ngự Sử Đài, mà là Trịnh Hoàng Hậu đã tự mình hỏi đến, nên Quan Gia phát xuống thủ dụ yêu cầu tam ti hội thẩm!
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Xem ra lần này là do Hình Bộ dẫn đầu, đúng không?
- Đúng vậy, bởi vì vụ án nằm trong tay Hình Bộ, cho nên án này do Hình Bộ dẫn đầu, tiếp theo do Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự cùng thẩm án.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nhưng cần Ngự Sử Trung Thừa phê án này trước ta mới có thể tiếp nhận!
- Đương nhiên rồi. Buổi sáng ta đã chuyển hồ sơ vụ án và phê đơn cho chủ bộ các ngươi, y sẽ giao cho Đặng Trung Thừa phê duyệt. Sau đó, ta muốn cùng ngươi bàn bạc một chút xem khi nào ba nhà chúng ta gặp nhau cùng nghiên cứu vụ án.
- Ta lúc nào cũng được!
- Hay là xế chiều ngày mai đi, ở Thẩm Vi Đường của Hình Bộ, nếu Lý Ngự Sử không bận gì, ta sẽ đi báo cho Đại Lý Tự luôn.
Cái gọi là Ngự Sử Trung Thừa phê duyệt chỉ là một chút hình thức, cũng không ảnh hưởng đến việc thẩm án. Lý Diên Khánh nghĩ một lát, ngày mai cũng chưa có kế hoạch gì, bèn gật đầu đồng ý.
- Vậy thì xế chiều ngày mai nhé, sau giờ nghỉ trưa chúng ta sẽ tới. Nếu ta thực sự không đến được sẽ để Mạc Chủ Sự tới.
- Vậy cũng được, chỉ là tìm hiểu một chút tình tiết vụ án, không phải họp bàn chính thức.
Cố Dật Quần cáo từ rời đi, Ứng ca nhi tới thu dọn chén trà. Chợt Lưu Thư bước nhanh tới:
- Lý Ngự Sử về rồi sao?
- Ta ở đây!
Lý Diên Khánh từ bên trong đáp vọng ra.
Lưu Thư đi vào buồng trong, cười nói:
- Ta đặc biệt tới thông báo một tin, ngày mai cử hành đại triều lâm thời, Lý Ngự Sử cũng phải tham gia, đừng ngủ quên mất đó.
Lý Diên Khánh sững sờ:
- Không phải nói quan viên từ ngũ phẩm trở xuống không cần tham gia tảo triều sao?
- Quy định không thay đổi, nhưng trong danh sách vào triều ngày mai có cả Ngự Sử, cho nên ta phải vội đi thông báo cho các ngài. Ta còn phải đi báo cho người khác, Lý Ngự Sử đừng quên là được.
Triều hội bình thường vào ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, nhưng ngày mai mới là mùng năm tháng mười hai, là triều hội lâm thời, bình thường sẽ có đề tài đặc biệt để thảo luận.
Theo như lệ cũ, nếu như triều hội không có thông báo gì đặc biệt, quan viên từ Đại Phu trở lên sẽ tham gia, tương đương tòng ngũ phẩm, nhưng nếu có đề tài đặc biệt cần thảo luận thì sẽ liệt kê ra các quan viên đặc biệt được yêu cầu tham gia, với hình thức này, một số quan viên tầng dưới có chức quyền quan trọng cũng có cơ hội tham gia đại triều.
Ngự Sử là quan viên được đặc biệt liệt kê trong danh sách tham gia triều hội lần này, cũng là lần đầu tiên Lý Diên Khánh tham gia.

Triều Tống tảo triều giống như triều Đường, bắt đầu vào giờ mão một khắc, tương đương năm giờ rưỡi sáng. Còn chưa đến canh năm Lý Diên Khánh đã dậy, nhưng cũng chỉ sớm hơn bình thường nửa canh giờ.
Hôm nay Thanh Nhi chải đầu cho hắn, mấy hôm nay Tư Tư làm sao cảm thấy hơi khó chịu, không thể dậy sớm hầu hạ phu lang được, nên Thanh Nhi xung phong nhận.
- Thanh Nhi, sao nàng dậy sớm thế được?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Thanh Nhi bĩu môi:
- Chàng quên năm xưa là ai yêu cầu chàng mỗi ngày phải dậy từ canh năm chạy bộ sao? Cha ta sẽ tha cho ta chắc? Nói cho chàng biết, ngày nào cũng thế, đến canh năm là ta nhất định phải rời giường luyện võ, mười năm rồi đấy.
- Nàng cũng chạy bộ sao ?
- Ta không chạy bộ, mà là bơi. Mỗi ngày đều phải bơi hai mươi dặm trong Lương Sơn Bạc. Mùa đông đóng băng, cứ cách ba trăm bước cha ta lại đập một hố băng cho ta nổi lên lấy hơi, chỉ cần bơi lạc đường một chút sẽ mất mạng.
- Nàng đã lạc bao giờ chưa ?
Nàng gõ lược vào đầu hắn, tức giận mắng:
- Chàng cho rằng sau lưng mình là nữ quỷ nước à?
- Là ta nói sai.
Lý Diên Khánh áy náy.
- Nhưng chàng nói cũng không sai, có một lần ta đã bơi lạc thật, bỏ lỡ một hố băng, lặn một hơi sáu trăm bước, không biết uống bao nhiêu nước vào trong bụng, suýt nữa thì chết đuối. Cha ta đã chửi mắng một trận ra trò, sau đó ta không bỏ lỡ nữa.
Hỗ Thanh Nhi thuần thục búi tóc cho hắn, lại đội mũ quan. Hôm nay Lý Diên Khánh mặc phi phục lục phẩm, bên hông có đeo túi cá bạc bằng tơ, thêu hai hàng cá bạc. Đây là biểu hiện cho thân phận quan tứ phẩm, mặc dù thân phận này chỉ là ban thưởng, chứ không phải quan giai thực sự, nhưng vào triều thì nhất định phải đeo, nếu không sẽ bị các Ngự Sử trong triều đạn hặc tội bất kính.
Lý Diên Khánh vội vàng ăn xong điểm tâm thì tới canh năm:
- Được rồi, ta phải đi rồi.
Hắn kiểm tra lại một lượt, thấy không có sơ sót gì, bèn cười nói với Thanh Nhi:
- Hôm nay nàng vất vả rồi, chăm sóc Tư Tư tỷ thật tốt nhé, ta đi trước.
- Đi thì đi đi, làm gì mà phải cường điệu lên chào những hai lần.
Hỗ Thanh Nhi lẩm bẩm dưa Lý Diên Khánh ra đại môn. Ngoài cổng, Trương Hổ và Dương Quang đã dẫn ngựa tới chờ sẵn. Hắn tung mình lên ngựa, cười cười vẫy tay với Hỗ Thanh Nhi, rồi giục ngựa chạy tới Hoàng thành.
Tháng mười hai, canh năm trời vẫn còn tối, trăng sáng sao thưa nên khá sáng, vầng trăng cong cong như con thuyền nhỏ lơ lửng du đãng giữa biển trời tối đen, ánh sáng dịu dàng trải rộng thế gian, phủ lên Kinh thành một tầng bạc nhàn nhạt.
Rất nhiều nhà quan lại trong Kinh thành cũng đã đốt đèn, trên đường không có nhiều người cưỡi ngựa, xe ngựa cũng không nhiều, phần lớn là xe bò, trên càng xe treo đèn lồng màu vỏ quýt, trên đèn có dán tên và chức quan, đằng sau có mấy tùy tùng, phần lớn là chạy bộ theo.
Mới đầu chỉ có rất ít quan viên, nhưng qua cửa Chu Tước, Lý Diên Khánh đã vào ngự nhai trong nội thành, dọc đường dần đông quan viên vào triều hơn, không ngừng có quan viên từ các ngã rẽ các con đường khác nhập đoàn, dần dần thành một đội ngũ trùng trùng điệp điệp chừng hơn ngàn người vào triều.
Không chỉ có xe bò, còn có người cưỡi ngựa, có xe ngựa, có cả kiệu, số tùy tùng cũng nhiều hơn.
Nhiều khi, chỉ cần nhìn tùy tùng của một quan viên là đoán ra được địa vị của kẻ đó, như phẩm quan của Lý Diên Khánh chỉ có hai người đi theo.
Nhưng nếu nhìn thấy một chiếc xe ngựa có tới hơn trăm người đi theo, mà y phục ai nấy đều tăm tắp, thân hình cao lớn, thì tám chín phần mười quan viên bên trong là quan lớn từ tam phẩm trở lên.
- Diên Khánh!
Còn cách cửa Tuyên Đức độ mấy trăm bước, bỗng có người gọi Lý Diên Khánh.
Hắn quay đầu lại, thấy bên cạnh có một chiếc xe ngựa, đằng sau có mười mấy tùy tùng. Màn xe vén lên, hé ra một khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn, chính là Thái Tử Thiếu Bảo, Giáo Kiểm Binh Bộ Thượng Thư, Hữu Vệ Thượng Tướng Quân Tào Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận